Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 20




Lời của Marshall, đưa tới phụ họa của những người đầu não các quốc gia. Theo mọi người, loại suy luận này hoàn toàn không thể thành lập. Quân đội thống lĩnh một quốc gia cần hiệp lực hợp tác của vô số người, muốn chỉnh hợp toàn bộ bộ đội các quốc gia Tây Ước, thống nhất chỉ huy, thống nhất cung ứng hậu cần, thống nhất phối hợp, đây tương đương với đem một quân cờ riêng biệt, tập trung vào một bàn cờ lớn, lượng công việc liên quan trong đó, là con số thiên văn.

Thế giới này dù có bộ tham mưu khổng lồ hơn nữa, Thiên Võng cường đại hơn nữa, cũng không thể nào hoàn thành công việc như vậy. Mà Thiên Võng không thống nhất, cho dù dưới tay Soberl danh tướng vô số, đối mặt với các ** đội căn bản không ngừng của mình, cũng không có cách nào tiến hành chỉ huy hữu hiệu.

“Tổng thống Francis các hạ, “Marshall đứng dậy, nghiêm túc nói: “Xét thấy tính thế trước mắt nghiêm trọng, chúng ta yêu cầu nguyên soái Hastings tiến hành giải thích. Là quan chỉ huy cấp cao của bộ chỉ huy liên quân, hắn nên chịu trách nhiệm với thế cục trước mắt. Nếu hắn không thực hiện chức trách, hắn liền không nên tiếp tục ngồi trên vị trí này!”

Ánh mắt Marshall nhìn khắp bốn phía, nhìn những người đầu não các quốc gia, nhấn từng chữ: “Chúng ta cần một lãnh tụ, dẫn dắt chúng ta thắng được cuộc chiến tranh này!”

**

“Thế nào, đến cực hạn rồi?” Ngón tay khô gầy của Hastings, gõ cực nhanh trên bàn phím giả lập của máy tính thôi diễn. Trên màn sáng giả lập khổng lồ ở giữa phòng hình bầu dục, bộ đội hai phe đỏ xanh, đang chém giết.

“Thúi lắm”, tên mập đối diện, đã đầu đầy mồ hôi, hắn vừa khẩn trương điều động bộ đội, đỡ trái hở phải trên chiến tuyến dài đến mấy trăm Km, chống cự lại công kích như thủy ngân chảy của Hastings, la lớn, “Không công bằng, có người chơi như ngươi sao, ngươi mặc kệ thương vong, còn đòi tỉ lệ thương vong của ta không thể vượt qua 10%“.

“Không có biện pháp, ai bảo chúng ta cũng chỉ có chút binh lực như vậy”, Hastings sắc mặt lạnh như băng: “Ngươi không ngăn nổi, tinh vực Đông Nam liền dứt khoát ném cho Soberl là được rồi“.

“Tít tít...” Tiếng điện tử vang lên, tên mập chán nản ngã xuống ghế, nhìn tỉ lệ thương vong 11% trên màn hình giả lập kinh ngạc xuất thần.

Đây là lần thất bại thứ hai mươi hôm nay của hắn. Mặc dù đang ở trên thiết lập thôi diễn, tổng binh lực của hắn là bốn sư, mà Hastings chỉ có hai sư thiết giáp, nhưng mà, ở trên thiết trí điều kiện thắng lợi của đối kháng thôi diễn, hắn lại không thể vượt qua tỉ lệ thương vong 10%. Đối mặt tiến công điên cuồng của Hastings, đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Đây là một ván thôi diễn công thủ tiến hành xung quanh một tòa thành thị. Mấy lần đối kháng ban đầu, tên mập ở dưới tình huống tiến trình chiến cục không đến 30%, cũng vì tỉ lệ thương vong vượt qua hạn thiết lập mà bại, mấy lần sau đó, hắn cuối cùng kéo chiến cuộc vào trong bàn. Nhưng muốn chống đỡ đến khi chiến cuộc chấm dứt, vẫn còn lâu mới đủ.

Như thế nào mới có thể dùng tỉ lệ thương vong 10% ngăn cản tiến công gần như điên cuồng của Hastings? Ánh mắt tên mập, tìm kiếm qua lại ở trên bản đồ tác chiến. Một mảnh phòng tuyến dài hẹp, cả đám yếu điểm chiến lược, cả đám quốc lộ và thông đạo dài hẹp, ở trong ánh mắt của hắn, biến thành cả đám ký hiệu thôi diễn, diễn biến chuyển động chi chít, khiến hắn đầu đau muốn nứt.

