Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 33: Đây mới là cảnh giới cao nhất của tình anh em!




Mạc Thanh thấy cô không nói lời nào, "Lương Mạt, thật ra là nha đầu Đường Khả kia, cô cũng biết, sau sự việc lần trước nó vẫn cứ canh cánh trong lòng, nhất quyết muốn đánh cuộc với cô lần nữa."

"Đường Khả?" Tô Lương Mạt không khỏi bật cười, "Phu nhân, bà đối với cô ta thật sự là rất tốt."

"Chị của nó cũng chết rồi, lẻ loi hiu quạnh, tôi cũng không thiếu mấy đồng bạc bồi dưỡng cho nó."

Nếu như là Đường Khả, thì Tô Lương Mạt càng không có gì phải sợ.

"Được, tôi đồng ý."

Ý cười nơi khóe miệng Mạc Thanh gần như không giấu kín được, đến lúc đó, bà ta dám cam đoan, vở tuồng này tuyệt đối có thể ở Ngự Châu hát vừa náo nhiệt vừa chấn động.

Cô tự mình tiễn Mạc Thanh ra ngoài, lên trên xe rồi, Mạc Thanh còn vẫy tay với cô.

Loại dối trá này làm toàn thân Tô Lương Mạt khó chịu, trong nháy mắt cửa sổ xe kéo lên, Mạc Thanh lui tựa người ra phía sau, bà ta nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, cái loại lạnh băng đó đến giờ bà ta vẫn còn cảm giác được, toàn thân bà ta khẽ run rẩy, trước kia chỉ là tin Phật mà thôi, không ngờ lúc đối diện, có vài thứ lại đáng sợ như vậy.

Tài xế thấy sắc mặt bà ta tái nhợt, "Phu nhân, bà không sao chứ?"

Mạc Thanh vung tay, "Lái chậm một chút, nhìn đường cho cẩn thận."

Tài xế nghe thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng vẫn là đáp một tiếng "vâng".

Hai tay Mạc Thanh đặt trên đầu gối còn đang run rẩy, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, bà ta thậm chí cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn nói là có nhân quả báo ứng, cũng không biết những người đã chết kia có khi nào đều đến bám lấy bà ta hay không.

Tô Lương Mạt thấy xe của bà ta đã lái đi một đoạn, lúc này mới xoay người trở lại phòng bao lúc nãy.

Nho nhỏ thú còn ở bên trong, lúc này ngồi trên ghế sofa, hai cái chân nhỏ mập mạp trước sau đong đưa, đang nghiên cứu cái micro cầm trong tay.

Tô Lương Mạt ngồi xuống bên cạnh nó, "Nho nhỏ thú, em như vậy cũng không tốt, lỡ như bị người ta biết sự tồn tại của em, sẽ có nguy hiểm đấy."

Cô chỉ chỉ mu bàn tay mình, cùng với cái ly bị rơi làm đổ rượu ra ngoài kia.

Nho nhỏ thú bỏ micro ra, không nói hai lời kề tới ôm eo Tô Lương Mạt.

Cô nhịn không được kéo miệng cười, cũng không nhẫn tâm trách móc, đưa tay hướng lên đầu nó xoa nhẹ.

Tô Lương Mạt vừa lái xe, vừa trở về, trong xe mở nhạc kim khí sống động như thật, trên ghế lái phụ bên cạnh, nho nhỏ thú lắc lắc cái mông, vung bàn tay nhỏ nhắn, bộ dáng trông có vẻ rất thích thú.

Nó không có bạn nào khác để chơi, chỉ có thể tự giải trí.

Về đến nhà, xem chừng Chiêm Đông Kình đã ngủ rồi, ngoại trừ một ngọn đèn nhỏ trước cửa, trong phòng phần lớn đều ẩn vào bóng tối, chỉ có vài đồ điện gia dụng phát ra ánh sáng màu lam.

Nho nhỏ thú rất tự giác, sau khi đi vào liền tự mình tìm chỗ để đi.

