Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 47: Không Cướp Sắc Thất Vọng Quá




Lý thị và phủ hầu tước quyết định chuyện Bảo Châu xong lên xe ngựa về phủ chạy thẳng đến phòng lớn, vừa vào viện đã nghe tiếng khóc nức nở trong nhà, Lý thị nghĩ có chuyện gì xảy ra, bước chân chậm lại vẫy vẫy nha đầu giữ cửa tiểu nha đầu kia lập tức chạy tới hành lễ với Lý thị.

Lý thị nhỏ giọng hỏi tiểu nha đầu “Ai đang khóc trong nhà?”

Nha đầu kia trả lời “Thưa đại phu nhân, là tam phu nhân ở trong phòng”

Lý thị cười lạnh nói “Đang tốt lành nàng khóc tang cái gì? Lúc trước lão thái thái mới bệnh hôm nay thường xuyên không thoải mái, tam phu nhân không hầu hạ cho tốt thì thôi, lại đi phiền lòng lão thái thái”

Tiểu nha đầu nhỏ giọng trả lời “Đại phu nhân không biết, tam lão gia vừa bất tỉnh”

Lý thị cả kinh hỏi “Chuyện lúc nào?”

Tiểu nha đầu trả lời “Đại phu nhân vừa ra khỏi cửa không lâu đại lão gia liền sai người đi mời đại phu nói tam lão gia ngất còn dặn bọn nô tì không cho lão thái thái biết. Bọn nô tì bị dọa đến không dám nói, cũng không dám lộ ý tứ trước mặt lão thái thái, sau lại thấy đại phu hỏi thăm mới biết tam lão gia đã tỉnh. Bọn nô tì nghĩ không sao ai biết tam phu nhân chạy vào quỳ trước mặt lão thái thái khóc, nô tì thấy lão thái thái cũng bị dọa sợ”

Lý thị nghe gật đầu, rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ chỉ nghe Ngô thị ở bên trong khóc lóc nói “Dù gì tam lão gia cũng là đệ đệ của đại lão gia. Đại lão gia sao ác độc hành hạ tam lão gia thành như vậy? Lão thái thái không thấy, tam lão gia nằm trên giường hít vào thì ít thở ra thì nhiều, ta thấy không xong rồi”

Lý thị nghe không khỏi lạnh mặt vung rèm vào hỏi Ngô thị “Đại lão gia hành hạ tam lão gia như thế nào? Đánh hèo hay tát tai hắn? Giày vò như thế nào còn thoi thóp một hơi hả?”

Ngô thị sợ hãi né tránh ánh mắt của Lý thị nhỏ giọng khóc “Lão gia chúng ta đã lớn tuổi sao lại bắt hắn quỳ một buổi tối? Từ đường lại lạnh đại lão gia lại sai người canh chừng không cho đem chăn vào làm lão gia chúng ta chịu lạnh một buổi tối, bây giờ còn hôn mê”

Lão thái thái vẫn cưng chìu Cố Liêm, nghe Ngô thị nói đáng thương không khỏi đau lòng, giận trách Lý thị “Lão gia nhà các ngươi lửa giận thật lớn, ngươi cũng không biết khuyên nhủ? Nếu tam lão gia có chuyện gì xảy ra ta biết làm thế nào?” 

Lý thị tiến lên cười nói “Lão thái thái đừng nghe đệ muội nói bậy, làm gì nghiêm trọng như vậy? Đại lão gai chỉ bắt hắn quỳ, đi về trên người có chút lạnh gọi đại phu đến uống hai thang thuốc là tốt rồi tội gì hù dọa lão thái thái”

Ngô thị nghe ngẩng đầu liếc Lý thị “Ta gạt lão thái thái làm gì? Đại tẩu không tin thì cho người đi xem? Giờ còn nằm trên giường đấy”

Lý thị nói “Nếu vậy ta cho người đi xem. Ta muốn nhìn xem tam lão gia mảnh mai như thế nào? Thế nào quỳ một chút thì thở ra nhiều mà hít vào thì ít?”

Ngô thị vừa muốn há mồm, Lý thị ngoắc tiểu nha đầu vừa nói chuyện với mình vào “Ngươi đi vào viện tam lão gia nhìn một chút xem tình hình ra sao nói là lão thái thái cho người đến xem” Nha đầu kia đáp lời vội lui ra.

