Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 53: MỞ MÀN




- Bệ hạ, với binh lực hiện tại của chúng ta đủ đánh bại hai mươi cứ điểm, nhưng làm như vậy chúng ta cũng phải trả giá không nhỏ, có nên chờ đại quân đến sau đó để những chủng tộc phụ thuộc đi tiêu hao lực lượng của bọn hắn. Nếu tập hợp toàn bộ binh lực, chẳng những chúng ta thuận lợi đánh vào hai mươi cứ điểm, còn có thể đánh tới Thiên Đô hoàng thành, đem toàn bộ Vân Châu nắm giữ trong tay, tiêu diệt lực lượng chống cự cuối cùng của nhân loại!

Tiêu diệt lực lượng chống cự cuối cùng của nhân loại là tâm nguyện của Khủng Long nhân, trong lịch sử dài đăng đẳng, Bạo Long vương quốc từng công phá cứ điểm thứ nhất trong hai mươi cứ điểm, nhưng trong cuộc chiến ấy một Bạo Long Vương bị bom năng lượng cài trong cứ điểm trực tiếp nổ thành tro bụi.

Trong mấy trăm năm lịch sử những cuộc chiến như vậy xảy ra vô số, Bạo Long vương quốc chưa từng có giây khắc nào đình chỉ hành động tiêu diệt nhân loại tại Vân Châu.

Thanh âm tràn ngập uy nghiêm sát khí lẫm lẫm nói:

- Không! Truyền mệnh lệnh của ta, không tiếc hết thảy trả giá ở trong thời gian ngắn nhất công phá hai mươi cứ điểm kia cho ta, giết sạch toàn bộ nhân loại bên trong. Nếu phát hiện người nào trên thân thể có khắc ấn kỳ màu vàng, lập tức bắt hắn cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Ai dám giấu diếm sự tồn tại của người kia, ta sẽ tiêu diệt toàn tộc của bọn chúng, hiểu chưa?

- Dạ!

Trong lòng toàn bộ Long Tướng cao cấp đang ngồi đều rùng mình cung kính đáp.

Thanh âm kia cưỡng bức xong lại dụ dỗ:

- Mặt khác, ai đem người nào trên thân có ấn ký màu vàng hoàn chỉnh đưa tới trước người của ta, ta sẽ ban cho hắn thêm một Khủng Long vương quốc. Nếu các ngươi có thể bắt sống được hắn, như vậy ta sẽ lợi dụng toàn bộ thủ đoạn giúp người may mắn kia tăng lên cảnh giới thất giai!

Toàn bộ Long Tướng cao cấp đang ngồi nghe vậy ánh mắt liền sáng ngời, trong lòng tràn ngập hưng phấn lớn tiếng kêu lên:

- Nguyện vì bệ hạ quên mình phục vụ!

Thần chiến sĩ thất giai là chiến lực đỉnh phong của thế giới thứ ba này, trong Khủng Long nhân ngoại trừ ba gã thủy tổ, không còn ai có thể thăng lên được thất giai.

Thực lực càng lên cao càng khó thăng cấp, đồng thời càng lên cao nếu muốn chiến đấu vượt qua đại cảnh giới càng thêm khó khăn. Chiến sĩ Bạo Long tam giai miễn cưỡng đánh bại chiến sĩ Kiếm Long tứ giai, nhưng chiến sĩ Bạo Long tứ giai đỉnh phong không cách nào đánh bại chiến sĩ Kiếm Long ngũ giai. Chiến sĩ Bạo Long ngũ giai đối mặt với chiến sĩ Kiếm Long lục giai sẽ bị một kích miểu sát.

Ngoại trừ tăng lên trên thực lực, tuổi thọ của Thần chiến sĩ thất giai cũng vượt hơn một ngàn năm.

Sức chiến đấu của Khủng Long nhân mạnh mẽ, nhưng tuổi thọ không dài, bình thường nhiều nhất chỉ sống được 80 năm, Long Tướng đê cấp chừng 150 năm, cấp cao có thể sống 300 năm, mà Long Hoàng thất giai có thể sống 1500 năm.

Sau cuộc đại chiến lần trước, còn lưu lại không ít cường giả, nhưng ngoại trừ ba gã Long Hoàng thất giai những người còn lại đều đã chết. Hiện tại vừa nghe có cơ hội thăng lên thất giai, lòng người liền hưng phấn, tràn ngập ý chí chiến đấu, một lòng muốn công phá được hai mươi cứ điểm giết sạch nhân loại bên trong, đem người có ấn ký màu vàng bắt về trước mặt Bá Long Hoàng.

Khủng Bạo Hi tuy vui sướng, nhưng một nỗi nghi hoặc cũng dâng lên trong lòng nàng:

- Ấn ký màu vàng, đây là bí mật gì sao? Vì sao Long Hoàng bệ hạ phải bắt nhân loại kia cho được?

