Tống Tiên Hành

Chương 39: Chương 39




Trường Hoan có chút hồi hộp, cô len lén nhìn Giang Thiếu Huân, lúc ấy anh đang đánh bài ư? Nếu thế thì sao anh lại đột nhiên tới nhà cô?

Trường Hoan không biết, lúc cô bị Lục Hướng Viễn đẩy ngã trên ghế sofa, khuỷu tay vừa vặn đụng phải điện thoại, trùng hợp lại gọi đến số của Giang Thiếu Huân...

Cung Trạch lại tiếp tục nói mà không quan tâm hai người nghĩ sao, giọng nói vô cùng đắc ý, “Lần này em thắng rồi, em phải tìm Tần Tấn Dương cùng Phó Tử Ngộ đòi tiền cược mới được.”

“Ồ...?” Giang Thiếu Huân ở bên cạnh lạnh lùng ném ra một câu, “Mấy cậu lấy chuyện của tôi ra để cá cược?”

Cung Trạch lập tức ngừng cười, khéo léo chuyển đề tài, “Vừa rồi em nói gì ấy nhỉ? Dạo này trí nhớ của em kém lắm, không nhớ nữa, đúng rồi, anh tư, anh kiềm chế chút, em đi về trước đây…”

Nói xong Cung Trạch liền vội vàng chạy mất, chạy nhanh như chớp.

Phòng bệnh lại chìm trong yên lặng, Trường Hoan cúi đầu không biết nên nói gì, Giang Thiếu Huân cũng không nói.

Hoan Hoan, mẹ phải trả cúc vàng cho chú đấy!

Lời nói của Đâu Đâu bỗng vang lên trong đầu, hai tay Trường Hoan xoắn xuýt lại với nhau, một lúc sau, cô mới cất giọng khàn khàn, nói, “Ông chủ, hôm nay cám ơn anh!”

Nếu không có anh, cô không dám tưởng tượng ra chuyện hôm nay sẽ như thế nào, cô thật sự rất cảm ơn anh đã xuất hiện đúng lúc, cứu cô khỏi tình cảnh khốn khổ và quẫn bách đó…

“Cảm ơn?” Giang Thiếu Huân nhìn cô một cái, chậm rãi nói, “Không bằng dùng cách khác để cảm ơn đi.”

Trường Hoan khẽ cắn môi, ám chỉ của anh rất rõ ràng.

Cô không khỏi nắm chặt vạt áo, nếu Giang Thiếu Huân thật sự muốn cô dùng thân thể để cảm ơn thì cô nên làm gì bây giờ?

Đồng ý hay không đồng ý?

Đã làm qua một lần thì có phải làm thêm lần nữa cũng chẳng sao đúng không?

Nhưng Trường Hoan lại không biết chính mình có thể vượt qua rào cản trong lòng hay không, lúc bị Lục Hướng Viễn tổn thương, giây phút đó, cô đã hối hận rằng lúc trước vì sao lại không đồng ý với Giang Thiếu Huân, cho nên tâm trạng cô lúc này cực kỳ phức tạp.

Trường Hoan lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Thiếu Huân, ánh mắt lo sợ bất an rơi thẳng vào trong đôi mắt thâm thúy của anh, cô vội cúi đầu, ngón tay vì bất an mà xoắn vào nhau, chậm chạp không mở miệng.

Giang Thiếu Huân thu hết biểu tình của cô vào trong mắt, khóe môi anh khẽ nhếch lên, bỗng nhiên nổi lên ý muốn đùa giỡn, “Cô đang xoắn xuýt cái gì thế? Gần đây dì giúp việc nhà tôi xin nghỉ phép, trong nhà không có ai dọn dẹp vệ sinh.”

Trường Hoan bỗng thở phào một hơi, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Giang Thiếu Huân, “Ông chủ, tôi chắc chắn sẽ dọn dẹp lau chùi nhà anh sạch sẽ từ trong ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ làm tốt...”

Giang Thiếu Huân nghe cô nói thế lại bỗng nhiên có chút tức giận, “Nhiếp Trường Hoan, cô giả ngốc với tôi đấy hả?”

Trường Hoan giật mình, cô cúi gằm đầu xuống, tay đè lồng ngực, tim đập rất nhanh, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác, anh một lần lại một lần cứu cô ra khỏi tình cảnh khó khăn, dựa vào cái gì chứ?

Trường Hoan không phải kẻ ngốc, cô biết rõ, Giang Thiếu Huân muốn có được cô, quả thực dễ như trở bàn tay, sở dĩ anh bằng lòng bỏ ra kiên nhẫn như vậy chẳng qua chỉ vì anh còn hứng thú với cô mà thôi.

Đợi cho hứng thú này không còn nữa, cô sẽ chẳng đáng một đồng.

Hiện tại, cô còn tư cách lựa chọn sao?

Trường Hoan cười tự giễu, cô hít sâu một hơi, từ tốn mà tỉnh táo phun ra một chữ, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.