Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 14: Sợ cậu không biết nên ăn cái gì




Chiêm Đông Kình cũng mượn tia sáng lần này nhìn rõ ràng người trước mặt, anh lập tức buông tay ra.

Tô Lương Mạt thở hổn hển, trong mắt lộ ra hoảng sợ rồi lại khó tin, "Sao anh lại ở đây?"

Sau lưng, lại có mấy người đi đến.

Lý Đan gần như xông tới ôm lây người đàn ông dẫn đầu, "Tống Các."

Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt, tựa lưng lên gốc cây, "Vậy sao em lại đến đây?"

Tô Lương Mạt biết chuyện này đã sớm không cần thiết giấu giếm nữa, "Tôi tra ra được ba mẹ tôi ở Thái Lan."

Chiêm Đông Kình không nói tiếng nào, Tống Các vỗ bả vai Lý Đan, "Đừng sợ, có anh ở đây."

Tô Lương Mạt khó khăn hít một hơi, "Làm sao bây giờ, chúng ta còn có thể đi ra ngoài không?"

Cô nhìn Chiêm Đông Kình, lúc này mới phát hiện người đàn ông ăn mặc không giống như ngày thường cô hay thấy, ống quần bị nhét trong ống giày, hai tay mang bao tay cụt ngón màu đen cầm súng lục, Lý Đan tắt đèn pin đi, bốn phía khôi phục lại một màu đen nhánh đưa tay không thấy năm ngón.

"Có đi ra ngoài được hay không, chỉ phải xem mệnh thôi."

Tô Lương Mạt lau mồ hôi trên trán, một đám người cứ như vậy bị bao vây trong rừng này, cũng không ai biết rốt cuộc có còn mạng đi ra ngoài hay không.

Đã không còn nghe thấy tiếng súng với tiếng bước chân, Tô Lương Mạt từ trong túi rút ra chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt khiến người ta ở giữa tuyệt cảnh cảm thấy an toàn lớn nhất, cô đi lên phía trước vài bước, những người còn lại đang nghỉ ngơi tại chỗ.

Tô Lương Mạt nghe thấy tiếng sột soạt của những người đi theo Chiêm Đông Kình, cô đứng thẳng đưa lưng về phía anh, "Chiêm Đông Kình, người Mạc Thanh muốn giết là anh."

Một hồi im lặng, không khí như tử thần kề tới gần có loại hít thở không thông khiến người ta sợ hãi, Chiêm Đông Kình nhìn đến chiếc đèn pin rũ xuống trong tay Tô Lương Mạt, ngọn đèn chỉ rọi sáng hai chân cô, cả bóng dáng mơ hồ vô cùng, "Em nói cái gì?"

"Đoạn video kia, tài liệu bên trong là mẹ anh cố ý tiết lộ với tôi, tôi còn thấy may mắn là trí nhớ của mình tốt, thủ đoạn của tôi so với bà ta, còn kém một bậc."

"Bây giờ kẻ ở bên ngoài đuổi giết em, đều là thế lực hắc bang của Thái Lan."

Cô xoay người, cho dù cách nhau rất gần, Chiêm Đông Kình vẫn không cách nào thấy rõ thần sắc Tô Lương Mạt, "Thế lực của Thái Lan?" Tô Lương Mạt đột nhiên vô lực nắm chặt tay, "Vậy chúng ta càng không có hy vọng đi ra ngoài, Chiêm Đông Kình, vì để ba mẹ tôi có thể sống, tôi đồng ý với Mạc Thanh cùng nhau đối phó anh, nhưng tôi không muốn bị bà ta khống chế, cho nên tôi không chờ đợi được mang người chạy đến đây, bà ta muốn hại anh, anh một chút cũng không biết sao?"

Chỉ vì có yếu tố "không thể chờ đợi được" ở bên trong, mới phải nghe theo lời Mạc Thanh.

Nhưng trong lòng Tô Lương Mạt hiểu rõ, cho dù cô có ngàn vạn đề phòng, cô vẫn sẽ quay lại, kết quả này, là không thể tránh khỏi.

