Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!

Chương 2: Hội đèn tết nguyên tiêu




Giờ phút này ở Bùi gia, Bùi Tư Nhan vừa mới về đến nhà, Bùi Tử Đồng đoan chính ngồi trên ghế sofa, nhưng là mặt mộc không trang điểm, hơn nữa vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng trên mặt vết sưng đỏ rất rõ ràng, nhất là hai bên má, là dấu tay rất rõ ràng, nghe thấy được động tĩnh bên ngoài, vừa quay đầu nhìn thấy Bùi Tư Nhan không tự giác co rúm lại.

“Hừ, vừa về đến nhà đã thấy mày, thật sự rất xúi quẩy, thật sự là xui đến tám đời, không hiểu sao mày là người như vậy!” Nói xong quăng cái túi trong tay lên mặt đất, trên nắp túi làm bằng kim loại va chạm với nền gạch men phát ra âm thanh rất chói tai, nhưng người giúp việc không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu trầm mặc không nói.

“Chị….” Tiếng nói của Bùi Tử Đồng rất nhỏ, tựa như tiếng mèo kêu, nhất là bộ dáng co rút lại, đâu có giống như bộ dáng kiêu căng thường ngày, “Chị, em không muốn gả cho người đàn ông kia…”

“Mày không muốn? Mày ở Bùi gia chúng tao đã nhiều năm như vậy, ăn, mặc, ở, đi lại chúng tao đều không có bạc đãi mày, mày muốn tiến vào giới giải trí chúng tao không ngăn cản, hiện tại vì mày là người trong nhà lại trở nên thế này, Bùi Tử Đồng…” Bùi Tư Nhan ngồi trên ghế sofa, hai chân khép lại, cầm trong tay là tách trà hoa hồng, “Mày thật không có lương tâm à!”

“Không phải vậy, em không phải có ý này, người đàn ông kia từng kết hôn…” Bùi Tử Đồng còn chưa dứt lời, bên thân có đồ vật bị vỡ gì đó, một ít mãnh vụn của thủy tinh văng lên đùi của Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng không tự giác nhích ra đằng sau.

Nguyên do là Bùi Tư Nhan ném cái tách thủy tinh trong tay, trên mặt đất đều là mảnh vụn của thủy tinh cùng một chút chất lỏng màu vàng nhạt, hai người làm chạy qua chuẩn bị dọn dẹp, Bùi Tư Nhan đưa tay ngăn cản, “Các người đi xuống hết đi, nhưng thứ này đều là việc của người làm, em tốt của chị, việc này hẳn là chưa làm qua phải không, nếu mày không muốn gả cho người đàn ông kia, vậy mày đem tiền thiếu Bùi gia nhiều năm như vậy trả hết đi, thì mày liền được tự do!”

Bùi Tư Nhan trên mặt vẫn là nụ cười nhưng có cảm giác không hài hóa, khóe miệng nhếch lên, tựa như nụ cười tiêu chuẩn nhất của người mẫu, nhưng trong miệng nói ra làm người khác không lạnh là run, nhất là Bùi Tử Đồng!

Bây giờ Bùi Tử Đồng giống như trở lại mấy năm trước lúc mới vừa bước vào Bùi gia, khi đó Bùi Tử Đồng là một cô gái nhỏ, cái gì cũng không hiểu, khi bước vào Bùi gia liền đi xã hội thượng lưu hấp dẫn, khi đó Bùi Tử Đồng không có cảm giác chênh lệch, cho đến khi Bùi Tư Nhan xuất hiện.

Là Bùi gia đại tiểu thư, mọi hành động cử chỉ của Bùi Tư Nhan đều được qua huấn luyện, Bùi Tử Đồng có cảm giác bản thân như một tên hề khi đứng trước mặt của Bùi Tư Nhan, nhưng ả lớn lên xuất sắc hơn nhiều so với Bùi Tư Nhan, chính vì thế nên ả nghĩ phải làm cho nhiều người chú ý hơn, lúc này mới quyết định muốn bước vào giới giải trí làm nghệ sĩ, nhưng Bùi Tử Đồng vẫn tính sai.

Bởi vì coi như bản thân ả đủ lông đủ cánh, nhưng khi ở trước mặt Bùi Tư Nhân vẫn là bộ dáng của tôm tép, nhất là lúc Bùi Tư Nhan hất cầm sai khiến, là loại cao cao tại thượng, địa vị như vậy ở Bùi gia, làm đời này của ả rất hâm mộ.

“Sao vậy? Cái này không phải mày muốn hay sao? Còn không nhanh chóng dọn dẹp…” Bùi Tư Nhan cười lạnh một tiếng, cúi đầu sờ sờ móng tay của bản thân, mài rất đẹp, nhưng đột nhiên nghĩ đến cô gái kia, trong mắt đột nhiên lóe lên tia ngoan độc.

Bùi Tử Đồng biết rõ ở Bùi gia không ai dám làm trái lời của Bùi Tư Nhan, cho nên chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu nhặt từng mảnh thủy tinh bị vỡ, Bùi Tử Đồng gắt gao cắn môi, ả thật không cam lòng, vì cái gì cũng đồng thời là con gái ở Bùi gia, bởi vì chính ả là con gái riêng nên mới bị đãi ngộ như vậy sao? Bùi Tử Đồng thật sự là không cam lòng!

