Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Chương 6: Chuyện xem mắt 2




Không ai ngờ được, trong ngày hè nắng chói chang mà lại có một tiếng sấm khiến người kinh hãi đến thế. Ngay cả Tình Khuynh vẫn luôn đang an bài sắp xếp, trong nháy mắt đầu óc cũng bối rối, Oản Oản thì càng không ngờ được sự tình lại phát triển đến mức này, Bát hoàng tử đột nhiên phát bệnh nặng đã hoăng* rồi.

(*hoăng: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.)

Kỳ thực, mới đầu Bát hoàng tử cũng chỉ bị nhiễm phong hàn, rồi sau đó không biết tại sao lại càng nghiêm trọng, Hàn mỹ nhân tìm không biết bao nhiêu thái y. Vậy mà mắt thấy Bát hoàng tử gầy yếu hẳn đi, sau đó từ từ suy yếu, cho đến ở một buổi trưa ngày nào đó, chết tại tẩm cung Hàn mỹ nhân, lúc chết vừa mới mười lăm tuổi, ngay cả chính phu nhân cũng chưa lấy, càng đừng nói tới xuất cung khai phủ.

Bát hoàng tử chết, đối với Hàn gia mà nói, có thể tưởng tượng được là đả kích lớn cỡ nào. Hàn mỹ nhân vốn cũng từng mất một đứa con trai, hiện nay ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn. Một thời gian trước, bà ta còn đang hả hê vui sướng khi người gặp họa, nhìn Lục hoàng tử cùng Hoàng hậu trở mặt, chỉ có thể lui ở trong phủ không đạt được gì, còn khiến cho Hàn gia ở trên triều đình chiếm được không ít lợi thế, ngay cả rất nhiều đại thần trong triều cũng bắt đầu từ từ dao động, thái bình trong lòng cũng dần hướng về phía Bát hoàng tử còn đương tuổi thanh xuân hăng hái. Lại thấy Thất hoàng tử đang chết dở sống dở treo mạng nằm liệt trong phủ hoàng tử, từ lâu đã không người thăm hỏi, thậm chí ngay cả con trai cũng đã đưa qua cho Hoàng hậu, nói không chừng ngày nào đó Thừa tướng liền chuẩn bị “bỏ cha giữ con”.

Nhưng đắc ý không được vài ngày, bầu trời liền sụp đổ, trong nháy mắt Hàn mỹ nhân cùng Hàn phủ dường như liền suy sụp, lại thêm bào thai của Hàn lương nhân khó giữ, thời gian trước còn đẻ non một vị công chúa, thân thể càng không tốt. Bát hoàng tử chết liền giống như họa vô đơn chí (tai họa không đến một lần), đánh cho Hàn gia không còn sức chống đỡ, phỏng chừng ngay cả địa vị vốn có cũng không bảo trụ được.

“Cư nhiên thế mà đã chết.” Oản Oản nằm trên giường, nhìn đỉnh màn, không nhịn được lẩm bẩm.

“Ta cũng cho rằng, trước mắt hắn sẽ là đối thủ mạnh nhất của lão Lục, ít nhất có thể giằng co được một khoảng thời gian, cũng có thể kiềm chế được Thừa tướng. Nào ngờ…” Tình Khuynh lắc đầu, kế hoạch ban đầu gần như đều bỏ đi, ngày mai hắn phải tìm Xảo Biện tiên sinh bố trí lại một lần nữa mới được.

Oản Oản nghiêng người qua, ôm lấy cánh tay Tình Khuynh, thở dài: “Vẫn còn rất trẻ, hơn nữa Hàn mỹ nhân là một nữ nhân cường thế như vậy, sợ cũng đã bảo hộ quá mức, dù đứa nhỏ có thông tuệ đến thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, như vậy việc “mua bán tùy tiện” này vội vàng đổ lên đằng trước, đã quá nóng vội rồi.”

