Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 47




Không bao lâu một trăm mười chiếc xe máy cường hóa chạy nhanh tới, một chiến sĩ lái xe đều có chiến mâu cường hóa, ngực đeo súng xạ tuyến, thân mặc chiến giáp tam giai, đầu đội mũ giáp phân hình, thắt lưng đeo lựu đạn thật nhanh chạy vào trong thôn trấn.

Trăm tên chiến sĩ vừa đi vào trấn, nhảy xuống thật nhanh, phân tán ra chiếm cứ vị trí có lợi cho mình.

Một gã chiến sĩ mặc trang giáp tứ giai nhìn một gã nam tử khác nghi hoặc hỏi:

- La Hải đại nhân, chẳng lẽ Mị Ảnh thật sự sẽ xuất hiện trong thôn trang này sao? Trong thôn này vốn đã không còn người nào, vì sao nàng lại tới nơi này?

La Hải nhìn quanh thôn, trong mắt chớp động tinh quang nói:

- Nàng sẽ đến! Thôn trấn này là nơi nàng sinh ra, trong này có bạn của nàng. Lúc trước chúng ta càn quét thôn trấn này không phát hiện người nào, rõ ràng chúng ta đã bao vây nơi đây, bọn hắn không khả năng chạy trốn. Hiển nhiên trong thôn này có cơ quan, bên trong trốn tránh rất nhiều người. Đây là cạm bẫy mà chúng ta cố ý lưu lại, Ảnh Mị vì cứu người thân cùng bạn bè của mình nhất định sẽ mạo hiểm quay về đây. Căn cứ tin tình báo đưa tới, Mị Ảnh đã quay về trong thôn, hôm nay chính là ngày chết của nàng!

Một chiến sĩ bên cạnh La Hải cười nói:

- Đúng vậy, chúng ta có trăm huynh đệ, nàng chỉ là một thích khách tứ giai, chỉ cần bị chúng ta phát hiện nàng tuyệt đối chỉ còn con đường chết!

Đột nhiên sắc mặt một gã chiến sĩ đại biến, lớn tiếng gầm rú:

- Số 3! Số 4! Số 5! Số 7! Mau trả lời!

Trong thôn, một đạo hắc ảnh hiện lên, chủy thủ màu đen như u linh bỗng nhiên chợt lóe bên cạnh bốn gã chiến sĩ, cả bốn người lập tức bị cắt vỡ cổ họng, máu tươi văng khắp nơi.

Bốn gã chiến sĩ ngay cả thanh âm cũng chưa kịp phát ra đã ngã xuống đất tử vong.

Tám gã chiến sĩ chung quanh nhanh chóng vọt tới, thấy được bốn gã chiến sĩ chết thảm liền lấy ra máy truyền tin báo cáo:

- Số 3, số 4, số 5, số 7! Bốn người đã tử vong.

La Hải cùng chiến sĩ kia sắc mặt đều trầm xuống, còn chưa đối mặt đã có bốn người bị miểu sát, đây quả thật là trắng trợn đánh vào mặt bọn họ.

Bên kia vừa hoàn thành hội báo, hắc ảnh lại từ trong một hẻm nhỏ lướt ra, chủy thủ màu đen trong tay thật dễ dàng cắt đứt cổ họng ba gã chiến sĩ, sau đó lại biến mất trong một hẻm nhỏ.

Mười hai chiến sĩ từ một bên chạy tới chỉ thấy thi thể ba chiến hữu, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem.

Một chiến sĩ nặng nề báo cáo:

- Số 16, 19, 20 đều chết hết!

Đúng lúc này một đạo mị ảnh đột nhiên từ trong ngõ ngách bắn ra, như viên sao băng nhào tới sau lưng một chiến sĩ một chủy thủ cắt vỡ cổ họng hắn, tiếp theo lại nhanh như chớp xuyên qua phía sau mười một gã còn lại.

Chỉ trong năm lần hô hấp, cổ họng mười một gã còn lại cũng bị chặt đứt, vô thanh vô tức té xuống đất.

- Số 78, 77, 56 tử vong!

- Số 34, 35 tử vong!

- …

Một nhóm tin dữ không ngừng báo cáo, làm sắc mặt La Hải trở nên cực kỳ khó xem, chưa đầy mười phút ngắn ngủi đã có hơn hai mươi người chết trong tay Mị Ảnh, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ bọn hắn sẽ bị Mị Ảnh giết hết sạch sẽ.

La Hải trầm mặc một lúc nhanh chóng làm ra điều chỉnh:

- Truyền mệnh lệnh của tôi, mọi người lập tức tụ tập hai mươi người một đội, hướng phương tây đi tới!

Chiến sĩ tinh nhuệ trong trấn nhanh chóng tụ tập với nhau, hình thành bốn đội ngũ thật cẩn thận đi về hướng tây.