“Bùi Tử Đồng…” Bùi Tư Nhan lên tiếng kêu, Bùi Tử Đồng bị sợ hết hồn, mảnh thủy tinh trong tay đâm vào ngón tay, lúc này sự đau đớn lại không bằng sự sợ hãi đối với Bùi Tư Nhan, bởi vì Bùi Tư Nhan có thể là người nắm giữ nửa đời sau của ả, lúc này ả cảm thấy ả rất thấp hèn.

“Mày đã gặp qua vợ của Tiêu Hàn chưa?” Bùi Tử Đồng mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Tư Nhan tay đang ôm gối kê lưng, tróng mắt là sự ngoan lệ rõ ràng.

“Em.. em chưa từng gặp!” Bùi Tử Đồng nói xong cúi đầu, vợ của Tiêu Hàn, mẹ của đưa bé kia chính là cô gái ả gặp ở Tiêu gia đi, nhưng là vậy thì sao, Bùi Tử Đồng chính là không muốn nói cho Bùi Tư Nhan, có lẽ người phụ nữ nào cũng có giác quan thứ 6, Bùi Tử Đồng cảm thấy Bùi Tư Nhan cũng đang ôm tâm tư không thuần khiết đối với Tiêu Hàn, nhưng hiển nhiên là Tiêu Hàn sẽ không thích người chị này của ả.

“Mày tiếp tục dọn dẹp đi, các người không được giúp nó!” Bùi Tư Nhan nói xong xoay người lên lầu, đi ngang qua Bùi Tử Đồng ném ánh mắt ngoan lệ xuống, “Đem bỏ cái túi này!” Ả là con nhà khuê cát cái dạng túi gì mà chưa gặp qua, hơn nữa, đối với cái túi mấy vạn, đối với ả mà nói chính là không đáng để trong lòng.

Bùi Tử Đồng cúi đầu tiếp tục nhặt mãnh vỡ, ai sẽ nghĩ tới Bùi Tử Đồng chói lọi ở trước mặt người khác nhưng trong nhà lại ở bộ dạng này, người làm ở xung quanh bắt đầu đi làm chuyện của bản thân, hoàn toàn không dám đi lại chỗ Bùi Tử Đồng. Đại tiểu thư mất hưng, ai đến gần Bùi Tử Đồng không phải là đi tìm chết sao?

Bên này, tại Tiêu gia bác An Nhiên đang chuẩn bị bữa tối, Tiêu Hàn cùng Cố Nam Sênh ngồi ở hai đầu của ghế sofa, hai người không ai nhìn ai, nhưng khí tràng của hai người này vô cùng cường đại, làm cho tất cả mọi người không dám đến gần, bác An thỉnh thoảng quan sát đến động tĩnh ở phòng khách.

Hai người đó rõ ràng là lần đầu gặp mặt a, sao lại giống như kẻ thù vậy, hơn nữa, vợ của hai người bọn họ là bạn bè thân thiết, không phải là tình địch, hai người sao lại biến thành bộ dạng này? Còn Tiểu Dịch không bị ảnh hưởng chút nào, nằm sắp trên thảm lông chăm chú vẽ tranh.

Ở trên lầu, trong phòng hai cô gái kể chuyện tình hình gần đây của bản thân, Đông Thu Luyện hỏi một câu: “San Nhiên, cậu cùng thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, cũng kết hôn lâu như vậy, tớ biết cậu thích trẻ con thế nào, sao lại không muốn có con vậy?”

Cố San Nhiên trầm mặc, khổ sở cười, nằm lỳ ở trên giường không động đậy, Đông Thu Luyện chờ một lát, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cố San Nhiên, Cố San Nhiên chỉ cảm thấy bây giờ, trong lòng rất khó nói, vẻ khó nói hiện lên cả khuôn mặt.

“Nguyên nhân là do Nam Sênh sao? Hay là vì Bắc Thần…” Lời nói này làm Cố San Nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, hai tay nắm lấy bả vai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cũng bị sợ hết hồn, " Thật sự là vì Bắc Thần sao? "

" Tiểu Luyện, cậu rất may mắn, bị người như vậy yêu cậu là may mắn sao, bị người như vậy yêu, trước kia tớ không hiểu, tớ cảm thấy trên thế giới này người hắn yêu nhất là cậu, vì sao lại  muốn gả cho Tiêu Hàn, vì Tiêu Hàn là sinh con, nhưng hiện tại tớ hiểu, tình cảm gì đó, sao có thể so sánh với người là bản thân mình yêu… "

Đông Thu Luyện nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Cố San Nhiên, khóe miệng cũng lộ ra một chút khổ sở, Cố San Nhiên đưa tay ôm lấy eo của Đông Thu Luyện, tựa đầu vào ngực của Đông Thu Luyện: " Tiểu Luyện, xem như tớ cầu xin cậu, xem như là tớ van cậu, tớ thật vô cùng yêu Nam Sênh, tớ rất muốn có con của mình cùng anh ấy, xem như tớ cầu xin cậu, cậu giúp tớ nói với hắn đi! " Trong nháy mắt lưng của Đông Thu Luyện cứng lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.