Tô Lương Mạt đẩy cửa phòng ngủ ra, đưa tay muốn bật đèn.

Thình lình eo bị người ta nhấc lên rồi ôm về phía giường lớn, tiếng nói thuần hậu của người đàn ông áp vào vành tai cô vang lên, "Không phải đã nói phải trở về sớm rồi sao?"

Tô Lương Mạt bị anh áp lên trên giường, hai tay cô chống đỡ trước ngực người đàn ông, "Hôm nay Mạc Thanh tới tìm em."

Động tác hôn môi của anh cũng không vì vậy mà dừng lại, làm như thuận miệng lơ đãng hỏi một câu, "Tìm em làm gì?"

"Bà ta bảo em đánh cược với bà ta một ván, không, là với Đường Khả."

Lúc này Chiêm Đông Kình mới đứng dậy, mở sáng đèn tường, "Để Đường Khả đánh cược với em? Tiền đánh cược là gì?"

"Nói là nếu em thắng, sau này sẽ không tìm chúng ta gây rắc rối nữa."

Người đàn ông mặc đồ ngủ màu trắng, lúc này tựa lên đầu giường, anh hướng Lương Mạt duỗi ra một cái tay, cô ngoan ngoãn kề lại gần tựa trước ngực người đàn ông.

"Chuyện này thực sự đơn giản như vậy sao?" Bàn tay Chiêm Đông Kình vuốt ve bả vai Tô Lương Mạt, "Đừng Khả đánh cược với em, làm gì có lần nào thắng, Mạc Thanh lại còn đích thân ra mặt, lại cho điều kiện như vậy..."

Tô Lương Mạt là bị một câu thức tỉnh, "Em cũng cảm thấy bên trong đây không ổn, nhưng em không nói ra, theo lý bọn họ chắc hẳn biết bản thân mình sẽ thua không thể nghi ngờ, chẳng lẽ còn muốn thử đánh cược vận khí?"

"Còn có một khả năng, có lẽ mục đích vốn không phải ở trên chiếu bài."

Chiêm Đông Kình phân tích đến đây, trong đầu Tô Lương Mạt vẫn là một mớ hỗn độn như cũ, "Nếu như không phải là đánh cược, vậy tại sao?"

"Em định mang nho nhỏ thú đi?"

"Ừ," Tô Lương Mạt không chút nghĩ ngợi gật đầu, "mang theo nho nhỏ thú, em mới có mười phần nắm chắc thắng lợi."

Tầm mắt Chiêm Đông Kình định tại một điểm, "Lần này, bất luận thắng thua thế nào, anh thấy vẫn là đừng để nho nhỏ thú xuất hiện, trong này có khả năng có lừa gạt, em ở sòng bài Ngự Châu tiến lên quá nhanh, tất nhiên sẽ có không ít ánh mắt nhìn em chòng chọc, từ trước đến giờ em lại chưa từng thua, xác suất này, cho dù Hàn tiên sinh cũng gần như chưa từng có. Em có thể nhìn thấy nho nhỏ thú, vậy chứng minh trên đời này thực sự có linh hồn tồn tại, bọn họ còn ở lại nơi không nên ở, Lương Mạt, vạn nhất có người cũng giống như em, em có thể đảm bảo nơi nho nhỏ thú xuất hiện chính là nơi an toàn không?"

Tô Lương Mạt vừa nghe, không khỏi sợ hãi, "Nhưng em đã đồng ý với bà ta rồi."

"Không sao cả, thắng được là vận khí, không thắng được là vận khí không đến, ai quy định ngồi lên chiếu bạc một cái nhất định phải thắng?"

"Cũng đúng."

Chiêm Đông Kình vỗ vỗ mặt cô, "Nói cho cùng, nho nhỏ thú lớn lên trông thế nào? Nếu là có ảnh chụp, tìm cha mẹ của nó liền dễ dàng hơn nhiều."

"Em chỉ biết hình dung, nhưng lại không vẽ ra được."

Nếu không, cũng không cần bị động chờ cho tới hôm nay.

