Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 17: Tôi Không Xuống Địa Ngục Thì Ai Xuống Địa Ngục




Đêm trước đại lễ lập hậu, Phiền Ngọc Kì bị gọi đến ngự thư phòng trong tẩm điện của Chiếu Nguyên đế, ở nơi này chờ hắn không chỉ có chủ thượng của hắn, còn có tổng lĩnh Ám Vệ – Tiêu Dật.

“Tiêu Dật, đem những gì ngươi điều tra được trong mấy tháng qua nói rõ ràng cho Ngọc Kì......” Chiếu Nguyên đế mệt mỏi ngồi trên ghế bành.

Tiêu Dật một bên nghe lệnh cầm thứ gì đó trên tay đưa cho Phiền Ngọc Kì.

“Sáu tháng trước, tiên đế quy tiên, vì căn bệnh ngầm đột phát vô pháp cứu chữa, việc này nhìn vào tuy có vẻ bình thường nhưng kì thực có điểm vô cùng đáng ngờ, Hoàng Thượng muốn thần tra rõ nguyên nhân tử vong của tiên đế, phát hiện trong đồ ăn hàng ngày của tiên đế có thêm vào một loại hương liệu đặc biệt hiếm có, loại hương liệu này xuất phát từ phía Nam, dùng để đun nấu đồ ăn có thể làm cho đồ ăn dị thường ngon, bản thân nó thật ra cũng không có tác hại gì đối với cơ thể, nhưng..... Người dùng loại hương liệu này nếu đồng thời dùng thêm một loại thức ăn bổ dưỡng khác, hai cái tương hỗ lẫn nhau sẽ khiến người ta sinh ra hiện tượng trúng độc mãn tính*......”

*mãn tính: tính chậm chạp, từ từ

Phiền Ngọc Kì nghe đến đó ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn bình sứ nhỏ trong tay, đây mơ hồ tản ra hương vị gì đó thật mê người mà lại là độc dược đẩy người ta vào chỗ chết, loại sự tình này hắn thật sự chưa bao giờ nghe qua, tiên đế chết bệnh là do ngự y chẩn đoán, có ẩn tình bên trong hắn cũng không cách nào biết được, nghĩ như vậy, xác nhận Chiếu Nguyên đế cố ý giấu diếm chân tướng.

Hắn nhìn về phía Chiếu Nguyên đế bên cạnh, trong mắt nghi hoặc tìm kiếm đáp án trên gương mặt băng lãnh của đối phương.

“Thức ăn của phụ vương luôn luôn do Hà tổng quản của ngự thiện phòng tự mình phụ trách, mà vừa vặn thay, đêm trước phụ vương đang ngủ, Hà tổng quản vì lão mẫu (mẹ già) trong nhà đột nhiên chết bệnh mà tạm thời xuất cung, thức ăn không hợp khẩu vị của phụ vương, đại hoàng huynh liền hướng phụ vương một mực đề cử hương liệu đồ ăn của chính hắn. Mà trong danh mục vật phẩm của ngự thiện phòng là món canh bổ dưỡng mỗi tuần bảy ngày dùng một lần...... Ngự y nói ẩn tật (bệnh không tiện nói ra) của phụ vương đã phát tác hai lần, mà hai mươi mốt ngày sau, sau bữa tối lần thứ ba phát tác...... Phụ vương đã không thể qua khỏi......”

Nhớ tới tiên đế đã ra đi, biểu tình hàn băng trên mặt Chiếu Nguyên đế xuất hiện vết nhăn nhè nhẹ, ngon tay thon dài khẽ nhu nhu thái dương.

Phiền Ngọc Kì nhìn Trữ Chiếu Dịch như vậy cảm thấy không đành lòng, Chiếu Hòa đế là vị vua chủ trương thực thi nền chính trị nhân từ, là vị minh quân đối xử với thần tử rất thân thiết, người quy tiên toàn quốc từ già đến trẻ đều làm quốc tang ba ngày, ba ngày này, trong kinh thành tất cả dân chúng cũng không hề bị ép mà đồng loạt đều treo cờ trắng, mặc tang phục đến dưới hoàng thành làm lễ truy điệu người, từ dân chúng nơi đây có thể nhìn ra rõ ràng nhất, phân lượng của vị hoàng đế này ở trong lòng mọi người.

Đối với Trữ Chiếu Dịch mà nói, việc phụ vương đem tất cả sủng ái hy vọng ký thác trên người y, lại không ai có thể thay thế, ngay cả mẫu phi của y cũng không thể.