Thanh âm Chiêm Đông Kình có phần âm lệ, "Em cũng biết?"

"Có phải rất khó tin không?"

Chiêm Đông Kình không có kích động như Tô Lương Mạt tượng tượng, cô cầm lấy đèn pin hướng về phía khuôn mặt người đàn ông rọi tới, anh giống như một pho tượng đá đứng sừng sững giữa khu rừng vô tận, "Đúng là rất khó tin, tôi là con trai bà ấy, bà ấy lại muốn giết tôi?"

"Thứ lần trước, cũng là bà ta bảo tôi đặt lên trên người anh."

Tô Lương Mạt nói toàn bộ mọi chuyện ra rồi, mới bắt đầu thấy có chút không đành lòng, "Nhưng mà, anh có thể lựa chọn không tin lời tôi."

Chiêm Đông Kình đi lên trước, lấy cái đèn pin nhỏ trong tay Tô Lương Mạt, "Lúc này tôi không có cách nào nghĩ đến những thứ này, chúng ta là chạy trốn tiến vào đây, không phải là đi du lịch, không có thức ăn nước uống đầy đủ, không cần bọn chúng động thủ, không quá vài ngày toàn bộ chúng ta đều chết ở đây."

Tô Lương Mạt không khỏi run rẩy, "Nhưng ba mẹ tôi vẫn còn trong tay bà ta."

"Nếu như những gì em nói đều là thật, trước khi em chưa chết, ba mẹ em cũng sẽ không có việc gì, cho nên, có thể chống đỡ thêm một phút cũng tốt."

Chiêm Đông Kình kéo tay cô, Tô Lương Mạt đi theo anh, "Anh hận tôi không?"

Người đàn ông cũng không quay đầu lại, "Em nói rồi, là tôi nợ em, nếu trả, bây giờ còn năm trăm chín mươi tám lần, tôi không có tính sai chứ?"

Tô Lương Mạt bước trên mặt đất phát ra tiếng vang ngột ngạt, Chiêm Đông Kình đi ra ngoài vài bước, chợt dừng lại quay đầu nhìn cô, "Nếu như, có thể một lần duy nhất trả lại toàn bộ cho em, thì tốt biết bao?"

Hai người trở về cạnh đám người đi cùng, Tống Các với Lý Đan nép vào trong một chỗ, mấy người ngồi thành một vòng, Tô Lương Mạt đi đến bên cạnh Lý Đan, dựa dưới tàng cây bắt đầu nghỉ ngơi.

Bên ngoài ngoại trừ tiếng gió thổi sột soạt, cũng không có động tĩnh gì khác.

Một cái đèn pin cắm xuống dưới đất bùn, ánh sáng rọi đến khuôn mặt những người xung quanh.

Lý Tư sợ hãi ôm chặt hai vai, "Thụy, cô đã xem "Trăn Nam Mỹ" chưa?"

"Phim sex à?"

"Đi chết đi," Lý Tư vểnh tai lên, "ở đây sẽ không có trăn ăn thịt người chứ?"

"Cái này cũng không nói chính xác được," Thụy vừa nghe Lý Tư nói như vậy, cũng bắt đầu có chút sợ hãi, "hình như nghe nói ở trong rừng có rất nhiều thứ có độc."

Tô Lương Mạt ôm lấy đầu gối, "Tắt đèn đi thôi, mọi người nhắm mắt ngủ một lát đi, ngày mai còn phải tìm đường ra nữa."

Lý Tư đưa tay tắt đèn, vài bước bò dậy, "Thụy, chúng ta ôm nhau ngủ đi, tôi sợ lắm."

Tô Lương Mạt gập cong hai chân, một cánh tay vươn tới ôm cô vào trong lòng, ấm áp xuyên qua vải vóc đơn bạc mỏng manh trấn an lẫn nhau, Tô Lương Mạt mệt mỏi dựa lên bả vai Chiêm Đông Kình.

