Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 80: 80: Phiên Ngoại Vốn Tên Em Là Hà Tinh Tinh Chỉ Là Thế Thân Của Cậu Ta Thôi




Vạn Tố Y nhún vai, chuyện này cô nhất định sẽ không hỏi giúp Nguyễn Ca. Vạn Tố Y cũng không có cách nào tìm Nhạc Nhất Nhạc hỏi, phải biết chuyện này là Vạn Tố Y nói với Tưởng Tiêu Trường.

“Được đí, nếu như hỏi ra kết quả, ngớ nói với tớ một tiếng.” Vạn Tố Y cười xixi trả lời cô ấy.

Nguyễn Ca liền hiểu ý của Vạn Tố Y, lêu lêu lưỡi: “ò, tớ còn tưởng cậu sẽ đi hỏi chung với tớ.”

“Sao có thể? Cậu xem tớ bây giờ thích hợp đi hỏi không?” Vạn Tố y đẩy đống

Nguyễn Ca một tay chống cằm nhìn Vạn Tố Y, biểu cảm trên mặt cười xixi: “vậy thì tối nay đi? Công việc kết thúc, thì sẽ có thời gian chứ?”

“.....cậu có còn là người không nên vậy? Như thế có khác nào bảo tớ lao động quá sức mà chết.” Vạn Tố Y bộ dạng sợ hãi chống đối nhìn Nguyễn Ca: “ Mấy thứ này tớ không biết hôm nay có xem xong không nữa.”

“Nhất định sẽ xem xong, cùng lắm tớ xem với cậu.” Nguyễn Ca vừa nói, đã cầm một tập tài liệu trên bàn lên xem.

”không phải tối nay cậu có hẹn sao? Bây giờ không đi, tối cậu ta có thời gian đi không?” Vạn Tố Y có ý tốt gõ gõ lên bàn phía trước mặt cô ấy nhắc nhở.

Nguyễn Ca nghe lời nhắc nhở, lập tức như bừng tỉnh, nhìn Vạn Tố Y gật gật đầu: “cậu không nói tớ quên mất tối nay còn có việc.”’

Vừa nói, Nguyễn Ca đã đứng dậy: “vậy tớ đi thăm dò tình hình trước. Có kết quả sẽ nói với cậu.”

Vạn Tố Y gật đầu, nhìn cô ấy làm động tác tư thế “mời”

Nguyễn Ca quay lưng bước đi vẫy tay chào tạm biệt Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nhìn theo bóng lưng Nguyễn Ca bất giác bật cười, Nguyễn Ca đi thẳng ra ngoài cửa, lúc này xe của Dư Thiệu Lâm đã đợi ở bên ngoài.

“Nhanh thế?” Dư Thiệu Lâm nhìnthaays Nguyễn Ca đã ra, lập tức xuống xe mở cửa cho Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca gật đầu, lập tức lên tiếng: “bây giờ đi đến chỗ Nhất Nhạc, em có chuyện cần hỏi cậu ấy.

Dư Thiệu Lâm đưa Nguyễn Ca đến nhưng Nguễn Ca không cho Dư Thiệu Lâm vào. Đây là công ty nếu như hai người gây ra chuyện gì náo động, thì không phải là chuyện gì tốt.

Nhận được mệnh lệnh của Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lâm làm động tác tuân lệnh, lái xe đưa cô ấy đến nhà Nhạc Nhất Nhạc.

Nhạc nhất Nhạc hôm nay nghỉ ngơi, Nguyễn Ca biết, trên tay cô ấy còn có chìa khoá nhà Nhạc Nhất Nhạc, không thèm gõ cửa đã trực tiếp mở cửa đi vào.

“Tớ đến tặng Kinh....” Lúc Nguyễn Ca xông vào phòng, gương mặt tươi cười, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong lại sững sờ.

Hai chữ Kinh hĩ còn chưa nói hết, Nhạc Nhất Nhạc đã tặng cho Nguyễn Ca sự Kinh hoảng.

Lúc này ở phòng khách, có hai người đàn ông đang ngủ sau, một người là Tưởng Tiêu Trường, còn một người cô không hề quan biết.

“Nhất Nhạc.!” Nguyễn Ca nhìn thấy hai người đàn ông xuất hiện ở nhà Nhạc Nhất Nhạc vô cùng kinh ngạc.

Nguyễn Ca vội vàng chạy vào phòng ngủ của Nhạc Nhất Nhạc, lo lắng Nhạc Nhất Nhạc xảy ra chuyện gì, hoặc là bị hai người đàn ông này chiếm tiện ích.

Nhưng trong phòng ngủ không hề có Nhạc Nhất Nhạc, giọng nói cô hoảng loạng không tìm thấy Nhạc Nhất Nhạc ở phòng ngủ, nhưng Nguyễn Ca tìm thấy cô ở phòng tắm.

“Ửm? Sao cậu lại đến đây?” Nhạc Nhất Nhạc đang đanhs răng, mơ hồ không nói rõ.

Nguyễn Ca nhìn Nhạc Nhất Nhạc bộ dạng mệt mỏi, có chút hoảng sợ: “cậu....cậu không sao chứ.....”