Khoảng cách giữa bốn đội ngũ cũng không xa, có thể kịp thời tiến hành trợ giúp lẫn nhau, chỉ cần Mị Ảnh không thể trong thời gian ngắn đem hai mươi chiến sĩ cùng giết chết một lúc, như vậy họ có thể vây quanh nàng.

Nơi này có hơn bảy mươi chiến sĩ tinh nhuệ mặc trang giáp cường hóa, cho dù là cường giả ngũ giai bị vây công cũng có thể bị vẫn lạc.

Đối mặt với đội hình cường đại như vậy dù là Mị Ảnh cũng không cách nào hạ thủ.

Giằng co một lát, đột nhiên một đạo điện từ pháo từ trong một ngõ ngách bắn ra oanh thẳng lên thân thể một gã chiến sĩ, trực tiếp đem thân thể hắn xỏ xuyên qua.

Những chiến sĩ còn lại lập tức ẩn vào trong một đám công sự che chắn, hướng chỗ điện từ pháo bắn ra điên cuồng bắn phá.

Từng tia la

-de bắn thẳng vào trong căn phòng rách nát kia, trực tiếp xỏ xuyên qua vách tường, đem vách tường oanh thành lỗ thủng lớn, căn nhà kia lập tức bị bắn vỡ nát.

Liên tục bắn yểm hộ lẫn nhau, nhóm người La Hải lại tiến về phía tây đi tới.

Tuy rằng Mị Ảnh thường xuyên bắn ra điện từ pháo ý đồ ngăn cản đoàn người của La Hải đi tới, nhưng bọn họ vẫn kiên định tiến tới không ngừng lại.

Rất nhanh nhóm người La Hải đi tới một núi nhỏ gần thôn trấn, từng chiến sĩ nhanh chóng đem bom năng lượng đặt xuống dưới đất.

La Hải lớn tiếng nói:

- Mị Ảnh! Ta biết ngươi đang ở trong thôn này, mau ra đây đi! Nếu không ta sẽ kíp nổ bom năng lượng, đem toàn bộ người bên dưới tạc chết hết. Bên dưới ngọn núi nhỏ ở đây đều là người thân bạn bè của ngươi đi, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn bọn hắn chết sao?

Từ trong thôn truyền ra thanh âm thanh thúy oán hận:

- Đê tiện, các ngươi lấy người vô tội tới uy hiếp ta, chẳng lẽ không cảm thấy đê tiện sao?

Ánh mắt La Hải chớp động tiếp tục hô:

- Vậy thì đã sao, vậy có gì là đê tiên! Mị Ảnh, xuất hiện đi! Chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, chúng ta sẽ không tổn thương ngươi cùng người thân của ngươi!

Thanh âm thanh thúy tràn ngập tức giận của Mị Ảnh lại vang lên:

- Không thể nào, tên hôn quân Ngụy Minh Thanh đã nổi điên. Bao nhiêu người đã chết trong tay của hắn, nếu ta đi ra bó tay chịu trói người thân cùng bạn bè của ta chỉ sợ đều biến thành con mồi của tên hôn quân kia. Các ngươi lại bán mạng vì hắn, lương tâm đều bị chó ăn hết sao?

La Hải lớn tiếng quát:

- Câm miệng! Không cho phép ngươi nói bệ hạ như vậy! Những kẻ đã chết đều là phế vật không có cống hiến gì cho quốc gia này. Bọn hắn luôn chỉ nhận chúng ta bảo hộ, không hề hồi báo quốc gia, chỉ sống như những con giòi bọ. Bệ hạ chẳng qua đem bọn chúng phát huy tác dụng cần thiết mà thôi. Bệ hạ nhân từ cùng rộng rãi, chỉ cần ngươi trở thành thành viên của chúng ta ngươi sẽ hiểu được!

Gương mặt La Hải âm trầm nói:

- Mị Ảnh, nếu hiện tại ngươi đi ra đầu hàng, như vậy ta còn có thể cho ngươi cùng người bên dưới một con đường sống. Nếu ngươi không đầu hàng, như vậy các ngươi chỉ còn con đường chết. Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ, nếu ngươi không ra, đừng trách ta kíp nổ bom đem toàn bộ người bên dưới giết chết! Mười, chín…

- Một!

- Đừng!

Ngay lúc La Hải vừa đếm tới một, một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu đen, dáng người nhỏ xinh, bộ ngực đầy đặn buộc tóc đuôi ngựa chậm rãi từ trong thôn đi ra, trong mắt nàng tràn ngập vẻ không cam lòng.

- Ngu xuẩn!

La Hải nhìn thấy cô gái từ trong thôn đi ra, trong mắt thoáng hiện vẻ châm chọc, phất phất tay ra lệnh:

- Người đâu, đem nàng trói lại, nhớ kỹ phải tiêm Nhuyễn Hóa Tề!

Hai gã chiến sĩ nhanh chóng đi tới đem Nhuyễn Hóa Tề tiêm vào trong cơ thể Mị Ảnh sau đó đem nàng dẫn tới trước người La Hải.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.