Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 20: Lần tới cùng nhau hẹn chơi bóng!




Chiêm Đông Kình dựa vào vách tường thở dốc.

Hai tên ngoài cửa nghe thấy bên trong không còn động tĩnh nữa, "Xong rồi xong rồi."

Một tên trong đó mở cửa ra, thò đầu vào trong thăm dò, vừa nhìn một cái bị dọa thiếu chút nữa tè ra quần.

Chiêm Đông Kình nâng mắt lên bắn tới, bén nhọn đến lạnh thấu xương, bởi vì đánh nhau mà mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, hai mắt thẳng tắp rơi xuống thân tên kia.

Đối phương bị dọa đến run lẩy bẩy, chỉ chỉ mấy tên nằm dưới đất, "Mày, mày giết người, được! Mày chết chắc rồi, chết chắc rồi."

Chiêm Đông Kình cười lạnh một tiếng, cho dù nghe không hiểu lời của đối phương, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hắn cũng có thể đoán được có ý gì, cho dù không giết người, anh cũng chết chắc rồi.

Anh đưa tay khẽ chống giữ bên người, chịu đựng đau đớn kịch liệt đứng dậy, loạng choạng hướng về phía trước giường đi đến, dưới đất có mấy kẻ cản đường, anh dùng chân đẩy ra, tư thế bộ dáng kia giống như là đi trên đống người chết, tên đàn ông ngoài cửa run rẩy chỉ chỉ vào bên trong, "Ngày, ngày mai mày nhất định chết chắc!"

Chiêm Đông Kình ngồi xuống bên mép giường, khẽ giương mi mắt lên, "Cút!"

***

Người Lưu Giản cho Tô Lương Mạt mượn cũng rất nhanh liền gặp mặt bọn họ, Hàn tiên sinh đưa Tô Lương Mạt một cái điện thoại di động chỉ dùng để liên lạc với anh ta.

Bây giờ ai cũng không thể gặp được Chiêm Đông Kình, Hàn tiên sinh rõ ràng là thái độ trung lập, nhưng vẫn là sắp xếp luật sư cho Chiêm Đông Kình.

Tô Lương Mạt nhận được điện thoại, cô đứng dậy đi ra ngoài, "Alo?"

"Ba ngày sau, 8 giờ tối, Chiêm Đông Kình sẽ đi qua đoạn đường quốc lộ Thái Lan, đến lúc đó là thời cơ ra tay tốt nhất của các cô."

"Làm sao anh biết anh ấy sẽ đi qua đó?"

Hàn tiên sinh không nói chi tiết, "Cô chỉ cần thử xem sẽ biết ngay, nhưng tôi không thể chắc chắn trăm phần trăm."

"Alo!"

Tô Lương Mạt nghe thấy tiếng "tút tút" từ đầu dây bên kia.

Cô gọi vài người có thể tin tưởng được vào phòng, đem lời Hàn tiên sinh nói tường thuật lại rõ ràng với mọi người.

Hàn Tăng đứng trước cửa sổ, "Hàn tiên sinh kia, chúng ta có thể tin tưởng không?"

"Tôi tin anh ta sẽ không gạt chúng ta."

Lý Đan cho người lấy tấm bản đồ, mở ra sau đó đặt lên bàn, "Lúc này theo lý vẫn chưa đến ngày dẫn độ về nước, nếu quả thật có thể ra tay trước mà nói, đối với chúng ta đều có lợi, mọi người nghĩ xem, điều có lợi là về phía lực lượng cảnh sát đoán chừng sẽ ít hơn một nửa."

"Đúng." Trong mắt Tô Lương Mạt hiện lên tia sáng, "cơ hội này, mặc kệ là thật hay giả, đều không thể bỏ qua."

Tống Các nhìn chằm chằm bản đồ, "Tôi với Hàn Tăng chịu trách nhiệm đến hiện trường điều tra, còn thời gian ba ngày, vậy là đủ rồi, chúng ta ở bên kia sẽ mai phục trước, xem xem có thể có nơi nào thuận lợi để ra tay hay không."

