Tống Y

Chương 17: Huyệt tối xương khô




"Tốt! năm trăm ngàn!" Tưởng Diệp sảng khoái đồng ý, hắn không tin mình không thể thắng được một người què!

Xôn xao...Năm trăm ngàn, trận thi đấu được một lúc, mọi người ai cũng thán phục.

"Anh thua thì phải để cô ấy đi theo tôi! thắng tôi sẽ cho anh năm trăm ngàn" Hắn lạnh giọng nói, lập tực từ trong xe rút ra một tờ chi phiếu " Tôi nói được thì sẽ làm được"

Tưởng Diệp gật gật đầu, cười híp mắt nói " Tôi còn đang đợi cái tờ chi phiếu của anh để mà mua biệt thự đấy khà khà"

"Đợi một chút" Hắn Diêm Tước gọi hắn lại.

"Như thế nào, muốn đổi ý rồi sao" Tường Diệp kiếc xéo nói.

Hắc Diêm Tước lắc đầu "Tôi không hy vọng cô ấy cũng đi"

"Chậc chậc, anh yêu cầu thật kì quái, cô ta là người phụ nữa của tôi, đương nhiên phải đi với tôi rồi" Tưởng Diệp ngạc nhiên kêu lên.

"Sáu trăm ngàn" Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói, hắn tuyệt đối không cho phép mình lại nhìn thấy cô ở trong xe bay nhanh, cảnh kia như muốn lấy mạng của hắn.

Xôn xao...Mọi người lại một lần nữa xôn xao

"Ha ha ha..." Con ngươi đen của Tưởng Diệp chợt lóe ra, mỉm cười gật gật đầu "Chú, xem ra người rất coi nặng phụ nữ của tôi, tốt! Vậy thì sáu trăm ngàn" Tưởng Diệp đồng ý với hắn nói "Bất quá, người phụ nữ của tôi vừa trẻ vừa đẹp, chú tuổi tác của người, lại thêm người què nữa, chậc chậc, người phụ nữa của tôi bất hạnh bị người đoạt đi rồi, đoán chừng cũng sẽ không tính phúc gì nha."

Tưởng Diệp cố ý nhìn bộ dạng của Hắc Diêm Tước, vẻ mặt cười dâm đãng.

Sắc mặt Hắc Diêm Tước nhất thời xanh mét, dùng lực đấm lên tay lái "Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm! Nếu như tôi thắng, cậu hãy nhớ rõ lời cậu hứa"

"Không thành vấn đề, ......nghe lời tôi nói, khà khà" Tưởng Diệp cười lớn kéo Vi Vi trở về nói: "Thân ái, có một người đi theo anh đáng cuộc em a, em yên tâm, anh nhất định sẽ thắng hắn ta"

Vi Vi nhéo nhéo lông mày, có chút chần chờ, nhỏ giọng nói: "Tưởng Diệp, anh đang chơi đùa với lửa sao, kế hoạch không phải như vậy"

Tưởng Diệp cười cười, trên khuông mặt tỏa ra bất cần đời "Thân ái, em sợ cái gì, trước khi chú kia tham gia, chúng ta tốt xấu gì cũng phải tôn trọng chứ, huống hồ là sáu trăm ngàn bạc, không tranh không tranh, anh có tự tin để thắng hắn, yên tâm"

Nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hắc Diêm Tước trong xe, nhíu mày, gương mặt đẹp trai nở nụ cười liếc mắt một cái, trong mắt hiện ta tia khiêu khích " Xem ra tên kia... đối với em nhất định có ...."

Tâm Vi Vi đột nhiên run lên, lập tức giận tái mặt "Vạn nhất thua thì làm sao bây giờ, anh hẳn chắp tay muốn nhường tôi cho hắn chứ"

Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Diệp giương lên, trước mặt Hắc Diêm Tước, cố ý ghé sát vào tai Vi Vi, ái muội nói: "Có gì không được? Tốt nhanh đi theo hắn ta, phát huy sức quyến rũ của cô, nhanh chóng hoàng thành mục đích. Huống chi, cô cũng đừng quên, chân của người này què, có thể bất lực, cô sợ cái gì? Ha ha ha..."