Cho đến ngày hôm sau tỉnh lại, cô cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc là thế nào mà ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra, sương mù lượn lờ, gần như nhìn không rõ được người phía trước, Tô Lương Mạt giật mình, giống như bị người ta kéo ra khỏi cơn ác mộng.

Chiêm Đông Kình nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô, "Tỉnh rồi."

Đám Lý Đan cũng lần lượt tỉnh dậy, vốn là ngủ không được yên, Tô Lương Mạt lúc này mới nhìn rõ ràng, người Chiêm Đông Kình mang theo cũng không nhiều, lúc này đều vây quanh một chỗ, nhưng bọn họ hiển nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có giống đám Lý Tư rộ ra hoảng loạn luống cuống như vậy.

Chiêm Đông Kình nâng đồng hồ lên nhìn thời gian.

"Chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài, trời vừa sáng, bọn người lục soát sẽ tiến vào."

Tô Lương Mạt buộc bản thân mình phải giữ vững tinh thần, cô xoa xoa mắt cá chân tê dại, "Nhưng những đồ đạc đem theo hoàn toàn không dùng được gì, chúng ta ngay cả phương hướng cũng không biết."

Thời đại khoa học kỹ thuật ngày nay, đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt của thiên nhiên, cũng không bằng mấy biện pháp cổ xưa truyền lại kia.

Bây giờ là đúng 6 giờ sáng, mặt trời ở phía đông, bóng của một vật hướng sang phía tây, lợi dụng điểm này liền có thể suy đoán ra được hướng đông tây nam bắc.

"Đi thôi."

Tô Lương Mạt bảo đám Lý Đan theo sát cô, liếc nhìn lại, trong rừng cũng không thể nhìn rõ con đường phía trước, đoàn người lần lượt tiến lên trước, nhưng bọn họ rõ ràng là đã đánh giá thấp vùng đất này, một giờ sau, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn phương hướng, xung quanh vẫn là rừng cây chằng chịt như cũ,trên mặt cô rỉ ra mồ hôi lạnh, "Làm sao bây giờ, giống như là đang đi vòng quanh một chỗ."

"Nhưng chúng ta rõ ràng vẫn là cùng nhau đi về một hướng giống nhau mà." Lý Tư khẩn trương nhìn quanh bốn phía, "Sao có thể như vậy?"

"Đừng hoảng hốt," Chiêm Đông Kình ra hiệu Lý Tư an tĩnh, "nếu dễ dàng đi ra ngoài như vậy, bọn chúng trăm phương ngàn kế ép chúng ta tiến vào đây làm gì?"

Trên mặt Thụy bị cành cây sượt qua để lại dấu, một vết xước dài đỏ đỏ, "Tiếp tục như vậy, một ngày còn có thể kiên trì, nếu như năm ba ngày không đi ra được thì sao?"

Các cô mặt dù đã trải qua sinh tử, nhưng bị ném ở một nơi như vậy hoàn toàn bất lực không có cách nào phản kháng, ngoại trừ sợ hãi, còn có thể dư lại cái gì?

Tống Các giữ chặt tay Lý Đan, "Lúc chúng tôi đi đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có người đến tiếp viện."

Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương Mạt, cho dù nơi đáy mắt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng Tô Lương Mạt vẫn là phát giác được một loại gáng nặng.

Nếu như Mạc Thanh coi đây là cơ hội duy nhất, bà ta sẽ dễ dàng cho người đến bên này tiếp viện sao?

Tô Lương Mạt không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể đi theo Chiêm Đông Kình tiếp tục tiến lên phía trước.

Đoàn người đi đến trước một cái đầm lầy, đây là lúc trước chưa đi qua, vậy hẳn là may mắn, không có quay lại đường cũ.

Nơi này trước kia chắc là cái hồ, chỉ là đã cạn khô, lõm xuống dưỡi sâu cỡ chiều cao một người, cũng không biết phía dưới là cất giấu cái gì, nhưng muốn đến bờ bên kia, chỉ có con đường này.

"Kình thiếu." Một người đàn ông cùng đi theo phía sau tiến lên, "Tôi đi qua trước, đến lúc đó mọi người đạp theo dấu chân của tôi mà đi."