“Nghỉ ngơi một chút đi“. Hastings đẩy xe lăn, nói với Margaret một bên: “Marga, cho ta một ly trà“.

Margaret lo lắng nhìn tên mập ngẩn người cau mày nhìn màn hình máy tính thôi diễn, xoay người rót một chén trà, đưa cho Hastings, nói khẽ: “Ông ngoại, sao ngươi không cho hắn...”

“Có nhiều thứ, cần bản thân hắn đi lĩnh hội, quá trình này rất thống khổ”, Hastings khoát tay áo hờ hững, uống một ngụm trà, “Chuyện nhìn như không thể nào, trên thực tế có vô số loại khả năng, chỉ có điều ánh mắt hắn vẫn chưa nhìn ra thôi. Dựa vào bản thân đột phá bình cảnh tư duy, thứ hắn lấy được càng nhiều hơn so với chỉ đạo của ta cho hắn“.

“Tướng quân Russell, đối với hắn cũng là như vậy...” Thân hình mềm mại của Margaret nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay vô cùng thân thiết đặt ở trên đầu gối Hastings.

“Tiểu tử này là một thiên tài”, Hastings hồi tưởng lại trong thôi diễn của tên mập trước đó, kỹ xảo chỉ huy bộ đội quy mô nhỏ thể hiện ra, trong ánh mắt toát ra một tia khen ngợi: “Chỉ là vì hắn chưa từng tiếp nhận lý luận quân sự chính quy, cho nên, hắn có thể kiếm tẩu thiên phong, hoàn thành nhiều chiến dịch như kỳ tích vậy, chiến thắng những đối thủ mạnh hơn xa hắn. Russell làm đúng, chúng ta chỉ có thể dẫn đường hắn tự nhiên hình thành phong cách và tư tưởng chiến thuật thuộc về hắn, chứ không thể đi chi phối“.

“Nhưng chúng ta đã không có thời gian, chiến cuộc Đông Nam...” Margaret lo lắng nói.

“Đối thủ của hắn là Soberl...” Hastings mặt không biểu tình, “Nếu chỉ đặt tầm mắt ở tinh vực Đông Nam, ta cần gì phí công phu như vậy. Ta cần là một quan chỉ huy có thể sau ta tiếp tục hoàn thành cuộc chiến tranh này. Người này, phải có được xúc giác nhạy cảm hơn, tầm nhìn rộng lớn hơn so với Soberl“.

Hastings nói xong, vỗ nhẹ nhẹ tay Margaret, vẻ mặt thả lỏng: “Ta biết, thế cục trước mắt của Leray, khiến hắn căn bản không có cách gì tập trung tinh lực, lòng của hắn không an tĩnh được. Mà, đây vừa vặn là nhược điểm lớn nhất của hắn. Thân phận của hắn bây giờ, không phải là một binh sĩ đấu tranh anh dũng, mà là một quan chỉ huy. Hắn cần phải học được khống chế tâm tình của mình“.

Khống chế tâm tình của mình?

Trên mặt tuyệt mỹ của Margaret, lộ ra một nụ cười khổ, quăng ánh mắt thương tiếc về phía tên mập.

Kể từ khi biết binh của danh tướng Tây Ước Shelton tới tinh hệ trung ương Leray tới nay, mấy ngày qua, tên mập gần như chưa từng có cảm giác ngủ ngon. Biệt thự Bernadotte đặc biệt an bài cho hắn, hắn căn bản chưa từng về.

Công việc chế tạo cơ giáp Lôi Đình, trù bị của bộ nghiên cứu liên hợp, huấn luyện và chuẩn bị chiến đấu của Phỉ quân...

Hắn không chỉ phải xử lý sự vụ Phỉ quân, còn phải chiếu cố quân Trenock làm một thể với Phỉ quân bây giờ. Công văn trong tay, chiến báo tiền tuyến, nhiều đến xem cũng không xem hết.

Chỉ mệt, thì cũng thôi đi. Nhưng Margaret biết, chân chính khiến tên mập thống khổ chính là thế cục của tinh hệ Newton. Có nhiều lần, bọn họ nhìn thấy tên mập kinh ngạc nhìn tinh hệ trung ương Leray trên bản đồ tinh hệ đến xuất thần. Sự mờ mịt trong ánh mắt kia, khiến lòng của nàng đau thắt từng cơn.

Từ một chiếc Khu trục hạm lưu vong đến bây giờ, cước bộ hắn liều mạng đuổi theo thời gian, nhưng mà, đầu quái thú chiến tranh này, lại lần nữa chạy tới trước mặt của hắn.

