Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 74: 74: Bởi Vì Nghĩ Rằng Em Có Thể Sẽ Vui




Cùng làm mẹ, Lý Nhược Hàm đặc biệt mẫn cảm với tiếng trẻ con khóc, cho dù con của cô ta còn chưa sinh ra.

"Tiếng gì vậy?" Mà khi nghe được tiếng đứa trẻ khóc, Lý Nhược Hàm theo bản năng cảm thấy hoang mang khủng hoảng.

Tào Lan nghe cô ta hỏi thì hoảng hốt, lo lắng cô ta sẽ phát hiện ra điều gì nên ấp úng hồi lâu cuối cùng cũng không nói gì cả.

"Khi cô ở nhà họ Lương, mẹ đối xử với cô không tệ lắm, thả bà ấy ra, tôi sẽ thay thế bà ấy." Lương Dần nhìn về phía phòng Tào Lan, nơi có tiếng đứa trẻ khóc phát ra, sau đó vội vàng nhìn Lý Nhược Hàm nói.

Hắn muốn thu hút sự chú ý của Lý Nhược Hàm, hình như Tào Lan và Lý Nhược Hàm đều không hề phát hiện ra điều này.

Tào Lan bất lực lắc đầu: "Con trai, không được!"

Tào Lan đã cảm nhận được bây giờ Lý Nhược Hàm đang phát điên, nếu như giao Lương Dần cho cô ta, cô ta nhất định sẽ ra tay.

Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn Lương Dần cười, cho dù hắn đưa ra ý định trao đổi, cô ta cũng không đồng ý: "Anh tưởng tôi là gì? Là kẻ ngốc chắc?"

"Lương Dần, anh cho rằng anh hiểu tôi, nhưng anh đừng quên, tôi còn hiểu bản thân tôi hơn anh." Lý Nhược Hàm biết mình không có cách nào ra tay với Lương Dần, nếu như hắn ở trong tay cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Lương Dần.

Còn nữa, chỉ từ phương diện sức lực mà nói, cô trước sẽ không phải là đối thủ của Lương Dần.

"Nhược Hàm, cô có chuyện gì có thể từ từ nói, vì sao nhất định phải làm như vậy? Dù nói thế nào đi nữa, trước kia chúng ta cũng là người một nhà, cần gì phải làm như vậy..." Tào Lan có phần chột dạ liếc nhìn Lý Nhược Hàm phía sau mình.

Lý Nhược Hàm nghe Tào Lan nói như vậy thì càng thêm tức giận, cầm con dao trong tay dí về phía Tào Lan: "Câm miệng! Bây giờ tôi không muốn nghe bà nói chuyện."

"Chuyện của cha cô thật sự không liên quan đến tôi." Lương Dần chăm chú nhìn Lý Nhược Hàm, cuối cùng khẩn trương bắt đầu trực tiếp trả lời mình không muốn nói tới.

Lương Dần thấy cổ Tào Lan rớm máu, vô thức có chút căng thẳng nuốt nước bọt xuống: "Hơn nữa, cô làm như vậy cũng không thay đổi được gì cả, cho dù cô giết người thì có thể làm được gì? Cha cô đã chết, ông ta sẽ không sống lại, cô còn bị liên lụy cả đời. Đừng quên... Bây giờ cô vẫn đang mang thai."

Lương Dần nói, bước chân vô thức bước xuống dưới tầng, mỗi một bước đều tới gần Lý Nhược Hàm một chút.

Lý Nhược Hàm cũng theo bản năng lùi lại phía sau, cô ta hoàn toàn không suy nghĩ nhiều về chuyện ngày hôm nay, chỉ là hành động đột phát mà thôi.

"Anh đừng tới đây!" Một tay Lý Nhược Hàm ôm cổ Tào Lan, một tay cầm con dao chỉ về phía Lương Dần và nói.

"Cô hãy suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, cô muốn nó cả đời phải sống ở trong tù à?" Lương Dần chỉ tạm ngừng dừng lại một chút, nhưng không hoàn toàn dừng lại, vẫn đang chậm rãi tới gần.

Lý Nhược Hàm nghe Lương Dần nhắc tới đứa bé trong bụng mình thì cảm thấy nực cười: "Anh biết khi tôi nói cho anh và mẹ biết tôi có thai, tôi đã vui mừng thế nào không? Tôi thật sự rất vui mừng khi có con với anh. Nhưng bây giờ, nó không phải là con của anh, tôi chẳng còn hy vọng gì vào nó cả."

Nguyên nhân duy nhất khiến cô ta muốn đứa trẻ chính vì Lương Dần là cha của nó. Bây giờ, hắn không phải, đứa trẻ này đã mất giá trị để cô ta lợi dụng, cho dù đứa trẻ này còn ở trong bụng của cô ta, nhưng cô ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của nó.

Hoặc lý trí nói cho cô ta biết như vậy, còn cuối cùng cô ta có làm được như vậy hay không thì bản thân cô ta lại không rõ.