"Được." Chiêm Đông Kình không nói hai lời gật đầu.

Tô Lương Mạt vẫn là hơi do dự, "Như vậy được không?"

"Không có cách nào khác, hoặc là mạo hiểm, hoặc là chờ chết."

Người đàn ông đã nắm lấy tàng cỏ, thử dò xét một bước định đi xuống, nước bùn bên trong cũng không đủ khô, dùng sức hút lấy bắp chân người đàn ông, Lý Tư kêu lên sợ hãi, "Không phải là đầm lầy ăn thịt người chứ?"

Thụy cũng thiếu chút nữa cắn phải môi dưới.

Người đàn ông cố sức tiến lên trước, ước chừng mười phút sau, mới đi đến bờ đối diện.

Chiêm Đông Kình thở ra, giữ chặt tay Tô Lương Mạt, đoàn người tự động xếp thành hàng, Tô Lương Mạt đi ở đằng trước, vì phòng ngừa vạn nhất, đều đạp lên dấu chân lúc trước của người đàn ông kia.

Nước bùn làm hai chân ướt sũng, lại còn nóng hổi, Tô Lương Mạt cố nén khó chịu, khó khăn lắm mới nhìn thấy người đàn ông phía trước đưa hai tay về phía cô, cô đưa tay phải ra.

"A!" Đằng sau truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.

Tô Lương Mạt quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đi ở chính giữa cả người đang chìm xuống dưới, Lý Tư ở phía trước bị dọa đưa tay kéo lấy, thần sắc Chiêm Đông Kình lại căng thẳng, vài người chứng kiến bộ dáng như vậy, làm gì còn quan tâm cái gì mà cẩn thận dè dặt, tranh nhau chạy hướng về phía bờ.

Chiêm Đông Kình đưa tay giữ thắt lưng Tô Lương Mạt, đem cô hướng lên trước.

Người đàn ông phía trước kéo cô lên bờ, Tô Lương Mạt thấy nửa người cô gái kia đã bị vùi sâu xuống, Lý Tư cũng ngã vào trong vũng bùn, Chiêm Đông Kình thấy thần sắc cô kích động, gấp rút hét lên với cô một câu, "Mau đi nhặt nhánh cây đến đây, càng thô cứng càng tốt."

Tô Lương Mạt không kịp gật đầu, liền lăn một vòng vào cánh rừng, khi cô kéo một nhánh cây trở lại, nhìn thấy Lý Đan với Tống Các đang kéo Lý Tư từ trong vũng lầy ra, mà đồng bạn của cô, thì chỉ còn lại hai cánh tay ở bên ngoài.

Cô hiểu, hiểu rất rõ gặp phải chuyện này không thể lôi kéo nhau, nếu không chính là chịu chết.

Chiêm Đông Kình nhận lấy nhánh cây trong tay cô tiến lên phía trước, mắt thấy sắp không, Tô Lương Mạt dậm dậm chân, "Nhanh lên, nhanh lên."

"A!"

Cách đó không xa, lại có một người bị mắc kẹt.

Tâm tình Tô Lương Mạt gần suy sụp đến nơi, kéo tay áo Chiêm Đông Kình, "Mau, mau cứu lấy bọn họ!"

Tống Các gào to một tiếng, "Tất cả không được rối, theo đường lúc trước mà đi!"

Nhánh cây được đưa tới, cô gái đầu tiên bị lún xuống dưới bùn, ngay cả hai tay cũng không nhìn thấy đâu, người đàn ông đằng sau chỉ có thể tìm cách cứu người khác.

Lý Tư là tận mắt nhìn thấy cô gái kia từng tấc từng tấc bị cắn nuốt, cô đưa hai tay che mặt, trên mặt đều là nước bùn, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng sợ, "Chị, cô ấy chết rồi, cô ấy chết rồi!"

Chiêm Đông Kình hướng phía Tống Các vẫy vẫy, Tống Các bóp chặt bả vai Lý Tư, "Cô cũng muốn giống cô ta phải không? Đi mau!"