***

Buổi tối hôm Mạc Thanh đã nói, là Chiêm Đông Kình đi cùng Tô Lương Mạt, cô bảo nho nhỏ thú ở nhà chơi một mình, sòng bài lớn nhất ở Ngự Châu thì phải tính đến sòng bài của Lưu Giản, lúc Chiêm Đông Kình cùng Tô Lương Mạt đi vào, phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, Tô Lương Mạt quét mắt, cơ bản là những người chơi cô đã từng tiếp xúc trong ngày thường đều có mặt cả.

Xem ra, đây thật đúng là Hồng Môn Yến.

Mạc Thanh với Đường Khả đã đến từ sớm, Lưu Giản cũng không ra mặt, Tô Lương Mạt cùng Chiêm Đông Kình đi đến trước chiếu bạc, Mạc Thanh lên tiếng chào hỏi trước, "Tô tiên sinh, không ngờ cậu cũng đến đây."

"Bây giờ Lương Mạt là người của tôi, cô ấy ở đâu, tất nhiên tôi cũng ở đó."

Mạc Thanh nở nụ cười đầy thâm ý, "Rất tốt, hai người lại ở cùng một chỗ rồi."

Chiêm Đông Kình sớm không quan tâm ngữ ý của bà ta, anh giúp Tô Lương Mạt kéo cái ghế ra, Đường Khả nâng tầm mắt lên, nhìn hai người ngồi cạnh nhau phía đối diện.

Mạc Thanh cũng không đem kế hoạch nói cho Đường Khả, Đường Khả chỉ là theo yêu cầu của bà ta đến sòng bài, trước khi mở bài, Tô Lương Mạt nhìn bốn phía xung quanh, mỗi một con mắt đều là thành phần đến xem náo nhiệt, Tô Lương Mạt cao giọng mở miệng, "Đầu tiên, lần đánh cược này hoàn toàn là của một mình tôi, không đại diện cho sòng bài, thắng thua thành bại cũng tùy vào vận khí với khả năng, cũng không ai vĩnh viễn được thuận buồm xuôi gió."

"Lời này của Tô tiểu thư làm người ta nghe không khỏi thấy kỳ quái, lần cá cược này còn chưa bắt đầu, huống hồ trước giờ cô có bản lĩnh như vậy, đến một người không hiểu đánh cược như tôi đây cũng biết đến cô, bây giờ cần gì phải khiêm tốn như vậy."

"Đây chẳng qua chỉ là lời mở màn, phu nhân, nếu bà nghiêm trọng hóa lên thì quá vô ý rồi." Tô Lương Mạt nghe khẩu khí của Mạc Thanh, càng cảm thấy bên trong này không ổn.

Sắc mặt Mạc Thanh càng thay đổi, "Được rồi, nếu là đến chơi, không cần nói lời dư thừa nhiều như vậy, bắt đầu đi."

Tô Lương Mạt ở trong sòng bài lâu như vậy, mặc dù không có bản lãnh thông thiên, nhưng cái nên học cũng đã sớm học xong rồi, hơn nữa không dựa vào gian lận với nho nhỏ thú, lá bài gì cũng đã định trước, duy nhất phải dựa vào chính là vận khí.

Từng người một tiến lại gần xem náo nhiệt, may mà sòng bài có nhân viên chuyên giữ trật tự, lại một lần nữa ngăn cản bọn họ trở lại.

Ván bài đầu tiên, Tô Lương Mạt thắng.

Chú ý của Mạc Thanh cũng không ở trên người cô, bà ta nhìn mặt bài, " "Vận khí"của Tô tiểu thư đây thật tốt."

Tô Lương Mạt cũng không tiếp lời, Đường Khả thế nhưng lại rất nóng lòng, cô ta hiểu Mạc Thanh bảo cô ta đến nhất định không phải là để cô ta thua bài, huống hồ mạng của cô ta lúc này vẫn còn dắt trong tay Mạc Thanh, không thể không cẩn thận.

Ván bài thứ hai, mặt bài mới mở ra.