Nhưng một mực đắm chìm trong bi thống càng không phải hành động của Trữ Chiếu Dịch, y chấn chỉnh lại tinh thần tiếp tục trọng trách cai quản thiên hạ, đồng thời điều tra rõ nguyên nhân tử vong của Chiếu Hòa đế, kết quả đã xác minh phán đoán vốn không rõ ràng của y, cái chết của tiên đế quả nhiên có điều kỳ hoặc.

“E rằng sẽ làm cho người khác chú ý, trẫm hạ lệnh phong tỏa tin tức, hiện tại đã quyết định cái chết của phụ vương cùng bọn Nam Man không liên quan, mà dự cảm trước kia, khi công chưa Nam Man đến càng được chứng thực thêm một bước.”

Đứng lên, Chiếu Nguyên đế chỉ vào thứ gì đó cổ quái kỳ lạ trên bàn do ám vệ Tiêu Dật tự mình mang từ phía Nam về nói: “Theo như Tiêu Dật xác minh, công chúa Nam Man lần này cũng không phải là công chúa chân chính gì đó được gả tới, mà là nữ tử Vu tộc yêu mị được hoàng đế Nam Man mang về từ cuộc vơ vét phía nam!”

Nghe thế, Phiền Ngọc Kì cơ hồ khó có thể áp chế lửa giận đang bùng lên, mưu hại tiên đế còn chưa đủ, đây Nam Man không ngờ còn muốn động đến tâm tư Chiếu Nguyên đế, người Nam Man cũng thật sự là khinh người quá đáng!

Vốn tưởng rằng mấy năm nay yên lặng đã khiến cho hoàng đế Nam Man vứt bỏ dã tâm tranh giành Trung Nguyên, nhưng phía sau sự yên lặng lại là dụng tâm hiểm ác muốn chiếm giữ của Nam Man, nền chính trị nhân từ của Chiếu Hòa đế đã khiến cho dân chúng Đại Chiếu an cư lạc nghiệp, quốc lực cũng dần cường thịnh, một mực âm thầm lo lắng Nam Man có thể liên tiếp ám sát, nhưng vị hoàng đế nhân từ nhất trong thiên hạ này lại vì hao tổn tâm trí mà bị hại chết bởi phương pháp ác độc như vậy, lại trắng trợn lấy cớ hòa hiếu kết giao đưa thích khách tới, an bài ngay bên người Chiếu Nguyên đế vừa mới kế vị chưa được bao lâu!

“Hoàng Thượng, nữ tử Vu tộc này không thể lấy a, ngài nếu biết thân phận nữ tử này rồi tại sao vẫn quyết định lập nàng làm hậu? Đây, đây......” Phiền Ngọc Kì nhớ tới ngày mai đã là đại lễ lập hậu, nhất thời lòng như lửa đốt, minh thương dễ tránh a*, để một nữ tử như vậy bên người, chính là ngẫm lại, trong lòng Phiền Ngọc Kì liền tràn ngập bất an.

*Minh thương dễ tránh: ám tiễn nan phòng: ý nói những vũ khí sát thương hay những đòn đánh tuy mạnh mà công khai có thể dễ đối phó, nhưng những đòn đánh hiểm hay vũ khí đánh lén tuy nhỏ nhưng lại nguy hiểm khó đề phòng.=>nói gọn là ngoài sáng dễ đánh, trong tối khó phòng

Trữ Chiếu Dịch nhìn thiếu niên một lòng hướng hắn, thần tình lo lắng này, ngữ khí thở dài, sau một hồi lâu sửng sốt vung tay lên, Tiêu Dật đang quỳ một bên sau khi lui vào chỗ tối thì lập tức biến mất không thấy.

“Nhiều nhất là năm năm nữa...... Trẫm có thể dẫn đại quân đạp phá thành quách Nam Man! Để Đại Chiếu ta không còn là nước phụ thuộc vào Nam Man, chính là làm cách nào để tranh thủ thời gian năm năm này?

...... Trẫm, đã có kế hoạch...... Còn phiền ái khanh đồng ý phối hợp.”

“Hoàng Thượng không cần lo lắng thuộc hạ, thần Ngọc Kì nhất định toàn lực phối hợp!” Phiền Ngọc Kì quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, vì quân chủ trước mặt, hắn dù có xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ, chính là muốn hắn chết hắn cũng không nửa khắc chần chờ.

Trữ Chiếu Dịch nhìn thiếu niên đáp ứng nhanh chóng như thế, không những không giống như trút được gánh nặng, ngược lại đôi lông mày liền nhíu lại.

