Trà Cam

Chương 36: Phản ứng của những người xung quanh




Edit: Tịch Ngữ

“Mẹ, người không cần khuyên con, con biết mình đang làm cái gì.”

“Trước khi gặp Cưu Nhi, con chỉ vì sống mà sống, không muốn mẹ khổ sở, lo lắng cho con. Nhưng sau này gặp được Cưu Nhi, con mới hiểu được những gì mẹ nói với con, cuộc sống đúng là có rất nhiều điều thú vị và là chuyện đáng để vui mừng.”

“Những điều này con tìm thấy trên người của Cưu Nhi, nàng rất thú vị, rất đáng yêu. Ha ha, con sẽ có chừng mực, sẽ tự chăm sóc chính mình thật tốt. Bởi vì con không muốn chết, cũng sợ chết, con muốn nhìn thấy Cưu Nhi trưởng thành.”

Giọng nói thuần túy dễ nghe giống như tiếng suối chảy róc rách, chậm rãi theo dòng, ôn nhu mà thư sướng.

Lúc Cưu Nhi được Tố La dẫn ra khỏi căn phòng nhỏ, trong đầu đều là từng lời nói nhẹ nhàng phiêu đãng của thiếu niên, viền mắt cay cay.

Tống Tiểu Bạch, ngươi là cái đồ ngu ngốc hại chết người không chịu đền mạng!

“Đều nghe thấy hết rồi chứ?” Âm thanh của Tôn Cốc Lan từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Linh Cưu ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng Tố La: “Nghe được.”

Tôn Cốc Lan nói: “Lão phu nhân đồng ý để cho Tuyết Y tặng cho con một thân phận tôn quý, bởi vì Tuyết Y đã cam kết với lão phu nhân, trong vòng nửa năm sẽ khiến cho tiền lời của căn tiệm ở phố phía nam của Tống gia tăng gấp đôi lên. Nhưng nếu không làm được, hắn đồng ý buông tha thân phận người kế thừa của Tống gia.”

Lòng Linh Cưu căng thẳng, nàng cũng từng nghi ngờ, lấy chuyện Tống Tuyết Y bị Tống gia coi thường, làm sao hắn có thể nói một câu lại có thể đưa nàng đến địa vị cao như vậy. Vốn nàng còn nghĩ lão phu nhân yêu thướng đứa cháu đích tôn này, còn có Tôn Cốc Lan giúp đỡ…

Tôn Cốc Lan giống như nhìn ra tâm tư của nàng: “Việc này về sau ta mới biết, còn chưa kịp nói chuyện với Tuyết Y, nó đã dẫn con đến học viện Thanh Vân rồi.”

Vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt lơ sợ của cô bé, ai ngờ chỉ thấy cô bé kinh ngạc một chút, sau cùng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Tôn Cốc Lan không nhịn có chút kinh ngạc: “Nói thật, ta không hề đồng ý chuyện Tuyết Y cưng chiều con như vậy, bây giờ con còn quá nhỏ, nuông chiều quá mức nhất đinh sẽ sinh hư, coi chuyện Tuyết Y cố gắng hi sinh thành thói quen, chẳng biết ơn!”

Nói đến đây, Linh Cưu cảm nhận được ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Tôn Cốc Lan, rất khó tin một nữ nhân ở khuê phòng sẽ có được ánh mắt đó.

“Tôi sẽ chữa bệnh cho hắn khỏe lại.”

Giọng điệu hờ hững khác với bình thường của bé khiến Tôn Cốc Lan ngẩn người.

Bà cau mày nhìn, trên nét mặt non nớt của bé không chút biểu cảm. Con ngươi linh động, long lanh giờ khắc này xua tan mọi sương mù dày đặc, mênh mông. Để lộ con ngươi ngăm đen sáng sủa lại chân thành nhất.

Ánh mắt con bé tựa như con sói quen cô quạnh, kiệt ngạo bất tuân lại ẩn chứa sự kiên nhẫn, khiến người ta cảm thấy chỉ cần đúng lúc, bé sẽ dùng nanh vuốt sắc bén, đánh môt đòn chí mạng.

Nhưng, giờ khắc này, ánh mắt cô bé để lộ nội tâm cố chấp và nghiêm túc.