Tô Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy một tên đàn ông trung niên mặc y phục thời Đường từ cửa đi vào, hắn cũng không như những người khác đi đến trước chiếu bài, mà là đi về phía rèm cửa sổ một bên, chỗ đó, bình thường đều là chỗ nho nhỏ thú đứng đợi lúc nó xuất hiện, tên đàn ông giơ một cánh tay lên, một chuỗi phật châu cực lớn quấn quanh cổ tay, tay Tô Lương Mạt cầm lá bài không khỏi run lên, trên mặt dần dần mất đi huyết sắc. Mạc Thanh nhìn thấy một màn này, tên đàn ông đi vòng vòng quanh chỗ cửa sổ đó, rồi ẩn vào trong đám người, an tĩnh ngồi đó.

Chắc là, vẫn chưa xuất hiện.

Mặc dù đối phương cũng không làm ra hành động gì rõ ràng, nhưng trong lòng Tô Lương Mạt có dự cảm, cô không thể tập trung tinh thần trên ván bài, ván thứ hai liền như vậy bị thua mất.

Chiêm Đông Kình ở dưới mặt bàn nắm chặt tay Tô Lương Mạt, anh kề sát lại nói với cô, "Nếu nho nhỏ thú đã không xuất hiện, vậy thì không có việc gì, đừng lo lắng, tập trung một chút."

Mạc Thanh hiểu, ván bài này không thể tiếp tục như vậy, ít nhất phải ép một bước mới có thể phát hiện được.

Bà ta kề bên tai Đường Khả nói mấy câu.

Sắc mặt Đường Khả biến đổi.

Lúc ván thứ ba sắp sửa mở màn, Đường Khả đột nhiên đè lá bài trong tay xuống, "Tô Lương Mạt, tôi nghĩ muốn đổi cách chơi với cô."

Tô Lương Mạt nhìn qua thẻ bài cơ bản là ngang nhau trong tay hai người, "Muốn chơi cái gì?"

"Tôi muốn Ngu Nhạc Thành của cô."

Tô Lương Mạt giễu cợt một tiếng, "Cô biết Ngu Nhạc Thành của tôi giá trị bao nhiêu tiền không?"

Mạc Thanh ở bên cạnh đem một tờ chi phiếu trống thả vào tay Đường Khả, nhưng một câu cũng không nói, ý tứ ủng hộ bên trong không cần nói cũng biết.

Đường Khả cầm lấy kia tờ chi phiếu giơ giơ lên, "Đủ không?"

"Đây không phải là vấn đề có đủ hay không, mà là Ngu Nhạc Thành đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi sẽ không lấy nó để làm tiền đặt cược."

"Đánh bạc chính là như vậy, nếu đều đã đến chơi rồi, còn có thua không nổi à?"

Một tay Chiêm Đông Kình đáp lên bả vai Tô Lương Mạt, "Nếu cô ta đã muốn chơi, em theo cô ta chơi là được."

Tô Lương Mạt lúc này cực kỳ nghiêm túc, "Quy tắc này không thể phá bỏ, huống hồ trong tay tôi còn có rất nhiều thẻ bài, không đáng phải đánh cược Ngu Nhạc Thành của tôi, lần này nếu tôi thỏa hiệp, sau này lỡ như có người muốn đánh cược mạng của tôi, chẳng lẽ tôi cũng phải theo như vậy sao?"

Sòng bạc chính là cái quy củ này, chỉ cần muốn vung tay, tùy thời đều được.

Chiêm Đông Kình ở bên cạnh không nói nữa.

Đường Khả thấy Tô Lương Mạt rõ ràng không có ý tứ đồng ý, "Cô không dám?"

"Đây không phải là chuyện có dám hay không, nếu như cô muốn chơi, tôi đây liền hầu cô đến cùng, nhưng bên nào thua hết thẻ bài, vậy đánh cược liền đến đây chấm dứt, tôi không thích tăng giá cả, dù sao chỉ là vui đùa một chút mà thôi, không đáng liều một mất một còn."