"Được."

***

Ba ngày nay, vừa phập phồng lo sợ mà lúc nào cũng mong mỏi, luôn cảm thấy hy vọng chỉ ở nơi bọn họ vươn tay ra là chạm đến được.

Không dễ dàng gì mới đến ngày thứ ba.

Tô Lương Mạt ăn xong cơm tối ngồi bên bờ sông, ở Thái Lan có rất nhiều căn nhà gỗ như vậy, một con sông vẩn đầy bùn ở ngay bên chân, ngôi nhà là ở trên mặt nước, cách xa cuộc sống ồn ào náo động, xa xa còn có thể nhìn thấy có người giặt quần áo trên bờ sông.

Tô Lương Mạt một tay chống cằm, khuỷu tay vòng quanh đầu gối, một chuỗi tiếng bước chân tiến đến gần, cô ngẩng đầu lên, thấy Lý Đan ngồi xuống bên cạnh mình.

"Có phải đang khẩn trương không?"

Tô Lương Mạt đã vô thức học được cách dựa dẫm Lý Đan, cô gối đầu lên bả vai Lý Đan, "Đương nhiên, còn rất sợ nữa."

"Không có chuyện gì, khu rừng chết kia còn có thế đi ra ngoài, chút chuyện này tính là gì chứ?"

Hai tay Tô Lương Mạt ôm lấy đầu gối, "Lý Đan, có một chuyện mình chưa nói cho cậu biết."

"Chuyện gì?"

"Ngày đó ở nhà Hàn tiên sinh, mình nhận được băng ghi hình Mạc Thanh cho người đưa tới, anh ấy bị người ta đánh rất thảm rất thảm, mình không có cách nào tiếp nhận được..."

Lý Đan vươn tay nắm đầu vai Tô Lương Mạt, "Vận mệnh còn có lúc lên lên xuống xuống, đừng nói là con người, chúng ta bình thường chỉ thấy một mặt hào quang chói lọi của bọn họ, nhưng mà mỗi người đều có thiếu sót, cái này không phải chúng ta có thể lựa chọn được."

Tô Lương Mạt nắm chặt tay Lý Đan, "Lý Đan, cám ơn cậu, mình rất may mắn vẫn luôn có cậu bên cạnh."

"Cậu đó, lúc nào cũng nói lời ngu ngốc, sau này chúng ta đều kết hôn rồi, xem cậu làm thế nào."

Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Lý Đan, "Mình không hy vọng xa vời có thể kết hôn, Lý Đan, còn cậu?"

Thần sắc Lý Đan hơi nặng nề, "Mặc dù biết người như chúng ta vậy, có một hôn lễ hoàn mỹ có lẽ sẽ rất khó, nhưng mình vẫn là hy vọng mình có thể mặc áo cưới," Nói được một nửa, trên mặt Lý Đan không giấu được xấu hổ, "ai không hy vọng có một hôn lễ chứ, dù là cực kỳ đơn giản cũng tốt."

Tô Lương Mạt mím môi thoáng cười, "Đó là đương nhiên, yên tâm, đợi sau việc lần này, cậu với Tống Các kết hôn đi."

Lý Đan khẽ đẩy tay cô, "Nói cái gì đó, chúng ta vừa mới nói, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."

Khóe miệng Tô Lương Mạt không giấu kín được ý cười, "Được được được, là không có dễ dàng như vậy."

"Hai người nói gì vậy?" Một giọng nam thình lình chen vào, Tô Lương Mạt xoay đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy Tống Các đứng ở phía sau.

"Đang nói anh với Lý Đan..." Tầm mắt Tô Lương Mạt khẽ hất về phía Lý Đan, "Nói hôn lễ của hai người!"

"Lương Mạt!" Lý Đan đứng bật dậy, sắc mặt đỏ bừng, "Mình đi xem thử đám Thụy bọn bọ chuẩn bị ra sao rồi, không ở đây nói bậy với cậu nữa."

