Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 72: Chương 72




Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cửa tôi đang dựa truyền đến tiếng đập mạnh.

“Vợ à, em ra đây đi…” Âm thanh cứng ngắc truyền đến, là Giang Hải.

Tiếng tiếng Giang Hải nói, con sóc chạy tới trước mặt tôi cũng mở miệng, nhắc lại: “Vợ à, em…”

Giọng kia the thé chói tai, tôi không thể tin vào tai mình được, con sóc cũng có thể nói.

Tôi rốt cuộc không khống chế được sự kích động, hét lên một tiếng rồi dùng thanh kiếm gỗ chém vào người con sóc.

Nhưng con sóc đã chết, cho dù tôi chém vào nó thế nào thì nó cũng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đi về phía tôi, miệng không ngừng nhắc lại lời của Giang Hải.

Tôi gần như sụp đổ, trái tim như đã bị người nắm lấy, tùy lúc có thể bị bóp nát.

Trong nháy mắt con sóc đã đi tới trước mặt tôi nhưng nó không làm gì cả mà vượt qua tôi, đi đến trước cửa gỗ, miệng nhe ra bắt đầu gặm cửa.

Cho đến giờ phút này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.

Con sóc này chính là cái bẫy, Giang Bác và mẹ anh ta không vào được nhà cho nên mới dùng con sóc này để gài, lợi dụng sự thương hai của tôi đem con sóc vào trong nhà, sau đó con sóc sẽ mở cửa cho bọn họ tiến vào.

Lúc này tôi thật hận không thể tự giết chết mình!

Tôi chửi ầm lên, dùng những từ ngữ cực kì khó nghe, chửi mẹ chồng nhẫn tâm tuyệt tình, rủa Giang gia đoạn tử tuyệt tôn, tôi cho dù chết cũng không sinh con cho Giang gia, nếu như còn ép tôi thì tôi sẽ tự tử!

Nói rồi tôi lui lại mấy bước dứt tránh khỏi cánh cửa, nếu quả thật ngăn cản không nổi vậy thì tôi sẽ cá chết lưới rách.

Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào cửa gỗ, lúc này cửa gỗ đã bị con sóc gặm thủng một mảng lớn bằng nắm đấm lộ ra hai chân đầy bùn của Giang Bác.

Thần kỳ là, sau khi tôi mắng xong tiếng đập cửa từ bên ngoài đã im lặng, toàn bộ căn nhà trở nên yên tĩnh dị thường, ngoại trừ tiếng con sóc gặm cửa gỗ ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

‘Rột! Rột!’ Xung quanh càng yên tĩnh thì tiếng gặm cửa lại càng xuyên vào trong tai, tôi nghe được rùng cả mình, hơi thở gấp gáp dị thường.

Rốt cuộc đây là thế nào?

Ngay khi tôi lo lắng tới không dám thở thì bên ngoài rốt cuộc lại có tiếng vang lên.

Lần này là tiếng va đập rầm một cái, sau đó tôi thấy có người ngã lăn trên đất, hình như là Giang Bác, hoặc có thể nói là Giang Bác đang bị Giang Hải nhập, bên ngoài dường như còn có tiếng đánh nhau.

Tôi lập tức cực kì vui mừng, là Giao!

Giang đã về! Tôi chưa hề mong chờ một người nào như thế, lúc này Giao đơn giản là chúa cứu thế!

Nháy mắt tôi không còn sợ hãi, trực tiếp vọt qua con sóc lao ra ngoài.

‘Bốp!’ một tiếng vang giòn giã!

Xông ra khỏi phòng, tôi còn chưa thấy rõ tình hình bên ngoài thì trên mặt đã đau rát.

Sau đó cổ tôi bị bóp chặt, cảm giác nghẹt thở lan khắp toàn thân tôi: “Ha ha, mày tiếp tục mắng đi. Có chết cũng không chịu sinh con cho Giang gia chúng tao à, tao lại lại không cho mày toại nguyện, không chỉ phải sinh con cho Giang gia chúng tao mà mày còn phải cam tâm tình nguyện phụng dưỡng chúng ta khi về già!”

Mẹ chồng tôi bóp lấy cổ tôi, cười lạnh nói.

Nói xong bà gọi Giang Hải một tiếng, bảo hắn đứng dậy ấn tôi xuống còn mình thì lấy ra một viên thuốc màu đen nhét vào cổ họng tôi đầy thô bạo.

Mắt tôi tối sầm lại, trong chốc lát toàn thân tôi trở nên lạnh ngắt giống như bỗng nhiên rơi vào trong hầm băng vậy.

Tôi sợ hãi đến run cả người, liệu mạng phun thuốc từ trong miệng tôi ra ngoài, nhưng bà ta nhét quá sâu, tôi vừa lấy hơi thì viên thuốc đã chui vào cổ họng trượt xuống bụng tôi.

“Đã ăn lộc ta thì mặc ta điều khiển. Đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.