Mạc Thanh liếc mắt về phía tên đàn ông ngồi trong đám người, thấy hắn lắc đầu.

Trong lòng Tô Lương Mạt thật ra lại rất khẩn trương, cô hy vọng mau chóng kết thúc ván bài này, cô đem toàn bộ thẻ bài đẩy ra, "Như vậy đi, một ván quyết định thắng thua."

Lúc nho nhỏ thú xuất hiện, mỗi lần đều là nói đến là đến, nó đối với cái sòng bài này lại rất quen thuộc, nói không chừng đã chui vào trong đám người này rồi.

Đường Khả đưa mắt nhìn Mạc Thanh, Mạc Thanh quay đầu lại, "Không được, muốn chơi thì chơi từng chút một."

Bà ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Lương Mạt đã nhìn ra tầng ý tứ này, "Phu nhân, có lẽ bà chưa từng chơi qua, cục diện bây giờ, chỉ có Đường Khả theo hoặc không theo, không theo, vậy được, đến đây kết thúc, theo, như vậy chỉ còn lại ván bài cuối cùng này."

Đường Khả cũng không cách nào đưa ra quyết định, hai mắt không khỏi liếc về phía Chiêm Đông Kình ở đối diện, anh rõ ràng vẫn là con người đó, hôm nay lại dùng một cái thân phận khác bảo hộ mình, nhưng cũng vẫn là Tô Lương Mạt.

Cô ta thực sự không cam lòng.

"Theo."

Bên tai truyền đến một câu như vậy.

Tô Lương Mạt gật đầu, ra hiệu mở bài.

Tay của cô đang run, tên đàn ông trung niên kia chắc chắn không đơn giản, hơn nữa Mạc Thanh phản ứng như vậy, tám phần chính là bà ta mời tới.

Đường Khả tập trung vào lá bài trong tay, Tô Lương Mạt nâng tầm mắt lên nhìn về phía nơi nho nhỏ thú thường xuyên xuất hiện, vừa nhìn một cái này suýt chút nữa làm cô hồn lạc phách tán.

Nho nhỏ lại không có đem lời cô nói nghe lọt vào tai, lúc này đang vung bàn tay nho nhắn vẫy chào cô, sắc mặt Tô Lương Mạt lập tức thay đổi, Chiêm Đông Kình nhìn gò má cô, "Làm sao vậy?"

"Thằng bé đến rồi."

Cùng lúc đó, tên đàn ông trung niên ngồi lẫn trong đám người cũng mau chóng đứng dậy.

Tô Lương Mạt bắt đầu nôn nóng, Chiêm Đông Kình vỗ vỗ bả vai cô, rời chỗ ngồi rồi vài bước đi tới nghênh đón người kia.

Bước chân của tên đàn ông đột nhiên bị Chiêm Đông Kình ở trước mặt ngăn trở, ánh mắt của hắn khóa chặt chỗ cửa sổ, "Xin hỏi..."

Chiêm Đông Kình đè bàn tay to lớn lên bả vai hắn, hạ thấp giọng nói, "Tôi khuyên ông, vẫn là chớ xem vào việc của người khác thì tốt hơn, đừng dây lửa lên người mình."

Mạc Thanh đem một màn này thu vào trong mắt, tự nhiên biết chắc là nho nhỏ thú xuất hiện, bằng không đối phương sẽ không có phản ứng mạnh như vậy.

"Hách tiên sinh, tới chưa?"

Hách tiên sinh hướng bà ta gật gật đầu.

Đường Khả nghe như lọt vào trong sương mù, chỉ nhìn thấy Mạc Thanh cũng không quan tâm đến ván bài nữa, đứng bật dậy, "Thu phục nó đi, còn giữ lại loại tiểu quỷ này làm cái gì?"

Hách tiên sinh muốn đi lên trước, nhưng Chiêm Đông Kình lại gắt gao giữ chặt bả vai hắn, làm hắn khó mà tiến lên được, mà chuyện bắt quỷ người khác cũng không thể giúp.