Tô Lương Mạt cười cười nhìn Lý Đan đi xa, Tống Các cũng thu hồi ánh mắt từ trên người cô ấy, hắn đi tới ngồi xuống chỗ Lý Đan vừa ngồi lúc nãy, "Tô tiểu thư, những gì cần chuẩn bị đều chuẩn bị đầy đủ rồi."

"Ừ." Vui vẻ trong mắt Tô Lương Mạt từ từ trầm mặc xuống, tầm mắt cũng hướng về phía đằng xa.

Tống Các ngồi ở bên cạnh, một hồi lâu sau, Tô Lương Mạt thấy hắn không có ý định rời đi, "Tống Các, anh còn chuyện gì sao?"

"Tô tiểu thư, tôi muốn thương lượng với cô một việc."

"Anh nói đi."

"Kế hoạch đêm nay, có thể không để Lý Đan tham gia có được không?"

Tô Lương Mạt có chút giật mình, "Vì sao?"

"Cô cũng biết lần này nguy hiểm thế nào, huống hồ, thêm một người hay bớt một người cũng không khác biệt bao nhiêu, tôi với Lý Đan khó khăn lắm mới đến được với nhau, tôi... Xin lỗi, là tôi ích kỷ." Tống Các nói xong đè mi mắt xuống.

Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ sau đó gật đầu, "Anh nói không sai, tôi đồng ý, cũng tán thành làm như vậy."

"Nếu như nói thẳng với Lý Đan, chỉ dựa vào tính tình của cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, chuyện này giao cho tôi đi."

"Được."

Tống Các nói liền liền đứng lên, Tô Lương Mạt thì vẫn ngồi ở chỗ đó, cô nhìn mặt sông tĩnh lặng đến xuất thần, Tống Các lo lắng không sai, cũng không ai hy vọng người mình yêu lại đi mạo hiểm.

***

Lý Đan đang ở trong phòng chuẩn bị khâu cuối cùng, súng ống đạn dược cũng đã lắp ráp đầy đủ, nghe thấy tiếng gõ cửa cô cũng không ngẩng đầu lên, "Vào đi."

Tống Các đẩy cửa đi vào, "Chuẩn bị xong rồi?"

"Gần như xong rồi," Lý Đan nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, "vẫn còn một tiếng đồng hồ, chuẩn bị xuất phát."

Tống Các cầm ly nước trong tay, đi tới đưa cho cô.

Lý Đan nhận lấy rồi nhìn nhìn, "Lần trước em bỏ thuốc vào trong nước của Lương Mạt, lần này thấy anh đem tới, vẫn cảm thấy là lạ."

"Chẳng lẽ anh còn có thể bỏ thuốc em sao?"

Lý Đan liền uống hai hớp, "Cái này lại không nói chính xác được."

Tống Các đem cái ly đặt lên trên tủ đầu giường, hắn kề lại gần Lý Đan, thấy thần sắc Lý Đan ngưng trọng, "Là vì chuyện đêm nay mà lo lắng à, không sao đâu, huống hồ có nhiều người như vậy."

Tống Các đưa tay ôm lấy bả vai cô, Lý Đan cười cười nghiêng người tới, "Tống Các, anh cũng là quen gặp loại tình huống này rồi."

"Nhưng lần này không giống," Tống Các hướng bàn tay về phía thắt lưng Lý Đan, "nếu như em xảy ra chuyện, anh phải làm sao?"

"Đều giống nhau thôi," Lý Đan tựa đầu lên vai hắn, "anh cũng không thể xảy ra chuyện."

Tống Các thấy thời gian còn sớm, "Nghỉ ngơi một lát đi, khi nào xuất phát anh sẽ gọi em."

"Không được," Lý Đan đưa tay ôm hắn, "vì giờ khắc này đã đợi mấy ngày đêm, em không ngủ được."

