Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 70: 70: Thuận Gió Vượt Sóng




Không phải là Vạn Tố Y muốn đả kích Tưởng Tiểu Trường, mà Nhạc Nhất Nhạc thật sự không phải là người dễ theo đuổi như vậy: "Vậy cậu phải chuẩn bị sẵn sàng... Có thể, cô ấy sẽ không để cho cậu tán được dễ như vậy đâu."

"Chị nói vậy là sao? Chẳng lẽ cô ấy sẽ ghét em à?" Tưởng Tiểu Trường tươi cười hỏi Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y sửng sốt, cô nhìn mặt Tưởng Tiểu Trường thế nào cũng không thấy vẻ sợ hãi chùn bước, mà là bộ dạng hưng phấn.

"Cậu... thật sự xác định rồi à?" Khóe miệng Vạn Tố Y giật một cái, thật sự không quen khi thấy Tưởng Tiểu Trường bỗng nhiên lộ vẻ hứng thú lớn với Nhạc Nhất Nhạc như thế.

Tưởng Tiểu Trường vẫn luôn không để ý tới Nhạc Nhất Nhạc, cho rằng phụ nữ bạo lực như vậy thì không gọi là phụ nữ, nhưng bây giờ Vạn Tố Y nhìn thấy trong mắt anh ta chỉ có Nhạc Nhất Nhạc, hình như không ai khác là phụ nữ cả.

Tưởng Tiểu Trường không nhận ra ý của Vạn Tố Y, chỉ ra sức gật đầu, biểu thị mình đã xác định: "Đương nhiên!"

Vạn Tố Y gật đầu, cô hỏi thăm qua ý kiến của Tưởng Tiểu Trường, nếu anh ta xác định như vậy, cô vẫn vô cùng tốt bụng nói ra những điều anh ta muốn biết.

Đầu óc của Tưởng Tiểu Trường rất linh hoạt, lời Vạn Tố Y nói, anh ta cơ bản đều cẩn thận ghi nhớ.

"Nếu như em có thể tán được Nhạc Nhất Nhạc, em chắc chắn sẽ không quên ơn lớn của chị dâu!" Tưởng Tiểu Trường học bộ dạng người xưa chắp tay thi lễ, cười hì hì nói.

Nói xong, anh ta cũng không nhìn Mạnh Kiều Dịch đã muốn rời đi.

Vạn Tố Y nhìn theo bóng lưng của Tưởng Tiểu Trường mà vẫn không rõ, chuyện người này thật sự có liên quan tới Nhạc Nhất Nhạc à? Hỏi xong liền đi?

Vạn Tố Y nhìn ra cửa, Mạnh Kiều Dịch dùng một tay ôm vai cô và hỏi: "Tưởng Tiểu Trường có hứng thú với Nhạc Nhất Nhạc đã khiến em giật mình à?"

"Chẳng lẽ không nên giật mình sao?" Vạn Tố Y chớp mắt, cảm thấy mình giật mình cũng không phải vô lý, dù sao lần đầu tiên hai người kia gặp mặt cũng có ấn tượng rất kém về nhau.

Lần đầu tiên gặp mắt đã không có tín hiệu gì, về sau muốn có thể thích nhau là một chuyện đặc biệt không dễ dàng. Hơn nữa, hai người này đã quen biết lâu như vậy còn không hợp nhau, bây giờ nảy sinh tình cảm sai? Vạn Tố Y cảm thấy không đáng tin.

Cách nhìn của Mạnh Kiều Dịch khác cô, anh nghe cô nói vậy thì không khỏi mỉm cười: "Nhưng cẩn thận suy nghĩ, giữa bọn họ có rất nhiều điểm hợp nhau, không phải sao?"

Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch và nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được manh mối, cô đành mở miệng hỏi: "Anh nói ví dụ xem nào?"

Cô thật ra muốn nghe xem, anh nhìn từ đâu mà bảo giữa bọn họ có điểm hợp nhau.

"Nhạc Nhất Nhạc là cảnh sát, em cũng thấy trình độ của cô ấy rồi. Tưởng Tiểu Trường sinh ra thế gia võ thuật trong thời đại này, nhưng trong nhà chỉ có một mình cậu ta không tiếp xúc với võ quán, một người phụ nữ có thể kìm chế một con cháu thế gia trên phương diện võ lực, em nói có phải rất xứng đôi không" Mạnh Kiều Dịch nói nghiêm túc, Vạn Tố Y nghe lại sửng sốt một lúc.

Khóe miệng Vạn Tố Y không nhịn được khẽ cười, cô nhanh chóng hiểu ra ý của anh.

Anh nói vậy chẳng phải đang giễu cợt về thực lực của Tưởng Tiểu Trường sao?

"Anh nói xứng đôi thì xứng đôi." Vạn Tố Y không có lời nào để nói nữa.

Cô không có ý kiến quá lớn về Tưởng Tiểu Trường, đối với chuyện này cũng không có thái độ tán thành hay không đồng ý, chỉ hy vọng Tưởng Tiểu Trường đừng bắt nạt Nhạc Nhất Nhạc...