“Ta sẽ chữa cho hắn khỏi bệnh.” Linh Cưu chậm rãi nói: “Bảo hộ hắn trưởng thành, cố gắng hết sức có thể!”

“Những thứ này… cũng đủ để cho ta có được sự nuông chiều độc nhất vô nhị của hắn hay không?” Linh Cưu ngẩng đầu, cố chấp nhìn chăm chú vào Tôn Cốc Lan.

Tôn Cốc Lan chớp mắt ngây người.

Mấy phen há mồm rồi ngậm miệng, vẫn không thể phát ra âm thanh.

Tốn Cốc Lan chợt phát hiện, cảm thấy có lẽ mình nhìn nhầm. Lại còn nhìn nhầm một đứa trẻ. Vốn tưởng đứa bé này thông minh, ngoan ngoãn, ai dè con bé còn có một mặt này.

Đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của đứa trẻ, bà không có biện pháp trả lời.

Trong lúc vô ý, ánh mắt nhìn thấy tay bé đang nắm chặt khẽ run rẩy dưới ống tay áo, đột nhiên bà cảm thấy có chút tội lỗi, đứa bé này đang sợ, sợ bà cự tuyệt, không cho nó và Tuyết Y ở chung.

“Con lấy cái gì bảo vệ nó?” Tôn Cốc Lan nhẹ giọng hỏi. Còn chuyện trị hết bệnh cho Tống Tuyết Y, bà coi như đây là lời nói vô tri của trẻ con.

Linh Cưu nói: “Ta nhớ lúc dì Tôn mua ta vào Tống gia là vì nghe cao nhân nói ta có thể vượng cho hắn.”

Chỉ dựa vào cái này sao? Tôn Cốc Lan khẽ nhíu mày, bà cảm thấy câu trả lời này có lí lẽ nhưng vẫn có chút thất vọng.

Sau đó, lại nghe Linh Cưu nói tiếp: “Lễ hội Hoa Đào vào tháng ba năm sau, Thiên Kiêu Hội của tam trấn lục tộc, ta sẽ tham gia.” (N: ba trấn, sáu tộc tranh tài với nhau, coi như khoe ‘hàng’ đi.)

Hai mắt Tôn Cốc Lan trợn tròn, nhưng không nói gì. Một khắc trước vừa thất vọng, bây giờ là vì quá thất vọng.

Lúc này, một nơi khác, trong lúc đi về phía Hương Viện, Tống Tuyết Y hỏi Hà Nghiên đi phía sau hắn: “Vết thương trên tay Cưu Nhi là chuyện gì?”

Phản ứng đầu tiên của Hà Nghiên chính là, cáo trạng Cưu chủ nhân!

Tống Tuyết Y nói: “Cưu Nhi nói là do ngủ gật trong giờ học nên té bị thương, nhưng ta nhớ hôm nay nàng ngủ rất ngon.”

Hà Nghiên nhỏ giọng: “Nô tỳ không biết…”

Tống Tuyết Y hỏi: “Có phải hay không, ngày mai ta sẽ đến trường hỏi.”

Hà Nghiên bất đắc dĩ, biết Tống Tuyết Y nói được làm được. Vì vậy, nàng liền đem mọi chuyện kể lại cho Tống Tuyết Y nghe. Bởi vì chuyện liên quan đến Linh Cưu, dù Linh Cưu nói không thể đem việc này nói cho Tống Tuyết Y biết, nhưng chỉ cần Tống Tuyết Y đến học viện dạo một vòng, cho nên nàng liền đem mọi chuyện nói hết cho Tống Tuyết Y nghe.

“Là người của Khanh gia?” Tống Tuyết Y khẽ hỏi.

Sau_khi nói câu này, hắn không nói gì nữa, Hà Nghiên cũng im lặng theo đuôi.

Hai người đến Hương Viên không lâu thì thấy bóng dáng Linh Cưu và Tố La đi tới.

Linh Cưu bưng một chậu hoa trong tay, đi về phía hắn.

Trong chậu là hoa ngọc lan, cánh hoa màu vàng, nở ra rất tao nhã động lòng người, nhụy hoa bên trong màu xanh biếc, đong đưa theo bước đi của cô gái nhỏ, màu sắc ấm áp lại thuần khiết, không hổ dành là đồ quý hiếm.