"Em nhìn em thử xem, quầng mắt hiện rõ ra rồi." Tống Các đau lòng duỗi ngón cái phủ lên viền mắt Lý Đan, "Anh ngủ với em."

Hắn đứng dậy cởi giày lên giường, Lý Đan cùng nằm bên cạnh Tống Các, cô gối lên bả vai Tống Các nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nơi này thật yên tĩnh, thật muốn ở lại đây cả đời."

"Nếu như có cơ hội, anh sẽ dẫn em trở lại."

Lý Đan ngáp khẽ một cái, "Em cứ nói không thể ngủ, nằm lên giường một cái liền mệt rã rời..."

Tống Các ôm chặt cô vào trong ngực, "Ngủ đi, đợi lát nữa anh đánh thức em."

Đợi cô tỉnh dậy rồi, có lẽ cái gì cũng đều đã qua, cũng không cần phải lén lén lút lút sống dưới bóng tối như vậy nữa.

Lý Đan muốn nói chuyện với Tống Các, nhưng không chịu nổi buồn ngủ đánh tới, Tống Các cảm giác thấy đầu của cô nặng nề ngã xuống, hắn cẩn thận đặt đầu cô lên gối, "Lý Đan?"

Ý thức cô mơ hồ, cũng đã mệt mỏi lợi hại.

Tống Các khom lưng ở trên trán cô khẽ hôn, hắn chống nửa người trên dậy, giữa cánh tay vẫn còn nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, hắn nhìn cô thật kỹ, sau đó đứng dậy cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Vừa vặn Tô Lương Mạt từ bờ sông đi tới, nhìn thấy Tống Các kéo cửa phòng Lý Đan lại.

"Cô ấy ngủ rồi."

Tô Lương Mạt gật đầu, "Chúng ta chuẩn bị đi, tới đó sớm một chút."

Tống Các để lại hai người ở đây, những người còn lại toàn bộ đi theo đám bọn họ xuất phát, Hàn Tăng dẫn đầu nhảy lên một chiếc xe việt dã, Tô Lương Mạt quay đầu nhìn lại căn phòng của Lý Đan, trong lòng khẽ lẩm bẩm, "Yên tâm, bọn mình nhất định sẽ trở lại đón cậu."

Dãy xe liên tiếp rời đi, đi qua con đường uốn lượn gập ghềnh, Tô Lương Mạt nhìn thấy ngoài cửa xe có mấy người phụ nữ Thái Lan đi ngang qua, quần áo giản dị, dáng vẻ thanh bạch không tranh quyền thế.

Tống Các ngồi ở bên cạnh cô, "Đợi lát nữa sau khi cứu Kình thiếu ra, mọi người đi trước, tôi trở lại đón Lý Đan."

"Được, chúng tôi chờ hai người ở bến tàu."

Tống Các xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tô Lương Mạt, hắn không nói cái gì cả, trong mắt lóe ra tia phức tạp khó đoán.

***

Chiêm Đông Kình ngồi bên mép giường, anh gần như là đang đếm lấy thời gian trôi qua, mấy ngày trở lại đây, ngoại trừ luật sư Hàn tiên sinh mời đến cho anh, ai anh cũng không thể gặp.

Lần trước lúc luật sư đến, cảnh sát cũng ở đây, nếu như anh nghe không sai thì trong lời nói của vị luật sư kia có ý tứ, đối phương là bảo anh đêm nay tự nghĩ cách để đến bệnh viện.

Toàn thân Chiêm Đông Kình đều bị thương, sau chuyện lần tước, kinh động đến cảnh sát cấp cao, không ngừng thay đổi nơi tạm giữ anh, còn hạ xuống tử lệnh, quyết không thể để anh chết ở Thái Lan.

Anh vạch băng gạc trên cánh tay ra, miệng vết thương vừa mới khép miệng bởi vì anh dùng sức mà một lần nữa rách ra, bước chân anh lảo đảo đi tới trước cửa, đưa tay dùng sức đập cửa.