Lý Đan chảy nước mắt, nhưng đây là nơi ăn thịt người, không rời đi cũng có thể sẽ phải chết, cô kéo tay Lý Tư, "Đi, đi nhanh lên."

Tô Lương Mạt muốn đi xuống, mọi người bên dưới đều là vì cô mà đến, hôm nay từng người từng người lại bị tử thần giữ chặt hai chân, Chiêm Đông Kình ôm lấy cô đem cô vây chặt trong ngực, "Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính."

Cuối cùng mọi người dắt díu nhau lên bờ, cô gái bị rơi xuống đầm lầy kia, nửa người trên đều đầy bùn đất, sau khi được kéo lên đưa tới trên bờ, vô lực nằm sấp khóc thất thanh, Tô Lương Mạt cũng ẩn nhẫn không được, cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đoàn người túm tụm lại một chỗ, Lý Tư bị hù dọa nửa ngày mới hoàn hồn, Tô Lương Mạt bỏ tay Chiêm Đông Kình ra đi đến trước mặt cô gái kia. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay ôm chặt cô ấy.

"Tô tỷ, chúng ta còn có thể ra ngoài không? Có thể ra ngoài không?"

"Có thể, nhất định có thể!" Nước mắt Tô Lương Mạt lăn dài, cô nhặt lá cây trên mặt đất lau đi mấy thứ bùn nhão dính trên mặt gái đi.

Ngẩng đầu liếc nhìn, những dấu chân đã đi qua đó in lại thật sâu phía trên, duy chỉ không nhìn thấy mạng người vừa sống sờ sờ kia.

Tô Lương Mạt cố nén chua xót nơi chóp mũi, "Kiên trì thêm một chút, rất nhanh có thể ra ngoài rồi."

"Em nhớ Ngu Nhạc Thành, còn có Lạc Lạc ở trong nhà em, em mới mua nó không lâu..."

Tô Lương Mạt vỗ nhẹ lưng cô gái, "Em tin chị, sau khi ra ngoài đem Lạc Lạc đến cho bọn chị nhìn xem một chút có được không?"

Cô gái gật gật đầu, được Tô Lương Mạt dắt díu đứng lên.

Thì ra từ trước đến giờ Chiêm Đông Kình là ngồi ở cái ghế trên cao kia, không có đau thương hay bất kỳ cảm xúc nào khác, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi này, quả nhiên là ăn tươi nuốt sống con người ta.

Không có dư thừa thời gian cho các cô lãng phí, Tô Lương Mạt xác định số người còn lại, sau đó tiếp tục xuất phát.

Đi mấy giờ, lại như cũ không thấy hy vọng.

Chiêm Đông Kình nhìn đồng hồ, 11 giờ.

Người phía sau đã tinh bì lực tẫn, mặt đất được phủ từng tầng từng tầng lá cây, sau khi mục nát lại có lớp mới rơi xuống, giống như sự sống của cánh rừng này, kéo dài mãi không ngừng.

Tô Lương Mạt mệt mỏi buông lỏng bước chân, một bước sâu một bước nông, Chiêm Đông Kình tính thời gian rồi cho mọi người dừng chân nghỉ ngơi.

Lý Tư với Thụy lưng tựa lưng gần như xụi lơ trên mặt đất, "Đói quá."

Lý Đan cũng là môi khô lưỡi nóng, "Nhịn một chút đi, bình thường em la hét muốn giảm béo, lúc này mới nhịn được mấy bữa chứ."

"Chị," Lý Tư hữu khí vô lực tranh cãi, "vậy có thể giống nhau sao? Hôm nay đã qua nửa ngày rồi, em làm gì còn có thể lực."

Lời Lý Tư nói là sự thật, hai chân Tô Lương Mạt giống như bị phế bỏ, lúc này vừa đói lại vừa khát, "Một đường đi tới đây cũng không thấy cây ăn quả, tiếp tục thế này thì làm sao?"