Mạc Thanh nhìn khắp bốn phía, không ít người hai mặt nhìn nhau, chỉ tưởng là muốn bắt người nào đó, rối rít cầu nguyện họa này đừng rơi lên trên đầu mình.

Hai mắt Mạc Thanh nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt ở đối diện, "Chẳng lẽ mọi người không thấy hiếu kỳ sao? Các vị đều đã từng đánh cược với Tô cô nương, ở đây có người nào có thể thắng được cô ta không?"

"Không có."

"Cho đến giờ hình như chưa từng nghe nói có ai có thể thắng được cô ấy..."

Mạc Thanh lạnh lùng cười một tiếng, "Đó là đường nhiên, các vị vẫn chưa biết phải không, sở dĩ Tô Lương Mạt có thể vẻ vang ở sòng bài như vậy, là vì cô ta nuôi một tên tiểu quỷ, người với quỷ làm sao thể đấu với nhau được?"

"Cái gì? Nuôi tiểu quỷ?"

Tô Lương Mạt liếc mắt sang rèm cửa sổ phía bên kia, nho nhỏ thú lập tức định đi, nhưng rèm cửa sổ đột nhiên đập động mấy cái, cửa sổ đều bị khóa chặt, cử động dị thường đột ngột này khiến cho người ở chỗ này đều dựng ngược lông tơ lên, nho nhỏ thú không đi được, giống như bị cái gì đó khóa trụ lại, vung vẫy hai vai giãy ra một cái, trên mặt cũng dần dần hiện ra sợ hãi cùng hoảng loạn, mắt thấy như sắp khóc đến nơi.

Hách tiên sinh bị Chiêm Đông Kình cản đường, đưa tay kéo chuỗi phật châu xuống định ném tới, Chiêm Đông Kình một phát đoạt lấy rồi liếc nhìn, tiện tay giật đứt, từng viên từng viên hạt châu cực lớn liền lăn xuống, bên kia, tất cả mấy thứ kiềm chân nho nhỏ thú thình lình biến mất, ồn ào một lúc liền không thấy gì nữa.

Cuối cùng Tô Lương Mạt thở ra một hơi, cô nắm chặt mười đầu ngón tay vẫn như cũ không ngừng run rẩy, ước chừng mười giây sau, cô mới ép chính mình tỉnh táo lại.

Chiêm Đông Kình cũng không thể trông thấy nho nhỏ thú có còn ở đây hay không, Tô Lương Mạt khẽ thở ra, "Người này có nghi ngờ gì là chuyện của sòng bài của Lưu Giản, không liên quan đến chúng ta, sau này trực tiếp báo với Lưu Giản là được rồi."

Chiêm Đông Kình nghe vậy, buông lỏng lực đạo trong tay ra.

Hách tiên sinh hướng Mạc Thanh lắc lắc đầu, "Đã đi rồi."

Mạc Thanh hướng về phía tất cả mọi người ở đây cất giọng cao vút, "Cảnh tượng vừa rồi các vị cũng nhìn thấy đấy, Hách tiên sinh là tôi mời đến bắt tiểu quỷ kia, ván bài đầu tiên Tô Lương Mạt danh chấn Ngự Châu chính là quyết đấu với Đường Khả, trong tình huống ngay cả bài cũng không thèm sờ đến, cũng đã có thể biết số điểm với màu sắc, các vị ở đây nhiều người như vậy chắc hẳn cũng có mặt ở sòng bài lúc đó, chẳng lẽ các vị không thấy kỳ quái sao?"

Mọi người vừa nghĩ tới, càng thêm nghị luận rối rít.

Tô Lương Mạt đối với mấy thứ này lại có thể bỏ mặc, chỉ cần nho nhỏ thú không sao là tốt rồi.

Chiêm Đông Kình đi đến trước bệ cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn thấy phía sau có đặt sẵn một cái đàn tế nhỏ, cầm ở trong tay còn có cảm giác lắc lư, anh đem đồ thuận tay ném tới bên chân Hách tiên sinh, "Trên đời này có quỷ? Các người ai thấy qua rồi?"