Một cánh cửa được mở ra, bên ngoài có một tên hiểu tiếng Trung Quốc, "Chuyện gì?"

Chiêm Đông Kình đột nhiên ngã cả người xuống trước, cánh tay rủ xuống toàn là máu, "Trên người tôi đau, giống như có xương cốt đâm vào lục phủ ngũ tạng."

Đồng bạn của tên kia tiến tới bên cạnh, "Mỗi ngày đều bị đánh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ?"

Chiêm Đông Kình đưa tay che ngực, cả người đột nhiên ngã xuống, vẻ mặt nhìn qua lại càng thống khổ không chịu nổi.

"Mau, mau thông báo cấp trên."

***

Đám người Tô Lương Mạt đã sớm đi đến con đường quốc lộ kia mai phục, thời tiết như vậy, nhưng mấy tên thuộc hạ Hàn Tăng mang theo đều mặc quần áo dài tay, che đậy cực kỳ chặt chẽ, Tô Lương Mạt kéo kính xe xuống nhìn ra phía bên ngoài, trên con đường này xe cộ lui lui tới tới dày đặc, là con đường giao thông chính yếu.

Hai tay Chiêm Đông Kình đeo còng tay, đang nằm trên xe cấp cứu, anh nhắm nghiền hai mắt, nhân viên y tế thực hiện cứu chữa, chụp mặt nạ dưỡng khí, nhiệt khí thở ra quanh quẩn bên cạnh mũi, bọn họ được xe cảnh sát hộ tống một đường đến thẳng bệnh viện.

***

Lý Đan ngủ được rất trầm, nhưng trong lòng thủy chung có việc, hơn nữa chỉ uống hai ngụm nước, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

Cô ngồi bật dậy, lập tức nhìn đồng hồ, không ổn!

Cô cầm lấy súng định đi ra ngoài, lại phát hiện cửa bị khóa trái, Lý Đan dùng sức kéo mấy cái, lại nhấc chân lên đạp.

Người ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra, Lý Đan ba bước tiến ra ngoài, "Người đâu?"

"Đi cả rồi."

Cô hung hăng dậm chân một cái, xem ra là trong ly nước kia thực sự có vấn đề, một người trong đó tiến lên trước, "Là Tống ca phân phó, bảo chúng tôi xem chừng cô."

"Bọn họ bây giờ đếu sắp mất mạng, xem chừng tôi làm cái gì? Mau đi lái xe, chúng ta đuổi theo có lẽ vẫn còn kịp."

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, Lý Đan đã không thể chờ đợi được đi ra ngoài.

***

Tô Lương Mạt đè thấp vành mũ, âm thanh xe cứu thương từ nơi gần đó truyền đến rõ ràng, lần này không khác gì đánh cho mỗi người bọn họ một hồi chuông báo thức, cả đám dựng thẳng người lên, ánh mắt toàn bộ tập trung trong kính chiếu hậu.

Trước sau xe cứu thương đều có hai chiếc xe cảnh sát, nhìn lại thời gian, sắp đến 8 giờ.

Không sai được.

Tô Lương Mạt phát động cơ, lái hòa vào dòng xe.

Hàn Tăng mang theo hai chiếc xe tiếp cận lên trước, phía trước không xa là đèn xanh đèn đỏ, xe một đường chạy qua, cũng vừa vặn tránh được mấy chiếc xe đang chờ ở đầu đường.

Xe cứu thương phía trước khẩn cấp tiến lên trên, hai chiếc xe đằng sau bọc đánh tới, một trái một phải tấn công, đột nhiên, cửa sổ chiếc xe đầu tiên hạ xuống thò ra họng súng đen ngòm, tràng diện trong nháy mắt bị mất khống chế, lại có mấy chiếc xe ngăn cản xe cảnh sát trước sau, xe cứu thương bị vây chặn bên trong.

Tô Lương Mạt đạp chân ga tiến lên.

