Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 4




Hàn Tử Huyên nhìn thấy những chiếc xe thể thao chạy nhanh trên đường phố trong mắt thoáng hiện nét hưng phấn lẫn tò mò:

- Nơi này chính là Vân Châu sao? Quả nhiên không hổ là thánh địa cuối cùng của nhân loại!

Nhạc Trọng nhìn vẻ hưng phấn của Hàn Tử Huyên không biết nói gì, hắn là nhân loại từ địa cầu đi tới, loại cảnh tượng phồn hoa này hắn đã thấy thật nhiều trên địa cầu trước tận thế, căn bản không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng đối với Hàn Tử sHuyên trưởng thành tại Thanh Châu, chưa từng nhìn thấy qua xe ô tô đương nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật thần kỳ.

- Đi thôi!

Trên đường phố có bảng chỉ dẫn, đánh dấu vị trí trong nội thành.

Nhạc Trọng hướng khu D đi thẳng tới.

Càng đi tới gần, nội thành càng lúc càng cũ nát, khi hắn tiến vào khu D, hoàn cảnh càng vô cùng tồi tệ. Nơi nơi đều là những kiến trúc già cỗi rách nát, lung lay sắp đổ, trên mặt đất nước đen giàn giụa, dây điện giăng đầy, nơi nơi đều có thể nhìn thấy những nhân loại mặc quần áo rách nát, trên người tản ra mùi hôi thối.

- Đại gia, đến đánh nhất pháo đi, chỉ cần 10 điểm tín dụng, tùy ngài chơi!

- Vị đại gia kia, kỹ thuật của tôi tốt lắm, chỉ cần 18 điểm tín dụng buổi tối tôi sẽ là đồ chơi của ngài…

- …

Từng nữ nhân không chút trang điểm, chỉ đem thân thể mình rửa ráy sạch sẽ dựa ngoài cửa không ngừng quảng cáo buôn bán thân thể mình. Thường thường lại có nam nhân không nhịn được hấp dẫn đi theo những nữ nhân kia trực tiếp vào thẳng trong phòng của các nàng.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, kinh nghiệm phong phú cho hắn biết đây là một xóm nghèo, đồng thời hắn từ trong xóm nghèo này cũng phỏng đoán ra được một ít tình huống của Vân Châu:

- Nơi này xem ra là xóm nghèo. Xem ra trong Vân Châu cũng là một xã hội phân biệt giai cấp rõ ràng!

Một cô bé tóc tai bù xù, dáng người nhỏ gầy, nhìn qua chỉ chừng mười một mười hai tuổi cầm một túi bánh mì đen từ trong một cửa hàng sơ sài bên đường đi ra.

Ba nam nhân đột nhiên vọt tới, một người trực tiếp bịt kín miệng cô bé, hai nam nhân còn lại khiêng nàng lên kéo vào trong một hẻm nhỏ âm u.

Cô bé lộ ra vẻ hoảng sợ, vừa điên cuồng giãy dụa vừa dùng ánh mắt to vô tội nhìn mọi người chung quanh lộ vẻ cầu khẩn.

Nhưng những người chung quang đều lạnh lùng nhìn một màn này, thậm chí có người trực tiếp quay đầu làm như không nhìn thấy cảnh tượng kia.

Hàn Tử Huyên đi theo sau lưng Nhạc Trọng như ảnh tử rốt cục không nhẫn nhịn được nữa, thân hình nàng chợt lóe, chỉ sau một lần hô hấp đã xuất hiện trong hẻm nhỏ chứng kiến một màn làm cho khóe mắt nàng cơ hồ nứt vỡ.

Ba nam nhân một tên đang ngấu nghiến ăn bánh mì đen cô bé mua được, một tên vẻ mặt cười dâm trực tiếp xé rách quần áo cô bé, một tên đang cởi quần của mình.

Sắc mặt Hàn Tử Huyên cực kỳ khó xem lớn tiếng quát:

- Dừng tay, đám súc sinh!

Một tên nam tử không chút sợ hãi nhìn Hàn Tử Huyên chửi ầm lên:

- Kỹ nữ thối, mày là ai? Dám tới quản chuyện của Ngũ Quỷ bang chúng ta! Không muốn sống nữa có phải hay không?

Một nam tử nhuộm tóc vàng trong mắt thoáng hiện dâm quang nhìn Hàn Tử Huyên lộ ra nụ cười đáng khinh:

- Uy uy! Cô nàng này thật khá! Lão tử muốn là người đầu tiên lên nó!

Một tên khác trong mắt chớp động dâm quang đáng khinh cười mắng:

- Kháo, lông vàng, nữ nhân kia mà mày cũng muốn là người đầu tiên lên, nữ nhân khác mày cũng đòi đầu tiên lên, con mẹ nó mày thật quá đáng!