Lý thị thấy mặt lão thái thái tiều tụy, liền ngồi xuống trấn an nàng “Lão thái thái không cần lo lắng, chắc tam đệ muội hồ đồ đấy”

Lão thái thái thở dài không nói lời nào, Lý thị cười nói “Mới vừa rồi đi phủ Hầu gia, lão thái quân hỏi thăm lão thái thái có tốt không”

Lão thái thái nghe vậy mới nhớ đến chuyện Hầu phủ vội hỏi Lý thị “Lão thái quân nói thế nào? Có giận chúng ta không?”

Lý thị vội nói “Lão thái quân nghe có chút mất hứng, ta liền từ từ nói chuyện với nàng. Lão thái quân biết được Mỹ Ngọc và điệt tôn tử của nàng định thân. Chúng ta lại nguyện ý gả Bảo Châu đến nhà nàng lúc này trên mặt mới lộ ra tươi cười. Lôi kéo ta khen Bảo Châu một lúc còn nói xem ngày tốt đổi thiếp canh”

Lão thái thái nghe vậy yên lòng trên mặt lộ ra tươi cười “Như vậy mới được, vậy ta cũng yên tâm, lại nói Bảo Châu nhà chúng ta cũng cực tốt đến phủ Hầu gia ta cũng yên lòng”

Lý thị gật đầu cười nói “Đúng vậy, lần trước lão thái quân thấy Bảo Châu nói nàng đoan trang nhưng không biết là cô nương nhà chúng ta. Hôm nay nghe là nàng thật vui vẻ lôi kéo ta nói một lúc lâu”

Lão thái thái dựa trên đệm ngồi nghĩ đến mình vừa muốn kết thân với Quận Vương phủ vừa kết thân với Hầu phủ lập tức cảm thấy mình cao quý, nàng nhìn Lý thị cũng thuận mắt hơn, giãn lông mày nở nụ cười “Ngươi hiểu lễ nhất, hôn sự ba nha đầu ngươi quan tâm nhiều một chút, đồ cưới chuẩn bị đầy đủ đừng quăng thể diện nhà chúng ta”

Ngô thị vội ngẩng đầu nói “Cần tẩu tử quan tâm làm gì, ta nhất định chuẩn bị đầy đủ hôn sự của ba cô nương”

Lão thái thái bỉu môi nói “Mấy năm nay ngươi đi theo ta có chút quen mặt nhưng hôn sự tam tiểu thư liên quan đến Quận Vương phủ, quy củ rất nhiều. Cả đời ngươi cũng chưa nhìn thấy cao quý như vậy làm sao dám đi chuẩn bị? Cũng không sợ mạnh miệng?”

Ngô thị vừa muốn phản bác, tiểu nha đầu đi xem Cố Liêm đã về, lão thái thái cho tiểu nha đầu đi vào đáp lời, không để ý Ngô thị hỏi nha đầu kia “Tam lão gia đã tỉnh chưa? Đại phu nói thế nào?”

Tiểu nha đầu hành lễ trước mới trả lời “Thưa lão thái thái, nô tì đi qua thì tam lão gia đang nói chuyện với đại lão gia, nô tì hỏi tỉ tỉ trong nhà nói là đại phu bảo gặp lạnh, uống hai thang thuốc ra mồ hôi là tốt rồi, không có đại sự gì”

Lý thị thấy tiểu nha đầu kia lanh mồm lanh miệng, liền tán dương gật đầu một cái “Nha đầu này tuy tuổi nhỏ, khó được mồm miệng lanh lợi. Nếu tam lão gia không có việc gì, lão thái thái cũng yên tâm được rồi”

Lão thái thái nghe Cô Liêm không có việc gì thở phào một cái, liếc mắt mắng Ngô thị “Người đời nói: Tối độc là tâm đàn bà cũng không phải là dành cho ngươi đó sao. Lão gia nhà các ngươi đang khỏe mạnh sao ngươi lại đi rủa hắn? Nếu hắn không xong đối với ngươi có gì tốt? Lúc trước nghe ngươi nói ta cho là tam lão gia không qua khỏi sợ hãi như vậy”

Ngô thị đau lòng Cố Liêm ngất hồi lâu mới tỉnh lại, nàng chỉ nghĩ thêm dầu thêm mỡ cáo trạng đại phòng nhưng không ngờ lão thái thái không thích nghe nhất chính là nói con trai mình không xong. Ngô thị thấy lão thái thái mặt lạnh cũng không dám nói thêm nữa chỉ dập đầu nói muốn về xem Cố Liêm như thế nào. Lúc lâu lão thái thái mới nói “Đứng lên đi, về sau không được nói lời rủi ro như vậy, ta nghe được lần nữa nhất định sẽ đánh ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.