Hắc Diêm Tước ngồi ở trong xe, không thể động đậy, nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, trong lòng bốc lửa! Đáng chết, tiểu tử này ở đâu ra, cô biến mất trong năm năm, đã làm những chuyện gì! Vì cái gì hắn hoàn toàn không biết, chết tiệt, hắn đi chỗ nào rồi hả?

"Bíp Bíp Bíp..."

Hắn không kiên nhẫn nhấn còi.

Từ khi tối hôm qua nhìn thấy cô, hắn sai người đi điều tra thân thế của cô, lại phát hiện hộ tịch của Vi Vi căn bản là giả.

Hắn đối với việc cô mất tích năm năm này, hoàn toàn không biết gì cả! Bây giờ cô tự nhiên xuất hiện, có ích lợi gì, mang theo mục đích gì, hắn hoàn toàn không biết, nhưng hắn không cần! Hắn chỉ muốn xác định, người phụ nữ trước mặt kia chính là Thẩm Tường Vi của hắn, hắn thề hắn nhất định đoạt lại.

Cô vốn là người của hắn.

" Ò ó o nha" Tưởng Diệp nhìn Hắc Diêm Tước nở nụ cười quỷ dị, cúi đầu ra liếc mắt ra hiệu với Vi Vi. Ngay sau đó đi về phía chiếc xe thể thao đó "Đáng tiếc, tiểu thư là của tôi! Vốn đêm nay cho anh hưởng thụ bay nhanh, nhưng anh có biết...Ừ, chú thật phiền toái, chết cũng không chịu cho người đi cùng"

Vi Vi dừng lại, liếc mắt nhìn Hắc Diêm Tước cách đó không xa, có chút bất an, đi theo, thu hồi mắt, với Tưởng Diệp gật gật đầu: "Vậy anh cẩn thận một chút"

Chỉ trong chốc lát sau, từng chiếc xe đua của từng người được sắp xếp trên đường đua.

Vẻ mặt Hắc Diêm Tước trầm tĩnh, gương mặt lúc ẩn lúc hiện nổi gân xanh, tay đè tay lái, không dám lơi lòng chút nào.

Tường Diệp nhưng lại thoải mái, thỉnh thoảng cùng các huynh đệ chào hỏi.

Bỗng nhiên..

Ầm! Một tiếng súng vang lên!

Hưu, hưu..

Hai chiếc xe bắt đều chạy qua trời đêm, hất lên vô số bụi đất, Triều Na chạy như bay ra ngoài trên đường.

Vi Vi đứng ở điểm xuất phát, đành phải cùng người khác chờ đợi, chờ đợi hai chiếc xe đến điểm kết thúc.

Trong quá trình, lòng cua cô bất giác buộc chặt, bỗng nhiên, phía sau vang lên bíp bíp bíp!

Cô phản xạ nhìn lại phía sau, là một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron! Giật mình, là một người đam mê.....

A Hải lái xe vội vội vàng vàng từ trong xe xuất hiện, kéo lấy một người ở bên cạnh trận đấu hỏi kết quả: "Xin hỏi có hay không thấy một chiếc xe có giá trị xa xỉ, màu bạc, đại khái rộng như vậy..."A Hải thỉnh thoảng khoa tay múa chân

Vi Vi thấy rõ ràng người tới, phản xạ đem thân thể quay lưng qua, không muôn A Hải thấy cô

"A...,người anh nói là người què kia sao" Người nọ trả lời

"Đúng đúng đúng, ài, nghe anh nói như vậy, hắn có phải hay không..." Âm thanh của A Hải có chút bất đắc dĩ.

"Đúng, hắn theo lão đại của chúng tôi đến trận đấu lớn, sáu trăm ngàn! Thực rộng rãi"

"...Hắn, hắn đã đi ra ngoài" Sắc mặt A Hải tái nhợt.

"Hắc, huynh đệ, ngươi và người què kia có quan hệ như thế nào? Dọa.... ... như vậy

"...Đối thủ của hắn rất lợi hại sao" A Hải cẩn thận hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.