Dây cáp mang theo được ném ra ngoài cửa sổ, quấn chặt xe cảnh sát phía sau, một hồi giằng co kinh thiên động địa phát động ngay giữa đường cái náo nhiệt.

Lốp xe cứu thương bị bắn nổ, đột ngột cong vẹo lao tới mép đường, trong xe còn có hai tên cảnh sát, nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền đến, hai tên rút súng ra nhìn về phía cửa sổ.

Chiêm Đông Kình nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra, động tác anh mau lẹ bật dậy, chụp lấy một con dao mổ nhỏ ở bên cạnh, thuận tay kéo bác sỹ chịu trách nhiệm cứu chữa cho mình kìm chặt trước người, "Đừng nhúc nhích."

Xe của Tô Lương Mạt lái thật nhanh đến bên cạnh xe cứu thương, bốn chiếc xe cảnh sát dừng lại, cửa xe được mở ra, khiến người ta không tưởng tượng được cảnh tượng đang xảy ra.

Mấy chục tên cảnh sát võ trang đầy đủ từ bên trong lao ra, cuộc chiến thế này, đúng là so với áp tải phạm nhân còn hoàng tráng lẫm lệ hơn nhiều, Tô Lương Mạt lúc này cũng không cố kỵ mấy thứ này, cô nhìn thấy xe cứu thương mở cửa ra, hai gã cảnh sát dùng súng nhắm ngay người phía trước lui dần về sau, Tô Lương Mạt lúc này mới nhìn rõ là Chiêm Đông Kình đang bắt bác sỹ đi ra ngoài.

Sắc mặt cô mừng rõ, giương tiếng hét lớn, "Đông Kình!"

Lực đạo trong tay Chiêm Đông Kình cũng không buông lỏng, hai mắt nhìn hướng về phía cô.

Tô Lương Mạt chạy xe tới, vài trận tiếng súng đè áp mà tiến lên, nhiều người như vậy, nếu muốn phá vòng vây đi ra ngoài cũng không dễ dàng, Tô Lương Mạt thắng gấp, vung đuôi xe gần sát bên người Chiêm Đông Kình, Lý Tư ở bên trong mở cửa xe ra, tất cả cảnh sát vừa xuống vây quanh tới.

Thụy từ trên xe thò đầu ra, ném thứ trong tay ra ngoài, "đoàng" một tiếng nổ tung ngay tại chỗ.

Tô Lương Mạt hướng Chiêm Đông Kình vẫy tay, "Đông Kình, mau!"

Chiêm Đông Kình tung người một cái ngồi vào trong xe, một cước nâng lên đem bác sỹ kia đá ra, viên đạn của cảnh sát lập tức bay vụt đến, ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng kín.

Bốn phía có xe qua lại, thanh âm kinh sợ trộn lẫn trong lỗ tai, Tô Lương Mạt giẫm chân ga rồi đánh tay lái vòng vèo, cũng không lo quản đụng phải xe bên trái hay là cà hỏng kính chiếu hậu bên phải, lúc này ý niệm duy nhất trong đầu là mở đường máu ra ngoài!

Hàn Tăng cho người trên một chiếc xe xuống cản phía sau, Tô Lương Mạt lo lắng nhìn, "Sao lại có thể có nhiều cảnh sát như vậy?"

Chiêm Đông Kình nhận lấy súng Lý Tư đưa cho anh, "Hàn Tăng chỉ có mấy người như vậy làm sao có thể cản được?"

Đang nói, một trận tiếng nổ mạnh truyền đến, Tô Lương Mạt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn một cái, ánh mắt cô không khỏi lạnh thấu xương, tăng tốc độ liều lĩnh xông lên phía trước.

Cảnh lực càng lúc càng nhiều, chạy đi được năm cây số thì có thể đến nơi tương đối an toàn, ở đó có cánh rừng không lớn lắm, là đám Tống Các đã sớm thăm dò được, chỉ cần đi qua cánh rừng kia, sẽ có người tiếp ứng, còn có thể kéo chậm tốc độ cảnh sát đuổi theo.