Theo mệnh lệnh của Bá Long Hoàng, toàn bộ Khủng Long nhân bắt đầu chậm rãi di chuyển về hai mươi cứ điểm.

Hoàng đế Ngụy Minh Thanh ở trong Vân Châu một lời là nhất ngôn cửu đỉnh, là một hoàng đế cường thế quyền lực ngập trời. Thật nhiều thành chủ đều là tâm phúc của hắn, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của hắn. Tuy rằng hắn ra lệnh vận chuyển hàng ngàn hàng vạn dân nghèo đến hoàng thành sẽ làm thật nhiều người tử vong, nhưng vẫn có không ít thành chủ vì mạng nhỏ của mình cùng tiền đồ mà xem thường tử vong của những người vô tội, vẫn đem dân chúng vận chuyển tới Thiên Đô thành.

Mỗi cách hai ba ngày đều có thể chứng kiến thật nhiều dân nghèo thân thể hôi thối, quần áo rách rưới như nạn dân bị vận chuyển vội vàng tới trước Thiên Đô thành.

Ngày này một đoàn người kéo dài hơn mười dặm lại xuất hiện bên dưới Thiên Đô thành.

Mị Ảnh có được năng lực thuấn di trong cự ly ngắn, mà Nhạc Trọng có được kỹ năng tiềm hành tam giai, hai người thật dễ dàng lẫn vào trong đội ngũ không chút tiếng động.

Những hộ vệ chung quanh chỉ cần cam đoan đội ngũ dân nghèo đi tới trước, vì vậy phòng ngự không sâm nghiêm, căn bản không chú ý có thêm hai người vừa trà trộn đi vào.

Đi tới lối vào hoàng thành, nhìn vô số lỗ châu mai tối om trên tường thành, thật nhiều nạn dân đều run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Lực phòng ngự của tường thành thật đủ làm cho bất luận kẻ nào đều kính sợ, hơn nữa còn sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Dân nghèo tiến vào hoàng thành đều cần kiểm tra, mỗi một lần nhân số bị khống chế trong phạm vi ngàn người.

- Chúng ta đi!

Nhạc Trọng nhìn nạn dân đang tiến vào trong thành, kéo bàn tay của Mị Ảnh đi bên cạnh.

Thân thể Mị Ảnh khẽ run lên, có chút sợ hãi nhìn hoàng thành, cắn răng đi theo bên người Nhạc Trọng hướng cửa thành đi tới.

Mỗi lần tiến vào một ngàn người, chiến sĩ canh gác cửa thành căn bản không khả năng kiểm kê đầu người, hoặc là phân biệt rõ từng người.

Nhạc Trọng cùng Mị Ảnh tiến vào cửa thành, đi tới trên một quảng trường rộng lớn.

Chung quanh quảng trường trải rộng vô số ra

-đa hình quạt loại nhỏ cùng vô số máy truyền cảm thăm dò.

- Thỉnh trong vòng mười giây xuất ra thẻ thân phận của các ngươi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Vừa tiến vào trong quảng trường, một thanh âm máy móc vang lên trong sân rộng.

Từng người dân lấy ra tấm thẻ thân phận của mình cầm trên tay.

Nhạc Trọng cùng Mị Ảnh cũng lấy thẻ thân phận đem ra, nhưng Mị Ảnh cầm tấm thẻ của mình, sau lưng tràn ngập mồ hôi. Tấm thẻ của nàng chỉ cần bị phân hình xảy ra vấn đề, chờ đợi nàng chỉ còn con đường chết.

Sắc mặt một người dân chợt đại biến lớn tiếng kêu lên:

- Thẻ của tôi, thẻ của tôi đâu rồi? Thẻ của tôi đâu?

- 0!

Đúng lúc này thanh âm đếm số của máy móc biến mất, từng đạo hào quang bắn ra rơi lên tấm thẻ trong tay mỗi người.

Đạo quang mang lướt qua trên thân người dân không có thẻ, một thanh âm máy móc vang lên:

- Không có thẻ, lấy tội gián điệp xử án. Trực tiếp tiêu diệt!

Một tia la

-de đột nhiên bắn ra, oanh lên đầu của người kia lập tức chém thành vô số khối vỡ, máu tươi văng khắp nơi.

- Đừng…đừng…cho tôi thẻ! Cho tôi thẻ!

Một người bị mất thẻ sắc mặt tái nhợt điên cuồng kêu to hướng người bên cạnh bổ nhào tới.

Từng tia la

-de chớp động đảo qua thân thể người kia, người nọ lập tức bị cắt thành khối vỡ, vô số máu tươi bắn tung tóe lên mặt đất.

Trong đám người có không ít người bị mất thẻ dọc theo đường đi, từng đạo la

-de đoạt mạng tàn sát bừa bãi trong đám người, đem những người bị mất thẻ chém thành nát vụn.

Mị Ảnh nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, thân thể run lên.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.