Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Chương 20: 20: Chim Trong Lồng




Sở Mặc mở miệng hút một cái. Trong nháy mắt, năng lượng kia hoàn toàn bị hắn hút vào trong thân thể.

Tiếp đó, trong tay Sở Mặc trực tiếp xuất hiện Thí Thiên. Hắn giơ tay lên chính là một đao, trực tiếp chém về phía mai rùa màu vàng kia!

Keng keng kneg!

Thí Thiên hung hăng chém ở trên cái mai rùa màu vàng.

Cái mai rùa chỉ lớn bằng bàn tay đã bị một đao này của Sở Mặc chém ở phía trên, lưu lại một vết tích thật sâu!

Bên kia, nam tử tóc vàng Trần Phàm mở miệng phun ra một búng máu màu vàng.

Tinh thần toàn thân thoáng cái cũng trở nên mệt mỏi.

Bên kia nam tử tóc trắng và nữ tử tuyệt đẹp thấy thế, liền muốn trực tiếp xông lên. Nhưng hắn lại bị Trần Phàm quát bảo ngưng lại:

- Đỗ Duy, Lam Hiểu... Các ngươi nếu xem ta là bằng hữu, thì không nên tới đây! Đây... Là cuộc chiến đấu giữa ta và hắn!

Bên kia, thân hình của nam tử tóc trắng Đỗ Duy và nữ tử xinh đẹp Lam Hiểu nhất thời ngừng lại. Trong ánh mắt của bọn họ lộ ra vẻ phức tạp.

Trận kiếp nạn ngày hôm nay thuần túy là do chính bọn họ làm ra. Nếu như ngay từ đầu, cứ dựa theo ý tứ phía trên, ổn định vị Thiên Chủ hạ giới này. Sau đó cho hắn lời hứa hẹn lợi ích lớn, cho hắn thêm địa vị tương ứng. Điều kiện trước tiên là phải tôn trọng hắn. Nếu như vậy, nói không chừng sẽ không phát sinh loại chuyện này.

Nhưng hiện tại bọn họ hối hận cũng đã muộn. Bọn họ đã hoàn toàn chọc giận Thiên Đế của hạ giới này.

Trần Phàm lấy từ trên người ra một viên đan dược, trực tiếp nuốt vào. Sau đó trên người của hắn phát ra từng ánh sáng màu vàng. Hắn một lần nữa... đánh về phía Sở Mặc!

- Giết!

Trần Phàm phát ra một tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa.

Sau khi nuốt viên đan dược kia vào, trong giây lát chiến lực của hắn đã cứng rắn tăng lên gấp đôi.

Bên kia, trên mặt của Đỗ Duy và Lam Hiểu đều đã lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng. Bọn họ hiểu rất rõ Trần Phàm dùng vật kia là cái gì. Loại đan dược này, thông thường mà nói, chỉ có thời điểm rơi vào tình cảnh sinh tử tuyệt cảnh mới có thể dùng. Có thể trong nháy mắt tăng lên gấp đôi chiến lực. Nhưng nó cũng gây tổn thương đối với thân thể tương đối lớn.

Cũng chỉ có con cháu đích tử trong thần tộc đỉnh cấp của thần giới như bọn họ, mới có tư cách nhận được loại đan dược này. Những thần linh bình thường trong thần giới, căn bản là khó gặp.

Chiến lực trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, Trần Phàm lại đối mặt với Sở Mặc. Trong nháy mắt hắn sinh ra tự tin tuyệt đối.

Hắn điên cuồng giận dữ hét:

- Có thể ép ta đến mức như vậy... Ngươi có thể cảm thấy tự hào!

Ầm!

Ầm!

Vẻ mặt Sở Mặc lạnh lùng bình tĩnh chiến đấu với hắn.

Mỗi đòn tản ra loại sóng chấn động như vậy, cũng có thể làm cho hư không này run rẩy kịch liệt một phen.

Ngay từ đầu, Sở Mặc quả thực có chút bị động. Đối mặt với chiến lực tăng lên gấp đôi của Trần Phàm, Sở Mặc hình như cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nhưng Sở Mặc quá trầm ổn. Trên mặt hắn không lộ ra một chút sợ hãi nào, càng không có bất kỳ ý định nào lui bước.