“Trẫm muốn ngươi —— trở thành người của trẫm!” (editor:o.0 /beta: kyaaaaaaaaaah!!!<3)

Hơn một tháng sau đại lễ lập hậu, trong cung truyền ra một lời đồn thập phần hoang đường, Chiếu Nguyên đế từ sau khi lập hậu, một tháng chưa lần nào bước vào hậu cung nửa bước, vị đế vương trẻ tuổi này không yêu mỹ nhân, ngược lại tự yêu bản thân một mình ngủ trong điện.

Lời đồn này vừa lan ra, trong triều đình và dân gian nhất thời nổ tung, lời đồn nổi lên bốn phía, nói vị vua trẻ tuổi vừa mới mười tám này, trước khi lập hậu vẫn không hề nạp bất cứ một phi tần nào, hậu cung vắng vẻ quạnh quẽ đến độ không khác gì lãnh cung, không cùng mỹ nữ hoan hảo mà ngày ngày cùng thị vệ tuấn mỹ trẻ tuổi cùng một chỗ (anh Kì nhà mình a =v=), có sở thích này cũng không ngạc nhiên, lời đồn thậm chí có phần ác ý hãm hại nói quốc vương Đại Chiếu- Chiếu Nguyên đế lầm đường lạc lối, phá vỡ tam cương ngũ thường, tham luyến nam sắc, quốc tương bất quốc.

Đối mặt voi lời đồn này, Chiếu Nguyên đế vẫn bình chân như vại, nhưng dần dần, đã có người không chịu được.

Từ sau đêm đại hôn, nguyên là công chúa Lâm Hương của Nam Man lại bị cảnh lạnh nhạt, đương nhiệm vị trí quốc mẫu Đại Chiếu thật sự đã chịu đủ loại nhục nhã trá hình, không để ý tầng tầng thị vệ đang ngăn trở, mạnh mẽ xông vào tẩm cung Chiếu Nguyên đế.

Một phen đẩy lão thái giám canh giữ ngoài cửa điện đang ngăn trở nàng, Lâm Hương dũng cảm đẩy ra cánh cửa điện đóng chặt, trong tẩm điện to lớn như vậy, bắt mắt nhất chính là long sàng bằng ngọc lộng lẫy được đặt ngay chính giữa, cột giường hoàn toàn từ vàng tạo thành, phía trên là hình điêu khắc tinh xảo chừng trăm con ngũ trảo long, đèn lồng bằng ngọc rủ xuống trước long sàng, chuỗi ngọc, một đôi lư hương ngọc được chạm trổ tinh tế đặt hai bên, tỏa lên chút khói hương, khói nhẹ nhàn nhạt vờn quanh vừa bay lên đã lại tiêu tán trong không khí, bên trong tỏa ra thứ hương thơm  vô cùng dễ chịu.

Nhưng giờ phút này hoàng hậu Lâm Hương căn bản không còn lòng dạ nào chú tâm vào trang sức trong tẩm điện nữa, điều đáng chú ý không phải là long sàng hoa lệ, mà là phía trong sa mạn (màn che mỏng) màu trắng kia, phía trên long sàng, hai thân ảnh giao vào nhau luật động cùng một chỗ.

Bên tai truyền đến âm thanh lại làm sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, cả người không ngừng được run rẩy, tiếng thở dốc dồn dập, cùng tiếng rên rỉ khàn khàn cùng giống như thừa nhận nỗi đau và niềm khoái cảm vô tận khi bị giày vò —— loại thanh âm khàn khàn ám muội này, tuyệt đối không phải thuộc về nữ nhân!

Giống như chú ý tới tới sự tồn tại của nàng, người bên trong sa mạn động tác chậm lại một chút, đưa tay kéo chăn lụa lên bao lấy thân thể hai người, thanh âm trầm thấp không hài lòng quát lớn, “Đức Cẩm! Chuyện gì ầm ĩ vậy?”

Lão thái giám ngoài cửa bị quát liền cả kinh, bước hai bước vào cửa run lẩy bẩy, thở phù phù một tiếng quỳ xuống, đầu cúi sát đất đáp: “Hồi Hoàng Thượng, là Hoàng hậu nương nương...... Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Người trên long sàng nghe vậy, đôi lông mày nhíu lại.

Hoàng hậu Lâm Hương đang ngây ngốc đứng sững ở cửa, mơ hồ có thể thấy người nọ chậm rãi đứng dậy, sau đó lấy áo mỏng khoác lên, đơn giản sửa sang xong chậm rãi từ phía sau sa mạn đi ra.