Thật ra, Tình Khuynh vẫn chưa gặp qua hai người gọi là huynh đệ này, hắn vẫn luôn giả bệnh, vẫn luôn nhẫn nại vùi trong hậu viện nơi chính phòng này, chẳng những chưa từng gặp huynh đệ, mà ngay cả Hoàng hậu Thừa tướng cũng chưa. Hắn chỉ mới tiếp xúc với thái y và thái giám, cung nữ, cùng với các quản gia của đại thần phái tới. Về phần tính tình của mỗi huynh đệ, Thừa tướng đa mưu túc trí, Hoàng hậu tàn nhẫn ngu xuẩn, đều là Xảo Biện tiên sinh cùng phụ tá khác giảng thuật cho hắn nghe.

Đương nhiên, lập trường bất đồng, trong lời báo lại của đám phụ tá khó tránh khỏi có chênh lệch chút ít. Nhưng vị này Bát đệ này của hắn, ngay cả Xảo Biện tiên sinh cũng khen ngợi qua là hiền tài. Tuổi không lớn, chẳng những đọc thuộc sử thi kinh văn, mà còn đã từng đọc qua rất nhiều sách, đặc biệt rất có hứng thú với thuỷ lợi nghề nông. Còn nhớ rõ lúc đó tiên sinh có nói, nếu ngày sau hắn có thể vững vàng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, như vậy vị Bát đệ này chính là hiền thần tốt nhất. Chẳng những hắn có thể giúp mình quản lý chính sự, còn có thể làm chút chuyện thực tế vì quốc gia vì dân chúng. Hơn nữa thân phận Bát đệ cao quý, ngày sau cho dù làm Tuần Sát sứ, cũng có thể chấn trụ quan viên một phương. Chỉ tiếc… trời cao đố kỵ anh tài.

“Chuyện này không đơn giản.” Tiếc thì tiếc thế thôi, Tình Khuynh còn chưa đến mức thương cảm vì một người chưa từng gặp mặt. Ngược lại thông qua việc này, hắn càng nhìn ra manh mối phía sau, “Lục hoàng tử vừa bị giáo huấn, Bát hoàng tử liền chết, điều này khiến người khác có hai loại ý tưởng. Một là Lục hoàng tử không nhìn nổi Bát hoàng tử chính thức tham chính, ngầm hạ sát thủ, dù sao hắn cũng không phải không có tiền án; hai là Thái gia trở mặt cùng Hàn gia, có khả năng vì chuyện lúc trước mà đầu nhập vào Thừa tướng, dù sao Hàn gia còn chưa kịp bố trí phòng vệ với Thái gia. Mà bắt đầu từ chuyện Tiền gia gặp chuyện không may, đến chuyện Thái gia Hàn gia trở mặt sau này, Thừa tướng vẫn không hề ra mặt, hơn nữa trong khoảng thời gian này trong hoàng cung vẫn luôn có lời đồn, nói là chuyện lúc trước Thái lương nhân sinh non, có bóng dáng của Hàn gia, bên cạnh đó, Thừa tướng càng tách mình ra ngoài.”

“Cho nên nói, chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, rất có khả năng là Thừa tướng ở giữa gây trở ngại?” Oản Oản kinh ngạc ngẩng đầu, mặc dù nàng sống mấy đời, nhưng dù sao cũng đều là ở trong chốn yên hoa ngõ hẻm, có từng trải thế nào, bất quá cũng chỉ là một nữ tử khuê các, huống chi ở mỗi kiếp nàng đều chết sớm, còn chưa đến được cảnh giới ‘duyệt tẫn thiên hạ’. (nhìn rõ hết thiên hạ)

Tình Khuynh vươn tay ôm trọn Oản Oản, cằm tỳ lên trán nàng, đầu tiên là vô cùng thân thiết cọ cọ, rồi sau đó nói tiếp: “Những chuyện này, có bóng dáng Thừa tướng, có bóng dáng ta, nhưng chủ yếu là, Tiền gia cùng Hàn gia xác thực có chuyện. Nếu không phải chính bọn họ không làm chuyện hổ thẹn, người khác cũng không dễ dàng bắt được nhược điểm gì. Chỉ trách, bọn họ quá tham rồi…”

Oản Oản nhớ lại ngày ấy ở trong điện của Hoàng hậu, nhìn thấy hai vị hoàng tử, lúc này một vị bị Hoàng hậu vứt bỏ, một vị vẫn là thiếu niên thanh xuân, liền đã hồn về cửu thiên, không khỏi lo lắng ôm lấy Tình Khuynh nói: “Vậy là muốn đẩy chàng ra a…”

