Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 12: Giản Thất Cô Chính Là Diễn Viên Hạng Ba




- Không được mắng ngươi sao?

Sở Mặc nhìn Thẩm Ngạo Băng với ánh nhìn đầy lạnh lẽo:

- Ta với ngươi thì có quan hệ gì? Ngươi cho mình là ai chứ? Một vị thần cao cao tại thượng? Chuyện Thẩm Tinh Tuyết tạm thời chưa cần nhắc tới, có thể coi như ta chưa từng cứu nàng, thậm chí chưa từng gặp nàng bao giờ cũng được.

- Nhưng chuyện giữa ta và Diệu Nhất Nương như thế nào, có liên quan chó gì đến ngươi? Lấy một lọ đan dược rác rưởi ra liền đòi khoe khoang trước mặt ta? Ngươi bị mù hay là bị ngu vậy? Không thấy cảnh giới của Diệu Nhất Nương ra sao ư? Hay là trong đầu ngươi không có não? Không biết nghĩ lại xem Diệu Nhất Nương đột phá Kim Thạch ChiCảnh bằng cách nào sao? Nếu Phiêu Diêu Cung có loại đan dược này, nàng sẽ để dành bao nhiêu năm như vậy để đến bây giờ mới mang ra dùng?

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Mặc nhìn chằm chằm Thẩm Ngạo Băng, miệng mắng té tát trong cơn thịnh nộ.

- Ngươi...

Đương nhiên là Thẩm Ngạo Băng biết cảnh giới hiện tại của Diệu Nhất Nương, nhưng nàng chưa từng thử nghĩ xem, cảnh giới của Diệu Nhất Nương thì có quan hệ gì với thiếu niên tên Sở Mặc này,.

Trong suy nghĩ của nàng, cảnh giới hiện giờ của Diệu Nhất Nương làdo sử dụng đan dược mà Phiêu Diêu Cung còn sót lại. Ngoài điều đó ra, không có cách thứ hai có thể giải đáp được.

Có rất ít người biết đến, Phi Tiên là một môn phái thiên về luyện đan. Cho nên, dù có thế nào, Thẩm Ngạo Băng cũng không thể tin tưởng, một thiếu niên chốn nhân gian như Sở Mặc, có thể biết luyện chế dược ra sao. Sợ rằng cụ thể đan và dược là gì đều không phân biệt được ấy chứ!

- Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi ngang ngược vô lý như vậy, không phải chẳng qua ngươi là người của Phi Tiên sao? Không phải là do thực lực của ngươi là Thiên Tâm Cảnh hay sao? Thật không hiểu làdo ngươi không biết gì hay phải nói là ngươi quá ngông cuồng, kiêu ngạo?

Sở Mặc nhìn Thẩm Ngạo Băng lạnh lùng nói:

- Ngươi đã đột phá tới Tiên Thiên chưa? Chưa thì đợi đến khi ngươi đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, thì hẵng nói mọi người trên đời này đều là con kiến!

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thẩm Ngạo Băng giật mình nhìn Sở Mặc. Có thể nói ra nhưng câu này... tuyệt đối không đơn giản chỉ là người trong nhân gian:

- Làm sao ngươi biết ta đang ở Thiên Tâm Cảnh?Nhưng Sở Mặc chỉ lạnh lùng nhìn lại Thẩm Ngạo Băng, cười cười tự giễu:

- Ta là Sở Mặc! Là một thiếu niên trong nhân gian mà ngươi hoàn toàn không coi ra gì! Có vậy thôi.

- Không thể nào!

Gương mặt lạnh như băng dường như không bao giờ xuất hiện thêm loại cảm xúc nào khác của Thẩm Ngạo Băng, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tức giận, quát nói:

- Ngươi cho rằng ta không biết người nhân gian là như thế nào sao? Vừa rồi ở trong hoàng cung của các ngươi, ta mới chọc mù hai mắt tên thái tử khốn kiếp, dạy dỗ tên cẩu hoàng đế của các ngươi một trận ra trò. Bọn họ mới là người nhân gian!

- Ta cũng vậy.

Trong lòng Sở Mặc tuy cũng rất giật mình, nhưng sắc mặt thì vẫnduy trì vẻ bình tĩnh, chăm chú nhìn Thẩm Ngạo Băng:

- Nhưng ngươi, không động vào ta được.

Nếu Sở Mặc nói ra những lời này ngay lúc mới gặp mặt, Thẩm Ngạo Băng nhất định sẽ chỉ cười khẩy một tiếng, hoàn toàn coi thường và không thèm quan tâm. Nhưng những lời Sở Mặc nói ra lúc này, lại khiến cho Thẩm Ngạo Băng có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía.