Mạc Thanh ngồ trở lại trên ghế, "Chờ ngày nào đó Hách tiên sinh thu phục tiểu quỷ kia, các người còn lời gì để nói?"

"Vậy đợi bà thu phục nó rồi hẵng nói đi," Chiêm Đông Kình trở lại trước mặt Tô Lương Mạt, anh kéo tay của cô một phát, "Đường Khả, lúc Lương Mạt đánh cược với cô, cô nhìn thấy tiểu quỷ giúp cô ấy không? Hình dáng trông thế nào?"

Sau lưng Đường Khả đổ thẳng mồ hôi lạnh, cô ta làm sao từng thấy qua chứ?

"Còn có ai thấy qua nữa?" Chiêm Đông Kình hướng ánh mắt về phía Hách tiên sinh, "Đại khái cũng chỉ có ông phải không, kẻ khác cho ông bao nhiêu lợi lộc, để ông bịa đặt mấy lời giả dối dọa người hoang đường như vậy?"

"Đây không phải là giả dối, tôi quả thật có thể nhìn thấy nó."

"Vậy cũng chỉ là lời nói từ một phía của ông, nói ra ai tin," Khóe miệng người đàn ông quyến rũ trào trúng, "có quỷ, phải, tôi thấy người ở chỗ này đều gặp quỷ hết rồi, chúng ta đi, cần gì lãng phí thời gian ở đây."

Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt thẳng hướng phía cửa mà đi, lập luận này thực sự quỷ dị, thậm chí hoang đường, "Trên đời này làm gì có quỷ, nhưng mà cái gọi là cây to đón gió, đại khái chính là ý tứ này phải không?"

"Bắt quỷ, là đạo thuật Mao Sơn à?"

Hách tiên sinh kéo mặt xuống, chịu không được bị người ta giễu cợt như vậy, nhưng hắn và Tô Lương Mạt có thể trông thấy, không có nghĩa là người khác cũng có thể trông thấy, nói cho cùng là chỉ có thể nhìn Chiêm Đông Kình đưa Tô Lương Mạt rời đi.

Mạc Thanh tức đến hung hăng cắn răng, cơ hội tốt như vậy, lại bỏ lỡ.

Hách tiên sinh cúi người nhặt phật châu dưới đất lên, người xem náo nhiệt trong sòng bài cũng tản đi, Mạc Thanh bỏ Đường Khả lại tiến lên, "Ông thật sự nhìn thấy?"

"Cái này còn có thể giả vờ sao? Là một tiểu quỷ không lớn, chỉ có điều là chết oan, cho nên nói quỷ cũng không đáng sợ, đáng sợ thật sự chính là người, tôi có thể đối phó được với quỷ, nhưng gặp phải cản trở của những người này, tôi cũng không còn cách nào."

"Yên tâm, sẽ còn có cơ hội, tên tiểu quỷ này tôi là nhất định phải thu phục."

Tô Lương Mạt bị Chiêm Đông Kình một đường kéo ra sòng bạc, sợ hãi trong lòng còn chưa hoàn toàn tiêu tán, cô ngồi vào trong xe, Chiêm Đông Kình thấy cô còn thất thần, anh tiến lại gần giúp cô thắt dây an toàn, "Không sao rồi."

"Tiếp tục như vậy không được, Mạc Thanh bây giờ đang để ý nho nhỏ thú, lần này không thành còn có lần sau, huống hồ Hách tiên sinh kia chắc chắn là chuyên bắt quỷ, nhất định sẽ lại nghĩ cách đối phó nho nhỏ thú..."

Chiêm Đông Kình xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía cửa sòng bài, "Bây giờ tìm không được cha mẹ của nho nhỏ thú mà nói, em mau chóng tìm người tiễn nó đi đi thôi, hy vọng cuối cùng chắc là không có cách nào hoàn thành, như vậy cũng tốt hơn là rơi vào trong tay kẻ khác, nó nhất định là không thể lưu lại trên thế gian này nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.