Tổng Tài Yêu Em Đậm Sâu

Chương 22




"Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương."

Tiếng dập đầu hành lễ vang vọng toàn bộ đại điện.

"Miễn lễ, bình thân."

Quân Mặc Ảnh nâng tay, để tất cả mọi người ngồi xuống, nhìn qua cái ghế gần nhất: "Thái tử đường xa mà đến, đường xá bôn ba, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"

"Đa tạ bệ hạ quan tâm, bản cung vẫn tốt." Khóe miệng Nam Cung Triệt lộ vẻ mỉm cười, nhìn như hiền hoà, lại mang theo một cỗ lạnh bạc không thể xâm phạm.

Bây giờ Phượng Thiển mới biết, hóa ra người tốt vừa giúp nàng chính là nhân vật chính hôm nay!

Nhưng rõ ràng mình đến từ Tây Khuyết, cho dù mất trí nhớ, quên mất mọi người nhưng cũng không bao gồm Thái tử Việt Nam gì đó chứ? Nhưng thái độ như quen biết từ trước vừa rồi của hắn là sao vậy? Chẳng lẽ lúc mình ở Tây Khuyết cũng thích chạy ra ngoài chơi, cho nên trong lúc vô ý kết bạn với người này?

Trời ạ, chuyện trước khi mất trí nhớ, thật sự là đau đầu!

Quân Mặc Ảnh lại nói chuyện với Nam Cung Triệt vài câu, yến hội chính thức bắt đầu.

Tiếng sáo từ từ vang lên, nhạc thủ vũ cơ nối đuôi nhau vào. Từng đĩa thức ăn tinh xảo mỹ vị được bưng lên, ánh mắt Phượng Thiển sáng lên.

Phúc lợi tốt!

Không hổ là đãi ngộ sứ thần, quả nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã chảy gần hết nước miếng!

Nhưng mà...

Một, hai, ba...

A a a, vì cái gì mà một, hai, ba tiểu thái giám bưng đồ ăn đều trực tiếp lướt qua nàng?

Vịt trân châu phỉ thúy của nàng, tỏi nhung hải sâm của nàng, chân giò nấu hoa của nnagf... Vì cái gì đều bỏ nàng mà đi...

Cuối cùng cuối cùng, rốt cục có người dừng lại trước mặt nàng.

Phượng Thiển cảm động rơi lệ đầy mặt.

Nhưng khi ánh mắt chạm đến hoa quả trong đĩa, còn có cà rốt, trứng hầm, nấm hương xào đậu phụ...

Dựa vào!

Phượng Thiển hoàn toàn nổi giận, bà nội nó khi dễ người!

Tuy rằng nàng chỉ là Tiệp dư, tuy rằng phân vị nàng thấp, nhưng tốt xấu gì đây cũng là yến hội long trọng, một mình nàng ăn hết nhiều đồ ăn sao? Dựa vào cái gì để nàng ăn những thứ này?

Phượng Thiển tức giận trừng mắt nhìn Tiểu An Tử trước mặt.

Tiểu An Tử khóc không ra nước mắt, vì cái gì loại chuyện này rơi xuống đầu mình vậy?

Trong cung Càn Long ai chẳng biết tiểu cô nãi nãi là không thể đắc tội? Nhưng hiện tại, mình lại trực tiếp đụng phải vảy ngược của nàng rồi, đoạt đồ ăn của người khác, tội ác tày trời!

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tiểu An Tử tin tưởng mình đã bị giết trăm ngàn lần.

Chính là dưới ánh mắt này, hắn run run đặt đĩa thức ăn xuống, sau đó bỏ chạy.

Phượng Thiển tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hơi nước.

Mất nửa ngày, nàng buồn bực bưng bát trứng trước mắt lên, do dự mãi, mới rầm rì ăn.

Tuy rằng không có thịt, nhưng cũng không thể để bụng mình đói được!

Huống chi trứng hầm này rất ngon...

"Phượng tiệp dư ăn no chưa?"

Đang vùi đầu ăn, đột nhiên Phượng Thiển nghe được có người gọi nàng, suýt nữa bị sặc.

Ngẩng đầu, sắc mặt không tốt nhìn phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một nữ tử thanh mục ôn hòa cười với nàng, tiếng nói vừa rồi cũng là thanh thanh mềm mại.

Nhất thời Phượng Thiển không rõ ý đồ của đối phương, liền nhíu mi tâm nhìn nàng, cũng không nói tiếp.

Đối phương cũng không thèm để ý, tươi cười thản nhiên như trước: “Ta rất thích nấm hương xào đậu phụ, nhưng nơi này ta không có. Nếu Phượng tiệp dư không ngại, ta dùng tỏi nhung hải sâm đổi với Phượng tiệp dư được không?"

Có thể chứ?

Đương nhiên là có thể! Nếu không thể, lòng tràn đầy vui mừng đâu!

Cố nén nội tâm kích động, Phượng Thiển nghĩ ngợi, cố ý giả bộ thành dáng vẻ phát sầu: “Vậy... Vậy được rồi! Tuy rằng ta cũng thích nấm hương xào đậu phụ, nhưng xem ngươi muốn ăn như vậy, liền đổi với ngươi!"

Trên đài cao, Quân Mặc Ảnh thu hết động tác của hai người vào đáy mắt, sắc mặt phút chốc trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.