Chiêm Đông Kình cong chân sau lên, "Đừng hy vọng ở đây có thể tìm được thức ăn, có nước sạch là không tệ rồi."

Lý Tư rên lên một tiếng, "Không thể nào, vậy chẳng khác nào phải chết đói ở đây sao?"

Ai cũng không có tiếp lời nữa, bởi vì một đường đi đến đây, nếu như có thể tìm được thức ăn, bọn họ cũng không cần ở đây chờ vô ích.

Đôi môi Tô Lương Mạt khô khốc đến không muốn nói chuyện, ngữ điệu Chiêm Đông Kình lại lộ ra âm lãnh làm người khác rét run, "Nếu như đến chạng vạng còn chưa đi ra được, đêm này tất phải ở lại nơi này."

Lý Tư là sợ rồi, cô bất lực nhìn về phía Lý Đan, "Chị, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy chứ!"

"Đừng sợ, vẫn còn nửa ngày mà."

Lúc Lý Đan nói ra lời này đây, rõ ràng không đủ tự tin, mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, bọn họ giống như đang càng lúc càng đi sâu vào trong rừng hơn, luôn cho rằng phía trước có đường, thế nhưng phóng tầm mắt lại thì không thấy đâu.

Nghỉ ngơi một lúc, Chiêm Đông Kình dẫn đầu đứng dậy.

Đám người Tô Lương Mạt cũng đứng lên theo.

Đi khoảng chừng nửa giờ sau, sau lưng truyền đến một hồi âm thanh.

"Không xong rồi."

Tô Lương Mạt xoay người, nhìn thấy một cô gái dừng lại trước một gốc cây, trong mắt cô ấy lộ ra hoảng sợ, tháo vòng hoa treo trên đỉnh đầu xuống, "Mọi người xem, đây là tôi treo lên."

Tô Lương Mạt hít một hơi lạnh, nói cách khác, bọn họ lại quay lại chỗ cũ.

Chiêm Đông Kình đi tới, liếc mắt nhìn vòng hoa trong tay cô gái, anh cũng không lộ ra thần sắc bối rối, vài người suy sụp, "Chúng ta không ra được, thật phải chết ở đây sao?"

Trong lòng Tô Lương Mạt xẹt qua tia tuyệt vọng cùng tự trách, nhưng lúc này cô không thể biểu lộ ra ngoài, một khi chủ kiến bị sụp đổ, tất nhiên sẽ chia rẽ.

Chiêm Đông Kình quan sát bốn phía, đường đều là giống nhau, căn bản không phân biệt ra được con đường nào đã đi qua, đường nào là chưa qua.

"Bây giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ cách tìm thử xem có chỗ nào trên cao hay không, vẫn còn thời gian, đi thôi."

Đây là cách duy nhất, không có lựa chọn nào khác.

Đoàn người tiếp tục hướng về phía trước, lại phải đề phòng có thể xuất hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào, Tô Lương Mạt đi bên cạnh Chiêm Đông Kình, "Nếu như có thể ra ngoài, anh muốn làm cái gì nhất?"

"Tra rõ ràng, quan hệ của Mạc Thanh với tôi."

Tô Lương Mạt giật mình nhìn anh, khóe mắt Chiêm Đông Kình khẽ nheo lại, "Tôi giết gian phu của bà ấy không phải giả, nhưng em cho rằng một người mẹ thân sinh, có thể đối với con trai của mình ra tay sao? Huống hồ theo lời em nói, tôi dám đoán chắc, bà ấy mưu tính đến hôm nay không phải là ngày một ngày hai."

"Nhưng trước kia anh chưa từng hoài nghi bà ta, không phải sao?"

"Cũng bởi vì tôi không có cách nào hoài nghi bà ấy được, bà ấy mới đáng sợ," Chiêm Đông Kình nâng bước chân đi lên trước, "nói không chừng, bà ấy đã nhịn hai mươi mấy năm, nếu là như vậy, vậy thì không kỳ quái, một người có thể đem tâm tư muốn giết người khác giấu kín lâu như vậy, bà ấy còn có cái gì là không thể làm được?"