Tình nghiêng người ôm chặt lấy Oản Oản, nhìn ánh nến lay động trên màn, không nói gì…

***

Đám tang của Bát hoàng tử tổ chức rất long trọng, vì Bát hoàng tử đang ở trong cung, vẫn chưa khai phủ, cho nên Oản Oản cũng mang theo Mạnh thị vào hoàng cung phúng viếng, thuận tiện cũng đi gặp vị mà Tình Khuynh cố ý dặn dò phải giao hảo: Tăng bát tử, mẹ đẻ của Tứ hoàng tử.

Một đường ngồi xe ngựa, tâm tình Oản Oản cũng có chút sa sút, thoáng vén rèm cửa sổ lên, nghĩ đến lần trước lúc vào cung, chiếc xe ngựa Tiền gia kia uy phong cỡ nào, ngay cả mặt mũi của nàng là thứ phu nhân của hoàng tử mà cũng dám đánh. Nhưng hôm nay thì sao? Lục hoàng tử suy thoái, Tiền gia bị đả kích hơn phân nửa, Tiền lương nhân biến thành Tiền bát tử, thậm chí không bằng cả Hàn lương nhân chỉ sinh được công chúa. Nhưng Hàn gia so với Tiền gia thì thế nào, tuy rằng còn ở tại vị trí, nhưng lại không còn chỗ dựa duy nhất, có lẽ tương lai Lục hoàng tử một lần nữa nổi dậy, Tiền gia còn có thể dựa vào, nhưng cho dù Hàn gia hiện tại có sinh thêm một hoàng tử nữa cũng không còn kịp.

Oản Oản buông màn, cúi đầu nhìn đĩa hoa quả khô đặt trên bàn con, trong đó có một loại mà con trai thích gặm nhất, thân thể mềm mại nho nhỏ của thằng bé, thích nhất là bò tới bò lui trên thảm, sau đó bò đến bên cạnh nàng, ngẩng đầu, tròn xoe đôi mắt thật to thật đen, khóe miệng hồng hồng non mịn nhếch lên, cười đến ngây ngô, bàn tay nhỏ bé quơ loạn xạ, muốn nàng đút cho nó một quả khô. Quả khô vỏ cứng ít nước ngọt ngọt mềm mềm, là những quả táo phơi nắng thành, mỗi lần được ăn, thằng bé đều ăn đến dính đầy mặt, nhưng nó lại cố tình không thích cho người khác rửa mặt, tắm cho nó, nó liền bày ra vẻ mặt chực khóc, thoạt nhìn rất đáng thương, khiến lòng nàng liền nhũn ra.

Nhất định Tình Khuynh sẽ khiến cho một nhà họ đều an bình, Oản Oản thầm nghĩ, thế giới này biến hóa quá lớn, chỉ hơi chút sơ ý liền không còn đường quay đầu. Lúc ban đầu, nàng vốn không hề sợ hãi, bởi vì nàng chỉ có hắn, mà hắn cũng chỉ có nàng, dù trên đường đến hoàng tuyền, hai người cũng có thể nắm tay nhau. Nhưng hôm nay thì sao? Con trai còn nhỏ như vậy, làm sao nàng có thể cam lòng cho được…

Tâm tình càng nặng nề, Oản Oản không cần giả vờ cũng khiến người khác thấy tâm trạng nàng không tốt. Vào tới hậu cung, liền mang theo Mạnh thị đi theo cung nữ tiến vào thiên điện tẩm cung của Hoàng hậu. Lúc này còn sớm, nhưng đã có không ít thân quyến của quan gia, thậm chí ngay cả lão mẫu thân của Thái quốc công – Tưởng lão thái quân cũng đã đến, nghe nói năm nay cũng đã tám mươi tuổi, nhưng nom vẫn còn khỏe mạnh như trước. Lúc Oản Oản đi vào, bà ta còn đang nhẹ nhàng nói chuyện với con dâu là Triệu phu nhân ở bên cạnh.