Không đúng, dù làm thế nào Nhạc Nhất Nhạc cũng sẽ không bị Tưởng Tiểu Trường bắt nạt chứ?

Giữa hai người kia, ai bắt nạt ai còn chưa chắc đâu.

Mạnh Kiều Dịch liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nắm tay Vạn Tố Y nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi?"

"Được." Vạn Tố Y đưa tay cho Mạnh Kiều Dịch và đi theo anh.

Hôm nay, bên ngoài trăng rất đẹp, cũng không phải quá sáng nhưng Vạn Tố Y thấy nó vô cùng đẹp, một đám mây mờ che nửa mặt trăng nên có phần mơ hồ.

Vạn Tố Y nắm tay Mạnh Kiều Dịch khẽ lắc vài cái, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sung sướng: "Sau khi em sinh con xong, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi dạo và ngắm trăng đấy."

"Chuyện ngắm trăng cũng trở thành nhiệm vụ từ khi nào vậy?" Dưới ánh trăng, Mạnh Kiều Dịch nắm thật chặt tay của cô, đặc biệt thích cảm giác lúc này, ngay cả nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ thăm dò: "Thật sao? Ngắm trăng với em chẳng khác nào nhiệm vụ à?"

"Dĩ nhiên không phải." Mạnh Kiều Dịch đặc biệt thức thời, phủ nhận rất nhanh.

Vạn Tố Y dựa vào trong lòng anh, trên mặt là nụ cười vui vẻ: "Vẫn tính là ngoan."

Mạnh Kiều Dịch khẽ thở dài, không nói gì thêm.

Hai người ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao. Đêm nay có nhiều sao, trăng bị mây mờ che phủ nên không quá sáng, người ngắm sao sẽ không quen trăng, hai người đều chăm chú ngắm trăng.

Sao quá rải rác nhưng trăng chỉ có một.

Từ trước đến nay mục tiêu của hai người bọn họ rất rõ ràng.

Hôm sau, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đều không đi làm.

Hôm nay là ngày đầu tiên Yến Yến kiểm tra sức khỏe, hai người cùng đưa Yến Yến tới bệnh viện.

Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đưa Yến Yến làm kiểm tra theo thường lệ xong, hai người lại đi thăm bác sĩ Hồ, người bạn tốt của mẹ.

Bác sĩ Hồ ở khoa phụ sản đang trao đổi với người nhà bệnh nhân ở ngoài phòng bệnh. Bà nhìn thấy Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch qua thì lập tức vẫy tay gọi bọn họ.

"Các cháu đưa con tới kiểm tra sức khỏe à?" Bác sĩ Hồ thấy hai người thì lộ vẻ hiền từ hỏi.

Vạn Tố Y cười khẽ gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ tiện thể tới thăm dì luôn, mẹ cháu rất nhớ dì ạ."

"Được, dì cũng có lời muốn dặn cháu. Cháu và Kiều Dịch tới văn phòng chờ dì. Chỗ của tôi còn có một bệnh nhân, xử lý xong dì sẽ qua tìm các cháu." Nghe y tá giục, bác sĩ Hồ chỉ có thể gật đầu dặn đám người Vạn Tố Y một tiếng.

Vạn Tố Y đáp lời vốn định xoay người đi về phía văn phòng, nhưng trong phòng bệnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to.

"Tôi cho cô biết! Thẩm Nghi San, cô đừng làm tôi điên lên, cô muốn lấy đứa trẻ ra uy hiếp tôi à? Cô cũng không nhìn lại mình đi! Nói là đứa trẻ nhà chúng tôi thì tôi phải nhận à?"

Vạn Tố Y nghe được cái tên quen thuộc thì nghiêng đầu liếc nhìn về phía trong phòng bệnh.

Lúc này, đứa trẻ mới sinh trong phòng bệnh đang khóc ầm ĩ không ngừng, mắt Thẩm Nghi San đỏ hoe đang ngồi ở trên giường bệnh, trên tóc có canh trứng nhỏ xuống, trên chăn càng tệ hơn. Bên sô pha trong phòng bệnh là người bạn trai mà Thẩm Nghi San thề sống thề chết đòi cưới đang rất thờ ơ lạnh nhạt. Người hắt canh trứng lên người Thẩm Nghi San chính là mẹ chồng của Thẩm Nghi San, cũng chính là người trước đây miễn cưỡng tiếp nhận cô ta vì cái thai trong bụng.

Nhưng lúc này đứa trẻ vừa sinh ra không bao lâu, hình như đã xảy ra mâu thuẫn rất lớn.

"Bất kể thế nào, nó cũng là con cháu nhà các người!" Hai tay của Thẩm Nghi San nắm chặt góc chăn, uất ức nói với người phụ nữ đứng ở trước mặt mình.

Người phụ nữ chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Nghi San, tiếng cười đầy vẻ mỉa mai: "Con cháu nhà chúng tôi à? Cô xem thử quái vật này có chỗ nào giống con cháu nhà chúng tôi chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.