"Đây không phải là con của tôi." Cho dù tình hình bây giờ rất căng thăng, nhưng Lương Dần vẫn không muốn thừa nhận đây là con mình.

Nghe thấy Lương Dần nói vậy, Lý Nhược Hàm chỉ muốn cười: "Đây đương nhiên không phải là con của anh. Không phải anh không thể có con sao?"

Lần trước, lời Lương Dần nói với cô ta đã thật sự làm tổn thương sâu sắc tới cô ta.

Cô ta vẫn muốn đứa trẻ của riêng hai người bọn họ, nhưng mãi không có tin tức gì, hóa ra nguyên nhân không phải vì cô ta mà là Lương Dần.

Lý Nhược Hàm chưa bao giờ từng nghi ngờ, nếu như cô ta từng nghi ngờ Lương Dần có tâm tư khác, cô ta cũng sẽ không định sinh đứa trẻ này ra. Nếu như cô ta không yêu hắn như vậy, không tin tưởng hắn như vậy, cô ít nhiều sẽ suy nghĩ vì sao mình ở cùng với Lương Dần lâu như vậy cũng không có thai, nhưng chỉ qua lại với người đàn ông khác một lần lại có thai? Điều này căn bản không phải là trùng hợp, mà do nguyên nhân cơ thể, cơ thể của cô ta căn bản không có vấn đề, nguyên nhân không thể mang thai xuất hiện ở chỗ của Lương Dần.

Nhưng một giây trước khi Lương Dần nói cho cô ta biết, cô ta chưa từng nghĩ tới Lương Dần sẽ làm các biện pháp tránh thai.

"Nhược Hàm, mẹ biết trong chuyện này có thể A Dần đã khiến cho con bị tổn thương, mẹ thay mặt hắn xin lỗi con."

Tào Lan lại mơ hồ nghe được tiếng trẻ con khóc trong phòng ngủ vọng ra, lập tức nói chuyện để thu hút sự chú ý của Tào Lan.

Lý Nhược Hàm cười lạnh, trong mắt đỏ ngầu hiện ra sự căm hận rất rõ ràng: "Xin lỗi có tác dụng sao? Ha ha, vết thương như vậy, cả đời tôi cũng sẽ không quên!"

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị tổn thương lớn như vậy! Là Lương Dần làm cho cô ta nếm được sự đau khổ.

"Nhưng Nhược Hàm, con có cả đời để suy nghĩ, con xinh đẹp, còn nổi tiếng, con muốn lấy người khác cũng không thành vấn đề, muốn sống tốt cũng không khó, vì sao nhất định phải lãng phí thời gian vì A Dần chứ?"

Tào Lan vẫn luôn nói chuyện, đồng thời càng lúc càng lưu loát, thậm chí lời nói ra cũng không thay đổi, chính là sợ Lý Nhược Hàm nghe được tiếng đứa trẻ khóc.

Được cái tiếng đứa trẻ khóc cũng không quá lớn, chỉ cần Tào Lan nói lớn tiếng vẫn có thể thu hút sự chú ý của Lý Nhược Hàm.

"Nhưng tôi lại thích hắn, trừ hắn ra, tôi không thể ở cùng với người khác."

Cho dù Lương Dần khiến Lý Nhược Hàm tổn thương bao nhiêu, cô ta vẫn có thể nói thích hắn, cô ta biết mình như vậy là không đúng, thậm chí có lỗi với nhà họ Lý, nhưng tình cảm không có cách nào khống chế được.

Lương Dần im lặng nhìn Lý Nhược Hàm nhưng không nói gì. Lúc này, hai người nhìn nhau hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Nhưng tôi không thích cô, từ đầu đến cuối, tôi đều không thích cô, cô nên tỉnh lại đi, cũng không phải không có ai thích cô?"

Cho dù Lương Dần căn bản không quan tâm tới chuyện Lý Nhược Hàm, nhưng bên ngoài có rất nhiều người chờ nói cho hắn biết chuyện của cô ta, biết cuối cùng có bao nhiêu người muốn cô ta, người đó tên là gì, ngay từ lúc đầu hắn đã biết rõ.

Hắn không chỉ biết, hắn còn biết cha của con Lý Nhược Hàm là ai.

Lý Nhược Hàm lắc đầu, đưa ra một suy nghĩ không có khả năng thực hiện, lời lẽ của cô ta phần nhiều vẫn là thăm dò: "Lương Dần, nếu như tôi cho anh biết, tôi có thể thả mẹ anh ra, nhưng anh phải trở lại sống với tôi, anh có đồng ý không?"

"Tôi sẽ không làm vậy." Lương Dần từ chối Lý Nhược Hàm rất dứt khoát, hắn nhìn chăm chú vào cô ta: "Cho dù có phải liều cái mạng này, tôi cũng sẽ không để cho cô làm hại mẹ tôi, nếu như, cô thật sự làm ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cho cô chết không được tử tế!"

Hắn từ chối cô ta rất cương quyết, thậm chí có phản ứng đặc biệt gay gắt với kết quả cô ta nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.