Tô Lương Mạt vừa lái xe, hai mắt không khỏi hướng lên trên người Chiêm Đông Kình, "Anh không sao chứ?"

Người đàn ông ngồi phía sau xe, hướng phía cô lắc đầu, xe của đám Tống Các ở ngay sau bọn họ, cùng một hàng xe cảnh sát đuổi theo không buông tha.

Sau khi đến nơi, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe đi xuống, cô một tay cầm súng, tay kia đỡ Chiêm Đông Kình, Lý Tư với Thụy thì ở phía sau che chắn, bọn họ xuyên qua bụi cây đi vào cánh rừng, người chờ ở đó nhìn thấy bọn họ thuận lợi tiến đến, cũng lần lượt đi ra, "Kình thiếu."

"Kình thiếu."

Tô Lương Mạt nhìn ra phía đằng sau, "Đi nhanh thôi."

Một tay Chiêm Đông Kình che miệng vết thương, thần sắc hiển lộ chút thống khổ, Tô Lương Mạt nâng đỡ cả người anh về phía trước, lúc này không kéo dài thời gian được, chậm một bước cũng có thể phải chết.

Đi ra ngoài vài bước, chợt nghe thấy một hồi âm thanh quen thuộc truyền đến, "Lương Mạt!"

Tô Lương Mạt xoay đầu, lại thấy Lý Đan đứng ở phía sau, cô kinh ngạc, "Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tống Các đâu?"

"Còn ở phía sau."

"Mình đi tìm anh ấy."

"Đợi đã," Tô Lương Mạt gọi cô ấy lại, "Tống Các không có việc gì, cậu mau đi theo bọn mình trước đi."

"Không," Lý Đan giục các cô, "lát nữa mình đi cùng Tống Các, Lương Mạt, các cậu phải cẩn thận."

"Được."

Tô Lương Mạt bước đi ra một bước, nghiêng đầu nhìn lại thấy bóng dáng Lý Đan đã chạy thật xa, cô vốn định dặn dò cô ấy nhất định phải cẩn thận, nhưng lời đến bên miệng lại chưa kịp nói ra.

Tống Các né tránh đám người sau đó một mình đi vào trong rừng, hắn lấy điện thoại di động ra, trên tay còn chưa có bất kỳ hành động nào, liền nghe thấy một tiếng gọi vui mừng truyền tới, "Tống Các!"

Hắn cả kinh một trận, ngẩng đầu thấy Lý Đan chạy tới trước mặt.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, "Ai cho em đến?"

Lý Đan chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy, "Tại sao, anh nhốt em ở trong phòng em còn chưa tính sổ với anh đây, vì sao không cho em đến."

Tống Các lôi kéo cánh tay cô, "Em có biết nguy hiểm lắm không?"

"Đương nhiên em biết, nguy hiểm em mới muốn đến."

Tống Các tức giận đến nhất thời không nói ra lời, Lý Đan thấy hắn vẫn còn đứng sựng đó, "Sao lại đứng ở đây, đi mau, Lương Mạt vẫn chờ chúng ta đấy."

Hàn Tăng mang những người cuối cùng lui vào trong rừng, ánh mắt Tống Các sâu kín nhìn ra ngoài, hắn kéo tay Lý Đan một cái, "Đi!"

Lý Đan theo hắn chạy thật nhanh về phía trước, viên đạn thì sượt ngay ở bên tai, cảnh lực rất mạnh, Tống Các nhếch môi mỏng, Lý Đan vừa chạy vừa mở miệng, "Theo lý cảnh sát không biết hành động lần này, làm sao có thể có nhiều cảnh sát như vậy?"

Cách đó không xa, có người bị bắn trúng, lại nghe thấy một hồi tiếng nổ mạnh truyền đến.

Tống Các miễn cưỡng dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn, kéo Lý Đan để cô núp bên một gốc cây, "Anh đi xem thử tình hình chỗ Hàn Tăng, đợi ở đây đừng đi đâu."