Dường như không phải hắn khoác lác, mà chẳng qua chỉ đang nói ra một sự thật mà thôi!

Nhưng điều này… sao có thể xảy ra?Thẩm Ngạo Băng ngàn suy vạn tính vẫn không tìm ra lời giải đáp, không khỏi đưa mắt liếc sang phía Thẩm Tinh Tuyết bên cạnh. Đồng thời, trong lòng có chút hối hận vì trước đó đã không điều tra kỹ lai lịch của Sở Mặc.

Thẩm Tinh Tuyết khẽ cắn môi, nói một cách ngập ngừng:

- Công tử Sở Mặc rất lợi hại, đan dược mà Nhất Nương tỷ tỷ sử dụng, là do Sở công tử luyện chế. Cái… cái bệnh của thúc thúc Hạ Kinh, mà ta từng nói với ngài, cũng được hắn trị khỏi rồi.

Sắc mặt của Thẩm Tinh Tuyết đỏ ửng, nhẹ giọng nói ra.

- Cái gì?

Lúc này, Thẩm Ngạo Băng thật sự kinh ngạc rồi. Nàng nhìn thoáng qua Sở Mặc lúc này mặt mày đang xám nghoét, trong lòng không khỏi quay cuồng, thầm nghĩ: Nếu những gì Tinh Tuyết đang nói là thật, vậy thì đằng sau thiếu niên này… chỉ sợ có một vị cao thủ thực lực hoàn toàn không kém ta… Không, nghe giọng điệu của hắn, dường như còn có thể hoàn toàn nghiền nát ta! Lẽ nào… là Tiên Thiên?

Thẩm Ngạo Băng cũng bị chính những suy đoán của mình dọa cho hoảng sợ. Thực lực càng cao thì càng có cảm giác kính sợ mãnh liệt đối với người ở cảnh giới cao hơn. Bởi vì, chỉ có tiếp cận mới biết, người đã tới một cảnh giới cao hơn, lợi hại cỡ nào!Chẳng trách lời ta nói, khiến cho thiếu niên này phản ứng một cách dữ dội như vậy… Thẩm Ngạo Băng liếc nhìn Sở Mặc, dù biết có lẽ chính mình đã đắc tội với vị thiếu niên có kẻ đứng đằng sau khủng bố như thế. Nhưng nếu bắt Thẩm Ngạo Băng phải mở miệng xin lỗi, thì đúng là không thể nào.

Bởi vậy, Thẩm Ngạo Băng lôi Thẩm Tinh Tuyết, thoắt cái thân hình đã biến mất khỏi gian phòng của Sở Mặc.

Các nàng chân trước vừa đi, Sở Mặc phía sau lập tức ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc không chút hình tượng nào. Sự áp lực mà cô gái kia gây ra cho hắn thực sự là quá lớn!Nếu không phải còn đang đeo ngọc trong ngực, có một nguồn năng lượng trào ra bảo vệ hắn, cho dù hắn có đủ dũng khí để mắng cho cô gái nganh ngạnh vô lý không biết điều kia một trận, thì cũng không có khả năng mở được miệng!

Đại tông sư Thiên Tâm Cảnh… hoàng cấp tầng thứ chín!

Cho tới giờ Sở Mặc chưa từng gặp ai có thực lực hùng mạnh như vậy, đương nhiên, trừ Ma Quân ra. Mà Ma Quân lại là sư phụ của hắn, chẳng hơi đâu mà phóng ra khí thế để áp chế hắn làm gì.

- Cô gái không khác nào tảng băng này… Thật đáng sợ.Sở Mặc không nhịn nổi lẩm bẩm một câu, đừng thấy khi nãy hắn đối đầu với Thẩm Ngạo Băng vô cùng khí thế, vô cùng mạnh mẽ, cứng cỏi. Nhưng kỳ thực, ở sâu trong thâm tâm, hắn biết rõ, nếu cô gái kia mà ra tay với hắn, hắn vốn không có bất cứ cách nào mà chống đỡ.

Miếng ngọc trên người quả thực rất thần kỳ, Thí Thiên đúng là cũng rất lợi hại… gần như có thể chém đứt bất cứ loại khí giới nào trên đời, nhưng bản thân hắn… chung quy là vẫn không đủ mạnh.

Thái độ cứng cỏi, không chịu khuất phục đó là sự tự tôn từ linh hồn và sự ngông nghênh trong tính cách. Nhưng, cũng vẫn phải biết mình là ai.Cho nên, cho dù một cô gái hùng mạnh như Thẩm Ngạo Băng đều không cảm nhận được, từ đầu đến cuối, Sở Mặc mới là kẻ đang khống chế toàn cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.