Margaret không dám tưởng tượng, Điểm bước nhảy không gian Newton bị công phá, đả kích với tên mập sẽ lớn đến cỡ nào.

Nhưng mà, nếu không đánh bại Tam Thượng Du Nhân, nếu không hoàn toàn quét sạch Sous và Jaban, chiến khu Đông Nam, liền không có cách nào thu được nghịch chuyển mang tính căn bản.

Chỉ có đánh thắng Reske, Trenock mới có thể rảnh tay, trợ giúp Phỉ quân đoạt lại tinh vực Trung Ương Leray. Mà dùng lực lượng của Phỉ quân bây giờ, thì không thể nào đối kháng với đế quốc Binart.

Này sẽ là sau bao lâu?

Đến ngày đó, tinh hệ Newton, còn tồn tại sao?

Đáp án này, Margaret ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ.

“Lão đầu, đấu lại!” Thanh âm hung dữ của tên mập truyền đến.

Chiến cuộc lần thôi diễn thứ 21 kết thúc rất nhanh.

Tên mập thậm chí không kiên trì đến chiến cuộc tiến vào đoạn giữa. Còn không bằng mấy lần trước. Điều này làm cho Margaret càng thêm lo lắng. Có điều, lần này tên mập và Hastings lại im lặng đến có chút khác thường, ở sau khi chiến cục chấm dứt, hai người không nói lời nào đã trực tiếp thành lập chiến cuộc thôi diễn mới, bắt đầu đối kháng lần thứ 22.

Đối kháng lần thứ 22 vẫn kết thúc rất nhanh như cũ.

Ở cái nhìn chắm chú đứng ngồi không yên của Margaret, tên mập không vội vã bắt đầu một ván mới, mà lại châm điếu thuốc, ngưng thần nghĩ nửa ngày, mới bắt đầu lập lần thứ 23. Từ đầu đến cuối, khuôn mặt kia của hắn đều ngốc nghếch. Phảng phất như một tảng đá ngu xuẩn không linh. Không có chút xu thế sáng tỏ thông suốt đốn ngộ huyền cơ.

Khi hắn ngưng thần tự hỏi, Hastings không nói một lời, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Lần thôi diễn thứ 23 bắt đầu.

Margaret bị cử chỉ khác thường của hai người khiến cho tâm thần bất an, đứng ở sau lưng tên mập. Một ván thôi diễn đồng dạng, từ lần đối kháng đầu tiên bắt đầu đánh tới bây giờ. Tình thế tốt, tình thế xấu của địa hình, thời gian, binh lực hai bên, trang bị và áp chế điện tử cùng hệ thống Thiên Võng ở các giai đoạn, nàng gần như đều có thể nhìn ra.

Margaret biết, đối với tên mập mà nói, ván này rất khó. Cho dù là nàng tiếp nhận ngôn truyện thân giáo của Hastings hơn hai mươi năm, nếu tự mình ra sân, cũng không có nắm chắc hoàn toàn thủ thắng. Ưu thế nhiều hơn một chút so với tên mập, chính là kỹ xảo chỉ huy cùng với suy nghĩ phá giải chiến cuộc này mà nàng học tập nhiều năm qua.

Không có hy sinh, sẽ không có thắng lợi.

Mà thứ có thể hy sinh, không chỉ là sinh mệnh của binh sĩ.

Ít nhất, ở trong cục thôi diễn này, Margaret biết, thứ có thể hy sinh còn có rất nhiều... Tỷ như, thành phố của quân phòng ngự này.

Quân xanh mà Hastings chỉ huy, mục tiêu là chiếm lĩnh hoàn toàn thành thị.

So với tên mập mà nói, nhiệm vụ chiến lược của quân xanh này càng thêm gian nan. Binh lực hai sư, muốn đánh bại phòng ngự của bốn sư, hoàn toàn chiếm lĩnh thành thị, khó khăn to lớn có thể nghĩ. Hơn nữa, là người chủ đạo dạy thôi diễn, Hastings mặc dù biết hạn chế tỉ lệ thương vong của quân đỏ là 10%, hắn cũng sẽ không lợi dụng ưu thế trời ban, đi chỉa đầu mâu vào xương sườn mềm của quân đỏ. Hắn chỉ dựa theo trình tự thôi diễn, dùng mục tiêu chiếm lĩnh thành thị tiến hành an bài chiến thuật.

Như vậy, quân Đỏ sẽ có một cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.