Phía sau tấm rèm mỏng được vén lên, có thể thấy trên long sàng một thân  thể xích lỏa đang nằm ở nơi đó, tuyệt đối là một nam tử trẻ tuổi. Chỉ là tấm màn rất nhanh được khép lại không để cho Lâm Hương kịp thấy rõ diện mạo người nọ, nhưng đã tới nước này, nàng đã không thể hoài nghi tính chân thực của lời đồn kia, bởi vì bằng chứng được phơi bày ngay trước mắt nàng! Việc này, nàng sao có thể lừa gạt chính mình nữa!

“Nàng tới đây làm gì?”

Tiếp nhận tách trà lão thái giám niềm nở đưa qua, Chiếu Nguyên đế cúi đầu ngữ khí chất vấn không thể coi thường, không có chút ngượng ngùng khi bị bắt gian tại giường, thậm chí mơ hồ mang theo một tia không hài lòng vì bị người khác quấy rầy lúc vui vẻ.

“Ta tới làm cái gì!?”

Hoàng hậu Lâm Hương kinh ngạc lặp lại câu hỏi của Chiếu Nguyên đế, như thể nghe được một câu truyện cười giữa ban ngày, từ trong kinh hoảng dần bình tĩnh trở lại, nàng căm tức nam tử khoác long bào đang ngồi ngay ngắn trên ghế bành nhàn nhã thưởng trà kia, đáy mắt dấy lên ngọn lửa phẫn nộ.

“Ta đến chứng thực lời đồn là giả!”

Nàng cơ hồ hét ra những lời này, toàn bộ tình cảnh trước mắt đổi lại là một phi tần nào khác đều tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, huống hồ là nàng, với tư cách là công chúa Nam Man, nàng tuyệt đối không thể chịu sự đối xử như vậy, nàng có tư cách chất vấn nam tử đã lạnh nhạt với mình, nhưng việc nàng xem nhẹ nam tử là đế vương nước Đại Chiếu này là chuyện thực, xem nhẹ chế độ trọng nam khinh nữ khác so với Nam Man của Đại Chiếu.

Khẽ nhíu mày, Chiếu Nguyên đế không tức giận mở mắt, nhẹ nhàng uống một ngụm trà ấm mở miệng nói: “Vậy nàng hiện tại đã chứng thực  được chưa?”

Bên trong thanh âm trầm thấp lại ẩn hàm cơn thịnh nộ như vũ bão, uy thế khiếp người, ngoài điều đó ra, trong thanh âm này càng cảm nhận rõ hơn là sự lạnh lẽo giống như hàn băng, khiến hoàng hậu Lâm Hương không phát giác mà hô hấp như ngừng lại.

Nàng ngốc lăng nhìn vị vua trẻ tuổi rõ ràng chỉ có mười tám, lại tràn ngập sự uy nghiêm của một bậc đế vương, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương lại bắt đầu cảm thấy sức lực không đủ, vô pháp trả lời, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu run nhẹ.

“Chứng thực rồi thì lập tức rời khỏi nơi này!! Tự tiện xông vào tẩm cung của hoàng đế ở Đại Chiếu ta sẽ bị coi là trọng tội chu di cửu tộc! đồng tội với thích khách! Hoàng hậu Lâm Hương! Trẫm niệm tình nàng mới đến không hiểu quy củ Đại Chiếu tha thứ nàng lần này, nhưng trẫm hy vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng của nàng!” Ba một tiếng tách trà sứ hoa xanh cầm trong tay bị bóp vỡ nát, âm vang thanh thoát đột ngột khiến hoàng hậu Lâm Hương hoảng sợ, cả người run lên mãnh liệt.

Chiếu Nguyên đế bước từng bước đến trước mặt nữ nhân kia, từ trên cao liếc nhìn xuống quan sát nàng, lạnh lùng nói: “Đức Cẩm, đưa hoàng hậu đuổi về Tây Ninh cung! Sau này nếu không có lệnh triệu gọi mà có người tự tiện xâm nhập tẩm điện của trẫm—— liền chém không tha!”

Lão thái giám khúm núm đáp lại, tuân mệnh gọi nha hoàn cùng thị vệ đưa hoàng hậu Lâm Hương đang sửng sốt trước tiếng quát của Chiếu Nguyên đế ra cửa điện.

“Nga, đúng rồi, còn có điều này!”

Đột nhiên nhớ tới điều gì, Chiếu Nguyên đế đưa tay cầm một đồ vật gì đó, ba một tiếng ném tới cửa ra, đến trước mặt hoàng hậu Lâm Hương.