“Tớ có chuyện gì chứ?” Nhạc Nhất Nhạc trừng mắt nhìn Nguyễn Ca, vừa đánh răng vừa nói.

Nguyễn Ca chỉ hai người đan ông đang nằm ở phòng khách, không yên tâm nuốt nước bọt hỏi: “mấy người đó là sao?”

“Bọn họ à....” Nhạc Nhất Nhạc quay ra nhìn hai người đàn ông trong phòng khách, sau đó cười thần bí: “bị tớ xử rồi.”

“……”

Nguyễn Ca nghe Nhạc Nhất Nhạc nói thế, vô cùng kinh ngạc, đến cả biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.

Nhạc Nhất Nhạc nói, xử bọn họ rồi, là ý gì?

Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm, Dư Thiệu Lâm bộ dạng không biết gì nhún vai.

Nhạc Nhất Nhạc đánh răng xong, đơn giản dùng nước rửa sơ mặt mình, bộ dạng vô cùng hưởng thụ: “không phải tớ nói, hai người này nếu như không được thì cũng đừng miễn cưỡng, bọn họ chịu khổ, tớ cũng chịu khổ.”

“Không nhận ra, chị em của em lợi hại như thế này....” Dư Thiệu Lâm bước đến bên cạnh Nguyễn Ca, nhầm bẩm cảm thán một câu.

Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm cảnh cáo, trên mặt Dư Thiệu Lâmnở nụ cười không được tự nhiên.

Rất nhanh, Nhạc Nhất Nhạc dọn dẹp bao rác đặt ra cửa: “lãng phí của tớ bao nhiêu rượu.”

Nhạc Nhất Nhạc làu bàu, Nguyễn Ca đều nghe hết, quau lại hỏi: “cái gì mà lãng phí rượu ngon của cậu.?”

“Hai người này à, hôm nay đột nhiên đến tìm tớ uống rượu, tớ vẫn chưa có cảm giác gì, hai người ngược lại đã ngã rồi.” Nhạc Nhất Nhạc trên mặt biểu lộ sự coi thường, hai người này quá coi thường cô rồi, cho dù cô là con gái thì đã sao chứ, không hè ảnh hưởng đến tửu lượng của cô cao hơn bọn họ.

Nguyễn Ca cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì: “cho nên...cậu muốn nói, bọn họ uống say ngã rồi?”

“Đúng vậy.” Nhạc Nhất Nhạc lấy một bịch bò khô từ trong tủ ra, mở bao, cho vào miệng.

Nguyễn Ca nghẹn ngào, dở khóc dở cười, quả thật cô nghĩ rằng Lạc Nhất Lạc quá thông minh, nhưng trong lòng Lac Nhất Lạc rõ ràng là có tính cách cô gái thẳng đơn thuần, sao mà giờ có suy nghĩ phức tạp thế đối với đàn ông, và còn là 2 đàn ông nữa

Chú ý đến biểu cảm của Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lâm không nhin được cười, mỉm cười.

“Anh cười cái gì? Nhạc Nhất Nhạc nhướng mày nhìn Dư Thiệu Lâm, sau đó liền hiểu ra, ánh mắt thần bí nhìn Nguyễn Ca mỉm cười: bây giờ lại hoà hợp thân mật nhue lúc trước rồi?”

“Ừm?” Nguễn Ca làm bộ không hiểu ý gì.

“Đừng có giả bộ nữa, đã đưa cậu đến đây, còn để anh ta đi với cậu lên đây, chuyện tình cảm tiến bộ vẫn thuận lợi chứ?”

Nhạc Nhất Nhạc dùng vai mình hất vai Nguyễn Ca, một mặt tò mò.

Nguyễn Ca cười không được khóc cũng không xong, cô vốn dĩ đến tám chuyện của Nhạc Nhất Nhacn, sao lại có cảm giác như bị Nhạc Nhất Nhạc nhiều chuyện chuyện của cô?

“Tình hình của tớ không phải cậu biết rồi sao? Hôm nay tớ đến đây không phải là vì chuyện của tớ, mà là chuyện của cậu.” Nguyễn Ca vừa nói vừa kéo Nhạc Nhất Nhạc ngồi xuống, không cho Nhạc Nhất Nhạc cơ hội mở miệng nói gì: “tớ hỏi hì cậu trả lời cái đó.”

“Cậu có ý gì?” Nhạc Nhất Nhạc tò mò thăm dò Nguyễn Ca, bị bộ dạng nghiêm trọng của Nguyễn Ca làm cho vô cùng tò mò: “tớ có chuyện gì?”

Cô không cảm thấy mình có chuyện gì để Nguyễn Ca làm ra bộ dạng thẩm phán như thế này.

“Cậu và Tưởng Tiêu Trường có quan hệ gì?” Nguyễn Ca không nói nhiều với Nhạc Nhất Nhạc, đơn giản rành mạnh hỏi.

“Quan hệ bạn bè à, không đúng,cũng không xem là bạn bè, xem như quan hệ bạn bè và người dưng, cũng coi như là bạn của chồng Tố Y Mạnh Kiều Dịch.” Nhạc Nhất Nhạc không hề hồ đồ về chuyện này, trả lời rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.