"Được."

Tống Các xách theo súng quay lại đường cũ, Hàn Tăng hăng say liều mạng, Tống Các ngồi xổm bên cạnh hắn, đưa tay lôi kéo cổ áo Hàn Tăng.

"Làm gì đó?"

"Làm gì! Cậu làm chuyện tốt nhỉ!" Tống Các giật nút áo hắn ra, nhìn thấy áo ba lỗ bên trong, "Cậu nói xem, đây là cái gì?"

"Bom lưng chứ gì, làm sao chứ?"

"Cậu!" Tống Các lôi kéo cởi áo sơ mi của hắn ra, lại đem bom lưng lột xuống, "Cậu mẹ nó muốn hại chết các huynh đệ có phải không?"

"Vì cứu Kình thiếu ra tôi trả bất kỳ mọi giá, mười người chúng ta đều mặc bom lưng như vậy, Tống Các, chỉ có Kình thiếu ra ngoài rồi chúng ta mới có cơ hội xoay chuyển, tôi không sợ chết!"

"Cậu câm miệng cho tôi."

Tống Các đưa tay ném bom lưng đi thật xa, "Mau bảo các huynh đệ cởi ra!"

Hắn xoay người quay trở về, nhìn thấy Lý Đan từ bên cây đứng lên, Tống Các bước nhanh về phía trước, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện khác, cho nên lúc viên đạn không biết từ hướng nào bay đến xuyên qua lồng ngực Lý Đan, hắn cũng không lập tức phát hiện ra.

Lý Đan lảo đảo, một tay vịn chặt cây đại thụ bên cạnh, lúc ánh mắt Tống Các đối diện cô, đột nhiên phát hiện quanh ngực Lý Đan rỉ ra vết máu.

Hắn kinh hãi cực độ, tiến lên vừa vặn đỡ lấy thân thể Lý Đan ngã ngược xuống.

Tống Các đưa tay đè lại trước ngực cô, "Lý Đan, Lý Đan?"

Lý Đan đau đớn nhíu mày, Tống Các nhìn quanh bốn phía, "Kẻ nào nổ súng, kẻ nào nổ súng?"

Trong miệng Lý Đan tràn ra mùi máu tươi nồng nặc, cô quay đầu xuống, "Xin lỗi, em, em không đi ra ngoài được."

Tống Các vùi mặt trước ngực Lý Đan, hắn biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, cũng coi như làm mười phẩn chuẩn bị, nhưng cuối cùng vẫn là đem người con gái mình yêu thương nhất kéo vào trong, "Đừng nói nữa, bây giờ anh liền dẫn em ra ngoài."

Lý Đan đưa tay níu lấy cổ áo sơ mi Tống Các, "Vô dụng thôi, cho dù có thể đi ra ngoài, bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy..."

Tổng Các gẩy lọn tóc bên má Lý Đan ra, máu trước ngực đang chảy xuống ồ ồ, một phát này bắn rất chuẩn, gần như ngay giữa ngực, Tống Các bắt lấy tay Lý Đan, phát hiện ngón tay cô cuộn tròn run rẩy, hắn kề tới trước mặt Lý Đan, bốn mắt chạm nhau, nhìn thấy đáy mắt Lý Đan đang dần dần chìm vào bóng tối, "Lý Đan, thật ra anh là..."

Hắn áp tới gần, ở bên tai cô nói ra hai chữ.

Lý Đan trợn tròn đôi con ngươi, sắc mặt trắng bệch lộ rõ kinh hãi, vành mắt Tống Các đỏ bừng, ngón tay không ngừng vuốt mặt cô, "Xin lỗi, thực xin lỗi."

Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài xuống, Lý Đan nắm chặt tay Tống Các, "Thật là tốt, thật đấy, đời này em không hy vọng lại có thể sống dưới ánh sáng mặt trời nữa, Tống Các, em rất may mắn, anh là người tốt..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.