Nếu không phải quá quen với mùi hương trên người Tần Sở thì Hoắc Miên thật sự sẽđánh người.
"Tần Sở, buông em ra." Hoắc Miên hơi căng thẳng.
Tần Sở không nói lời nào, chỉôm chặt Hoắc Miên. Sau đó, anh tựa đầu bên tai cô, tiếng hô hấp nặng nề làm cho cô cảm thấy tim mình ngứa ngáy khó nhịn, trong không khí tràn ngập mùi rượu.
Hoắc Miên nhíu mày.
"Anh uống rượu à?" Cô hỏi.
Tần Sở vẫn không lên tiếng. Sau chầu rượu với Cao Nhiên, anh về nhà khui chai rượu quý Lafite trong tủ rượu ra uống. Một mình anh uống hết cả chai rượu, anh càng thấy nhớ Hoắc Miên hơn.
Anh từng một mình chịu đựng cuộc sống bảy năm.
Đến bây giờ, anh có Hoắc Miên bên cạnh, anh lại không chịu nổi quá hai mươi bốn tiếng. Vậy mới nói, thói quen chính là thứđáng sợ nhất.
Vì anh đã quen với việc có cô bên cạnh, nên không chịu nổi việc côđơn dù chỉ một phút đồng hồ.
"Tần Sở, buông em ra trước, anh say rồi." Hoắc Miên bị anh ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích nổi.
"Không muốn." Mãi một lúc sau, Tần Sở mới tùy hứng nói hai chữ.
"Tần Sở, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Em nói xem anh muốn làm gì?" Tần Sở nâng cằm Hoắc Miên bằng một tay, đôi mắt nhìn chằm chằm gò má của cô.
Trong phút chốc, hơi thở mập mờ lan khắp căn phòng.
Hoắc Miên mấp máy môi, không biết phải trả lời thế nào.
Tần Sở thấy Hoắc Miên đang ở sát bên mình, không kìm được nỗi xúc động trong lòng, bàn tay còn lại bắt đầu không thành thật chạy loạn sau lưng cô.
Anh biết rõ mình muốn gì.
Mà cô cũng biết anh muốn gì.
"Tần Sở, anh đừng như vậy, em… còn chưa chuẩn bị xong." Dứt lời, Hoắc Miên đẩy mạnh anh ra.
Tần Sở lảo đảo ngã ngồi xuống ghế sofa.
"Xin lỗi." Hoắc Miên quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.
"Sao lại xin lỗi?" Tần Sở nhìn cô, hỏi rõ từng chữ một.
"Em…" Cô không biết phải trả lời ra sao.
"Người xin lỗi phải là anh mới đúng. Anh xin lỗi, anh không nên lừa em làm những chuyện đó, anh chỉ là không muốn để em chịu bất cứ sự tổn thương nào mà thôi." Tần Sở dựa người vào ghế sofa, nghiêng đầu nói.
"Không, anh làm không sai, là do em không biết điều, anh tốt với em như vậy, em không nên già mồm cãi láo với anh. Nếu không có anh giúp em thì ca phẫu thuật của Chí Tân sẽ không thành công, không trảđủ phí phẫu thuật, kẻ gây tai nạn xe không bị trừng phạt. Tần Sở, anh đối xử với em rất tốt."
Thật ra Hoắc Miên đã nghĩ kỹ chuyện này rồi.
Cô cảm thấy dù Tần Sở có làm gìđi chăng nữa thì anh cũng xuất phát từý tốt, vậy mà cô lại đối xử với anh như vậy, cô mới là người không biết điều.
"Em nghĩ vậy thật à?" Tần Sở hơi bất ngờ.
Hoắc Miên gật đầu.
Sau đó, Hoắc Miên do dự, nói tiếp: "Em biết chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, có một số chuyện chắc chắn phải làm, không phải em làm cao, cũng không phải em bài xích anh, chỉ là… em chưa chuẩn bị xong, anh đừng làm em khó xử, được không?"
"Hóa ra… em cảm thấy đây là chuyện làm em cảm thấy khó xử." Lúc nói những lời này, trong mắt Tần Sở hiện lên vẻ côđơn.
Hoắc Miên chỉ cắn môi, không nói gì.
"Được rồi, anh sẽ không làm khó dễ em. Muộn rồi, em ngủ sớm đi. Ngủ ngon." Nói xong, Tần Sở xoay người đi lên lầu.
Hoắc Miên biết mình lại làm Tần Sở thất vọng một lần nữa.
Một đêm không ngủ.
Hôm sau, Hoắc Miên dậy sớm để nấu bữa sáng. Lúc Tần Sở xuống lầu, anh liền thấy bữa sáng kiểu Trung Quốc nóng hổi bày trên bàn, gồm có trứng chiên, sữa đậu nành, bánh khoai tây màu vàng óng ánh.
"Ăn sáng đi." Hoắc Miên cười nói.
Lúc này, Hoắc Miên đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng phấn, mái tóc hơi rối, rất ra dáng một bà chủ gia đình.
Tần Sở giận cô, vốn định nói không ăn, nhưng khi thấy Hoắc Miên thế này, anh lại không thể giận nổi nữa, cũng không thể từ chối được. Hình ảnh ấm áp này chính làđiều anh đã từng tha thiết mơước.
Tần Sở không nói gì, ngồi xuống bàn, cầm cốc sữa đậu nành uống một ngụm.
"Em mua đậu ở siêu thị, lúc nãy ép ra nước rất sánh, không biết có ngon không. Thế nào? Uống được không?" Hoắc Miên dè dặt hỏi.