Nhà Thái quốc công cũng thật kỳ lạ, tuy bọn họ thân là thế gia lão tộc, có gần mấy trăm năm lịch sử, nhưng bất luận là đích tử hay thứ tử, rất ít ai lấy cô nương nhà cao cửa rộng làm vợ, đều thích cưới nữ tử nhà giàu mới nổi hoặc gia đình thư hương, tính tình tướng mạo đều tốt. Nam tử Thái gia cũng không dựa vào nữ tử và nhà vợ, bọn họ càng tin tưởng vào tài hoa và công trạng của bản thân, cũng càng tin tưởng vào phẩm tính tốt của nàng dâu, có thể dẫn dắt con cháu, kéo dài hậu duệ. Hiển nhiên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà đến nay Thái gia vẫn không sụp đổ.

Oản Oản đáp lễ với vài vị thân quyến đứng dậy hành lễ với nàng, hiện tại vị trí của nàng rất kỳ diệu. Bảo thứ phu nhân từng bị người xem thường, nay vì Lục hoàng tử tạm thời thất thế, Bát hoàng tử huân lạc, mà bắt đầu trở nên có chút tôn quý. Dù sao hiện tại Hoàng hậu đang nắm trong tay con trai của Thất hoàng tử, trước không nói Thừa tướng có khả năng ‘bỏ cha giữ con’ hay không, mà chỉ cần Thất hoàng tử còn chưa chết, vẫn còn là con trai của Hoàng đế, lại không bị chán ghét vứt bỏ, thì sẽ không thể không một lần nữa lọt vào mắt mọi người.

Oản Oản đi đến trước mặt Tưởng lão thái quân hành lễ một cái, rồi lại thi lễ với phu nhân quốc công. Họ lớn tuổi, địa vị lại cao hơn nàng, tuy bản thân chiếm vị trí thứ phu nhân của hoàng tử, nhưng dù sao Thất hoàng tử không tham chính, cho dù có phong hào, nhưng bên ngoài cũng là bộ dạng nửa sống nửa chết, tạm thời nàng vẫn chưa có vốn liếng để tùy tiện.

“Nhanh nhanh đứng lên! Làm tổn thọn lão bà này mất.” Tưởng lão thái quân liền nhấc tay lên, vội vàng nói, Triệu phu nhân vội đi tới giữ chặt tay Oản Oản.

Oản Oản trong lòng âm thầm bĩu môi, nói thật dễ nghe, lễ đã hành xong đầy đủ rồi mới nói lời này, nói vậy Thái gia cũng không xem trọng Thất hoàng tử Tình Khuynh.

“Ngài và Triệu phu nhân đều là trưởng bối, nào có tiểu bối nào không hành lễ với trưởng bối chứ?” Oản Oản cười khẽ, lặng lẽ rút tay về, một thân y phục sắc trắng lại làm tăng thêm hai phần nhan sắc. Nàng vốn còn trẻ, sinh con xong lại khôi phục tốt, khiến diện mạo vốn tinh thuần, chẳng những thấm đượm vẻ quyến rũ thành thục của nữ tử, còn trộn lẫn nét thùy mị mà người mẫu thân bình thường nên có. Nhắc tới thì dường như phức tạp đấy, nhưng khí chất đó thật sự đã thu hút ánh mắt người khác.

“Ngươi đứa nhỏ này cũng thật đa lễ.” Tưởng lão thái quân không lên tiếng, ngược lại Triệu phu nhân lại ra vẻ trưởng bối, khiến Oản Oản thầm chế giễu.

Đợi Oản Oản hành lễ xong với vài vị trưởng bối của hoàng thất, những người còn lại trong phòng cũng đi lên hành lễ với Oản Oản. Đối với các nàng, Oản Oản cũng làm ra bộ dáng, hiện tại nàng không muốn chọc phiền toái cho Tình Khuynh, nhưng thân phận của nàng ở đây, yếu ớt cũng không phải một ngày rồi, tất nhiên nàng không hiền lành mà cho miễn lễ. Còn lại những vị thân quyến của đại thần kia, lúc này đều đang ở giai đoạn đứng nhìn, dẫu sao dù chỉ có Thất hoàng tử có hy vọng, nhưng không phải hắn bị bệnh sao, nếu ngày nào đó chết đi, vị Bảo thứ phu nhân này cũng không có gì đáng để nịnh bợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.