Tên nam tử cầm đầu lớn tiếng quát:

- Mẹ nó đừng nhiều lời! Bắt lấy con kỹ nữ thối kia, miễn cho cành mẹ đẻ cành con!

- Được!

Hai nam nhân còn lại buông lỏng tay ra, trong mắt thoáng hiện vẻ hưng phấn nhanh như sói đói hướng Hàn Tử Huyên bổ nhào tới.

- Muốn chết! Một đám rác rưởi!

Hàn Tử Huyên nghe được lời nói của ba nam nhân kia, sắc mặt nhiễm lên một tầng sương lạnh, nàng đột nhiên bạo lên, đôi đùi đẹp thon dài nhanh như chớp đá vào thân thể hai nam nhân đang xông tới.

Hai nam nhân giống như mảnh vải rách bay ngược văng ra hai bên ngõ hẻm, mồm hộc máu tươi, thống khổ vặn vẹo thành một đoàn, phát ra tiếng rên thê thảm.

- Cao thủ!

Tên lưu manh cầm đầu ánh mắt co rụt lại, trực tiếp nắm lấy cô bé kia, rút một thanh chủy thủ sắc bén kề lên cổ nàng nhìn Hàn Tử Huyên lớn tiếng quát:

- Con kỹ nữ thối, mày đừng qua đây, nếu không lão tử một đao giết nó!

- Chỉ sợ mày không có cơ hội! Cặn bã!

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Tử Huyên thoáng hiện hàn quang, dưới chân nhún nhẹ, nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ không thấy bóng dáng.

Tên lưu manh kia nhìn thấy Hàn Tử Huyên đột nhiên biến mất, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ, trong lòng hung ác đem chủy thủ đâm vào cổ cô bé kia. Nhưng hắn vừa nảy sinh ý tưởng một bàn tay tuyết trắng đã chộp lên tay phải hắn, dùng sức vặn mạnh, trực tiếp đem tay phải của hắn vặn gãy.

Hàn Tử Huyên thuận thế đá một cước lên bụng tên lưu manh, đem hắn hung hăng đá bay đụng phải vách tường bên cạnh, cuộn tròn thành một đoàn.

Hàn Tử Huyên vô cùng khinh miệt nhìn ba gã lưu manh, ánh mắt băng hàn lạnh lùng nói:

- Một đám cặn bã!

Tên lưu manh bị Hàn Tử Huyên vặn gãy cánh tay trong mắt thoáng hiện hung quang nhìn cô bé quần áo rách rưới lớn tiếng quát:

- Xú nữ nhân, mày dựa vào cái gì đánh người. Con kỹ nữ này tự nguyện đi theo chúng ta vào nơi đây, là cô ta tự nguyện cho chúng tao lên. Con mẹ nó mày đừng xen vào việc của người khác! Uông Trữ, mày nói cho cô ta biết, mày là kỹ nữ, là mày tự nguyện cho chúng tao lên. Ngũ Quỷ bang sẽ cho mày cùng chị của mày Uông Lệ Hoa 40 điểm tín dụng!

Tên lưu manh khi nhắc tới chị của Uông Trữ giọng nói nhấn mạnh, trong mắt chớp động hung quang như lang sói gắt gao nhìn chằm chằm cô bé kia.

Cô bé nghe được hắn nhắc tới Uông Lệ Hoa ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, trong mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng đi tới bên người Hàn Tử Huyên quỳ xuống khóc nói:

- Tỷ tỷ, tôi là kỹ nữ, tôi tự nguyện làm đồ chơi của những người này, tôi thu tiền họ cho tôi, thỉnh chị đi đi, đi đi thôi!

- Cô…làm sao cô có thể như vậy!

Hàn Tử Huyên chứng kiến bộ dáng của Uông Trữ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nàng nhìn tên lưu manh đang đắc ý ánh mắt phát lạnh, chỉ vào hắn lạnh lùng nói:

- Là hắn đang uy hiếp cô sao? Tôi đi giáo huấn hắn, để cho hắn ngày sau không còn dám tới trêu chọc cô!

Sắc mặt Uông Trữ đại biến quỳ trước người Hàn Tử Huyên ôm chân nàng khóc lóc cầu xin:

- Đừng! Đừng ah! Van cầu chị đừng thương tổn hắn! Chị đi đi! Chị đi đi! Tôi xin chị!

Nếu như Hàn Tử Huyên thương tổn mấy tên lưu manh này, Ngũ Quỷ bang tuyệt đối sẽ không buông tha hai chị em của nàng, vừa nghĩ tới thủ đoạn khủng bố của chúng nàng không rét mà run.

Tên lưu manh cất tiếng cười to:

- Ha ha! Ha ha! Con kỹ nữ thối xen vào việc của người khác! Ha ha! Ha ha! Có nghe hay không, nó bảo mày cút ah! Mày còn mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, muốn xem chúng ta đánh pháo sao?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.