Tống Tuyết Y nhìn ngây người.

Trong mắt hắn, đôi gò má béo mập của bé dưới nắng chiều, tóc đen như gỗ mun được phủ thêm một lớp màu hồng nhạt, vầng sáng mông lung khuếch tán, hoa ngọc lan màu vàng cũng trở thành nền của nàng, càng tô thêm vẻ đẹp điềm tĩnh, ấm áp của nàng.

“Cưu Nhi, thật xinh đẹp." Thiếu niên áo trắng tràn trề nụ cười, âm thầm thở dài trong đáy lòng.

Linh Cưu đang cầm chậu hoa đi tới cũng hơi ngừng chân, con ngươi gợn sóng, căm giận trừng mắt nhìn hắn.

Hắn có thể hay không đừng có động một chút liền khen nàng! Lại còn dùng giọng điệu dịu dàng ngọt chết người như vậy!

Nếu như không phải nàng còn bé, hắn vẫn là thiếu niên chưa trưởng thành, nàng thật sự nghĩ rằng hắn là hoa hoa công tử nha!

Suýt chút nữa nàng không nhịn được phản xạ có điều kiện đem chậu S… à không, chậu hoa chụp lên đầu hắn rồi.

Trên thực tế, Linh Cưu không có đem chậu hoa chụp lên đầu Tống Tuyết Y, người tiếp nhận là Hà Nghiên. Còn nàng lại biến thành búp bê bị Tống Tuyết Y bế vào Tuyết Viện, đoạn đường đi ấm áp lại vui thích, khiến nô bộc trên đường nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ.

Trong lúc Tống Tuyết Y và Linh Cưu ôm nhau ngủ, đêm nay ngược lại có nhiều người khó ngủ.

Gần hai người nhất chính là Tống Lưu Giác.

“Đừng tới đây! Buông… cái thứ quỷ!! A a a a.”

Bỗng nhiên Tống Lưu Giác ngồi thẳng dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

"Tam thiếu gia? Tam thiếu gia? Người có khỏe không?" Âm thanh lo lắng của nô bộc từ bên ngoài truyền vào.

Tống Lưu Giác lạnh lùng nói: "Ta không sao."

Bên ngoài liền không có âm thanh gì cả, căn phòng im lặng đến dị thường. Tống Lưu Giác có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề.

“Nha đầu đáng ghét! Đều do ngươi, đều tại ngươi!” Cái gì thấy vật kỳ quái, gạt người, nhất định là gạt người… Càng nghĩ càng không có cách nào quên được, Tống Lưu Giác bĩu môi, đột nhiên nắm chăn lên trùm từ đầu đến chân, lộn vào giường ngủ tiếp.

Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, trong chăn truyền ra tiếng kêu: “Lục An.”

“Tam thiếu gia?” Rất hiếm thấy, âm thanh nhỏ như vậy, người bên ngoài cũng có thể nghe được.

“Vào đi.”

“À?”

“Ngươi đứng ở bên ngoài rất lạnh, bản thiếu gia có lòng tốt, cho phép ngươi vào trong phòng.”

"Tam thiếu gia, nô tài không lạnh. . ."

“Bản thiếu gia kêu ngươi vào thì cứ vào đi.”

“…Dạ.”

--- ------ ---------

Đoạn kịch nhỏ:

Tống Tiểu Ngọc: A a a a ngươi là thứ quỷ gì vậy?

Quỷ ảnh: Quạc quạc quạc quạc quát!

Tống Tiểu Ngọc: Ngươi muốn làm gì? ~(>_Q

Quỷ ảnh móc ra một cái chén: Có chịu cất giấu hay không, địa phủ không dễ dàng lăn lộn, cuộc sống của quỷ cũng vô cùng khó khăn, công việc cũng rất dễ bị biến thành bọt biển! (Giả bộ đáng yêu)

Tống Tiểu Ngọc (tức giận): Mẹ nó! Sao ta có cảm giác bị lừa gạt tình cảm dắt la đi thuê? Ngươi có thể chuyện nghiệp thêm một chút được không?

Quỷ ảnh đập chén (hung ác): Đem cất giấu giao ra đây!

Tống Tiểu Ngọc (nước mắt lưng tròng): Ta đưa! Ta đưa ta lập tức đưa mà!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.