Tô Lương Mạt gật gật đầu, "Đúng, anh nói không sai."

Cô nhớ đến lời Tô Khang nói tối hôm qua, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn lên gò má Chiêm Đông Kình, đột nhiên có có loại sợ hãi không diễn tả được, cái chết của Chiêm Tùng Niên, Tô Khang chắc hẳn là có tham dự, bây giờ còn liên quan tới Mạc Thanh...

"Đoàng!" Một hồi tiếng súng đột nhiên cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô, Chiêm Đông Kình không chút nghĩ ngợi đè cô ngồi xổm người xuống, vài kẻ từ trong rừng nhảy lên vọt ra, Tống Các đưa tay nổ súng, cảnh tượng rơi vào hỗn loạn.

Bởi vì bọn chúng là phát hiện hành tung của đám người Tô Lương Mạt trước, mấy người Tô Lương Mạt mang theo đều đã trúng đạn, Lý Tư với Thụy nấp sau một thân cây, viên đạn bắn xuyên qua bên tai, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắn trúng, Chiêm Đông Kình hét lên, "Bắt sống."

Lý Đan ngồi xổm xuống, cùng Tống Các nhìn mắt nhau, vài người còn lại tự động phối hợp, Tống Các ẩn vào trong rừng, Lý Đan che chắn, duy trì bắn nhau kịch liệt một thời gian không lâu, Tống Các vòng ra sau lưng một tên, đoạt lấy súng của hắn rồi đẩy đến trước mặt mọi người.

Những tên còn lại, toàn bộ đều chết dưới họng súng.

Tống Các cầm súng chỉa lên trán đối phương.

Chiêm Đông Kình đi về phía trước, Lý Tư tiến lên chỉ vào tên đàn ông, "Nói, như thế nào mới có thể đi ra ngoài?"

Tên kia cười lạnh một tiếng, "Làm sao tôi biết?"

Chiêm Đông Kình không nói hai lời một phát súng bắn trúng chân hắn, "Ngươi có thể nhìn thử xem, bên này có bao nhiêu người là từ quỷ môn quan bò lên, còn nữa, muốn nếm thử mùi vị bị ném vào trong đầm lầy không?"

Lý Tư nghe vậy, nghĩ đến đồng bạn chết thảm, cô tiến lên dùng chân đá mạnh lên miệng vết thương tên kia, "Nếu ngươi không nói, chúng ta liền hành hạ ngươi từng bước đến chết."

Tên đàn ông đau đớn quỳ sụp xuống, Lý Đan thu súng lại, "Các người còn bao nhiêu tên, bây giờ ở đâu?"

"Bọn tôi nhận nhiệm vụ, chia làm bốn nhóm tiến vào, tôi thật sự không biết đường ra ở đâu?"

"Nếu ngươi không biết, ngươi dám đi vào?"

Tên đàn ông bịt chặt vết thương trên đùi, "Ở lối vào có không dưới một trăm người con chừng, chỉ cần thấy có người sống đi ra ngoài, hết thảy đều không lưu lại, nếu ai có thể mang theo thi thể của các người đi ra ngoài, về sau vinh hoa phú quý liền hưởng vô tận, nhưng cũng giống như nhận lệnh tử, nếu không thu được gì, chúng tôi cũng chỉ có chết, cho nên bọn họ căn bản sẽ không lưu đường sống."

Lý Tư lắc lắc đầu, "Tôi không tin."

"Đây là một cánh rừng chết, tiến vào một cái chỉ có thể dựa vào mạng của ai tốt, nếu không phải bị kẻ khác cầm súng đẩy, bọn tôi cũng sẽ không đi vào đây tìm chết!"

Tô Lương Mạt nhìn sang Chiêm Đông Kình, cô mệt mỏi dựa vào cây đại thụ, đập vào mắt, là mấy cỗ thi thể kia.

Vành mắt cô bắt đầu ướt át, Lý Tư không cam lòng cứ như vậy, hy vọng không dễ dàng gì có được cứ như vậy vỡ tan, "Đi, ở phía trước dẫn đường, nếu như không đưa ra ngoài được, ngươi là kẻ chết đầu tiên."