“Biết lai lịch đồ vật này chứ?

......

Về sau —— trừ bỏ hậu cung, trẫm không hy vọng nhìn thấy nàng ở nơi nào khác!”

Nói xong những lời này, Chiếu Nguyên đế hướng hoàng hậu Lâm Hương phất tay đem cửa điện mạnh mẽ đóng lại.

Hoàng hậu Lâm Hương vẫn chưa hết kinh hoảng ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu, mới vươn tay run rẩy, nghi hoặc nhặt lên đồ vật trên mặt đất, đưa lại gần cẩn thận xem xét, sau khi nhìn rõ, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt rút đi, tái nhợt không sức sống, nàng ta lấy lại tinh thần vội vàng đem đồ vật vừa thu được này giấu vào trong tay áo, lúc sau không cần thị nữ dìu, đầu cũng không dám ngoảnh lại vội vàng rời đi.

Đợi ngoài điện không còn tiếng động, thiếu niên đang nằm trên long sàng bằng ngọc trong tẩm điện mới dám di động thân thể đã mỏi đến cứng ngắc của chính mình, chậm rãi ngồi dậy, hắn xốc tấm màn lụa lên, nhẹ nhàng xuống giường.

Một màn trước mắt đều không phải như trong lời đồn đãi, thiếu niên trên thân mình trần, nhưng hạ thân vẫn mặc tiết khố màu trắng, hơn nữa trên người không thấy chút dấu vết nào như vừa hoan ái. (editor: bị tiếc 1 tẹo’_’~ …/beta: 1 tẹo là thế nào, ta tiếc hận a~ *cắn khăn* ;_____;)

“Phiền ái khanh vất vả rồi.”

Hạ xuống khí tức hàn băng của cơn thịnh nộ vừa rồi, đi đến bên cạnh giường, Trữ Chiếu Dịch thở ra một hơi sau đó yên lặng quan sát động tác của thiếu niên, cuối cùng khi đối phương đã ăn mặc chỉnh tề mới nói nhỏ  một câu.

Nghe một câu cảm ơn này, Phiền Ngọc Kì xoay người quỳ gối xuống đất, cúi đầu trả lời: “Hoàng Thượng nói quá lời,...... Thần đây cáo lui, thỉnh người mau nghỉ ngơi nhiều môt chút, bảo trọng long thể.” Nói xong, không đợi đối phương phản ứng liền khoác áo choàng đen theo cửa bên cạnh rời đi.

Hắn đi vội vàng, như thể phía sau có trùng độc mãnh thú gì đó đang theo đuổi.

Tiếng gió bên tai gào thét, Phiền Ngọc Kì dưới chân nhẹ nhàng điểm xuống đất nhảy lên mái các tầng lầu, thân ảnh mạnh mẽ cuối cùng biến mất ở tẩm cung phía sau ngự hoa viên.

“Rầm” một tiếng vang nhẹ, Phiền Ngọc Kì đi đến bên hồ không chút nghĩ ngợi trực tiếp lao vào trong hồ nước lạnh như băng, sau một lúc lâu mới lần nữa ngoi lên.

Cả người thiếu niên đều bị nước hồ thấm ướt đẫm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thân thể rét lạnh theo bản năng run rẩy, không đợi thích ứng cái lạnh như băng của hồ, hắn lại lặn xuống nước, lặp lại vài lần thẳng đến khi tim đập như sấm dần dần trở nên hồi phục, nhiệt độ cơ thể đang nóng dần được làm lạnh, mới ngừng lại hành vi tự ngược này.

Ngâm trong hồ nước lạnh như băng đến nửa canh giờ, hắn mới chậm rãi từ trong nước thong thả bước ra, đi lên bờ, mặc dù đã gần vào hạ, nhưng gió ban đêm vẫn như trước mang theo cảm giác lạnh nhè nhẹ thấu vào xương, Phiền Ngọc Kì không nóng lòng quay về nơi ở của mình, mà đặt mông ngồi trên cỏ, đem mặt vùi vào trong cánh tay ướt đẫm.

“Hoàng Thượng......”

Giọng nam quanh quẩn bên tai dường như lúc có lúc không, sau khi nghe một tiếng”Hoàng Thượng” từ mình, cả người hắn run lên, giống như từ bên trong vô thức nhắc nhở bản thân, nhìn lại một cách rõ ràng khoảng cách quá xa không thể lại gần của hắn cùng người kia, một tiếng nỉ non này vì thế rất nhanh tiêu tán trong bóng đêm tràn ngập......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.