Cô tiến lên níu lấy cổ áo tên đàn ông làm cho hắn đứng lên, hắn khập khiễng lảo đảo tiến lên trước mấy bước, "Tôi thật sự không biết đường ở đâu."

Lý Tư hướng phía bàn chân tên đàn ông nổ súng, "Đừng nói nhảm, đi!"

Tên đàn ông nhìn quanh quất xung quanh, chỉ đành phải đi về phía trước.

Lý Tư đã bị bức đến ranh giới sắp sụp đổ, tay cô cầm súng đang run rẩy, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía các đồng bạn, "Đi thôi, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, còn thất thần làm cái gì?"

Vài ba người nhìn mặt nhau, mang theo mong chờ cuối cùng theo phía trước.

Chóp mũi Tô Lương Mạt không khỏi chua xót, cô quay lưng lại khó chịu kiềm chế tiếng khóc.

Chiêm Đông Kình nâng cánh tay lên, một phát bắn trúng tên đàn ông đang do dự đi về phía trước.

Lý Tư nhìn thấy tên kia quỵ xuống, đường sống duy nhất cô có thể dựa vào cũng bị phá hỏng, cô giật mình sững sờ một hồi, xoay người, bi thương biến thành phẫn nộ quát, "Ai, là ai nổ súng?"

Chiêm Đông Kình lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt có lạnh nhạt cùng lạnh lùng, "Là tôi."

Lý Tư bước nhanh về phía trước, đạp gãy những nhánh cây nhỏ phát ra tiếng "răng rắc". Cô vọt tới trước mặt Chiêm Đông Kình, "Anh muốn chúng ta đều chết có phải không? Hắn ta có thể dẫn chúng ta đi ra ngoài, vì sao lại bắn chết hắn?"

Chiêm Đông Kình thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tô Lương Mạt.

Lý Tư tiến lên muốn đánh nhau, "Chiêm Đông Kình, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, anh lại muốn hại chết chúng tôi sao?"

Cô đưa tay bắt lấy cánh tay Chiêm Đông Kình, người đàn ông vung mạnh tay một cái, Lý Tư bị hất ra ngoài mấy bước, nhưng vẫn là không cam lòng nhào tới trước, "Tôi liều mạng với anh!"

Tô Lương Mạt chế trụ cánh tay Lý Tư, "Lý Tư, em bình tĩnh một chút!"

"Em không có cách nào bình tĩnh được, Lương Mạt, chị thấy rồi đấy, bọn chúng có thể đi vào thì khẳng định biết rõ đường ra ở đâu."

Tô Lương Mạt không biết phải làm thế nào an ủi cô ấy, Lý Đan tiến lên cho Lý Tư một tát tai, "Em cũng là bị ép tiến vào, em biết đường ra ở đâu không?"

Lý Tư bụm mặt, tim đập loạn một hồi sau đó ngồi chồm hổm xuống oa oa khóc lớn, tiếng khóc bị chôn giữa hai tay, Tô Lương Mạt chịu đựng, vành mắt sớm đã tràn ra ướt ý, cô phóng tầm mắt nhìn đi, một nửa số người đã không còn nữa, bao gồm cả cô gái khó khăn lắm mới cứu ra khỏi quỷ môn quan nơi đầm lầy kia.

Tô Lương Mạt một khắc trước còn đồng ý sẽ dẫn cô ấy đi ra ngoài, nhưng lúc này cô ấy lại an an tĩnh tĩnh nằm yên ở đó rồi.

Đây rốt cuộc là nơi như thế nào?

Nước mắt cô trào ra, vẫn còn muốn cố nén, Chiêm Đông Kình không đành lòng, trong giây phút này, cái gì anh cũng không thể làm được, chỉ có thể thay cô giấu đi nước mắt, để cô khóc một trận thật nhẹ nhõm.

Cánh tay anh dùng lực một chút, đem đầu Tô Lương Mạt áp vào trước ngực mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.