Hắn và Trần Phàm chiến đấu va chạm. Thời điểm hai người đánh tới hơn ba trăm hiệp, một chưởng của Trần Phàm trúng vào ngực Sở Mặc. Thân thể khung khiếp vô song của Sở Mặc trực tiếp phát ra một tiếng động nhỏ.

Răng rắc!

Nghe giống như là tiếng xương vỡ vụn.

Nhưng cũng trong lúc đó, Sở Mặc cuối cùng lại chém ra một đao!

Keng!

Thí Thiên ở trong hư không, trực tiếp phát ra một tiếng ngân.

Một đao này giống như từ trên trời chém tới, vô cùng kinh diễm!

Cà!

Thân thể Trần Phàm bị một đao này, trực tiếp chém thành hai khúc.

Nguyên thần của hắn lại một lần nữa bị thương nặng.

Ngay cả là chiến lực tăng lên gấp đôi, kết quả là hắn vẫn không phải là đối thủ của Sở Mặc.

Tuy rằng Sở Mặc cũng bị thương, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nguyên thần Trần Phàm bị chém thành hai nửa. Sau đó, thân hình hắn theo sát phía sau, lại chém nguyên thần Trần Phàm!

Tiếp đó, hắn thi triển ra pháp vô thượng trấn áp nguyên thần của Trần Phàm đã bị đả kích trí mạng tại nơi đó.

Sở Mặc nhìn Trần Phàm nguyên thần, hỏi:

- Ngươi đã chịu phục chưa?

Nguyên thần của Trần Phàm dần dần ngưng kết thành bộ dáng của hắn. Trên mặt hắn u ám, trầm giọng nói:

- Ta thua!

Sau một khắc, Trần Phàm trực tiếp quỳ một đầu gối ở nơi đó, nhìn Sở Mặc, âm thanh run rẩy nói:

- Ta... Trần Phàm, con cháu đích xuất đời thứ 9 của Thần tộc Trần thị trong thần giới... nay thần phục Sở Mặc Thiên Đế, nguyện làm nô bộc, trọn đời không phản bội.

Bên kia, nam tử tóc trắng Đỗ Duy và nữ tử tuyệt đẹp Lam Hiểu đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy.

Trần Phàm thua!

Trần Phàm cường đại như vậy, lại có thể thua!

Hơn nữa, không chỉ thua hoàn toàn, hơn nữa còn vô cùng thẳng thắn thực hiện lời hứa. Trở thành nô bộc cho Nhân tộc này!

Cảm thấy xấu hổ sao? Sỉ nhục sao? Cảm thấy trên mặt không có ánh sáng muốn tìm một khe nứt để chui vào sao?

Cảm giác này quả nhiên là tồi tệ chưa bao giờ có.

Đối với bọn họ mà nói, ngay cả là cái ngài thần giới tan vỡ, cũng không có khó chịu đựng được giống như ngày hôm nay. Thần giới tan vỡ, chẳng qua là khiến cho bọn họ mất đi quê hương vĩnh hằng bất diệt. Nhưng lúc này... Bọn họ lại dường như ngay cả tôn nghiêm và tự do đều thua mất.

Lúc này, Đỗ Duy và Lam Hiểu liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều từ trong ánh mắt đối phương, thấy được một sự giằng co.

Không thể không nói, Trần Phàm thật sự coi bọn họ là bằng hữu tốt nhất để đối đãi. Bởi vì cho dù chính hắn thần phục Sở Mặc, cũng hoàn toàn không có nhắc tới hai người bọn họ.

Nhưng càng như vậy, càng khiến cho hai người bọn họ có một cảm giác mình là tiểu nhân thất tín bội nghĩa.

Cuối cùng, Đỗ Duy than khẽ, nhìn Lam Hiểu:

- Từ ngày thần giới tan vỡ, thật ra đã quyết định tình cảnh của chúng ta ngày hôm nay. Chúng ta sinh ra ở tại thần giới. Chúng ta tu luyện ở tại thần giới. Chúng ta trưởng thành ở tại thần giới. Gia tộc của chúng ta là Thần tộc... Cho nên, chúng ta tự nhiên cũng xem mình trở thành vị thần vĩnh hằng bất diệt. Mà cho tới hôm nay, cho dù thần giới tan vỡ bể nát không còn... Ta vẫn cảm thấy mình là một vị thần. Trong cơ thể của ta chảy xuôi dòng máu cũng là màu vàng! Mà không phải là màu đỏ như đám phàm phu tục tử. Cho nên, chúng ta thật ra... đều giống nhau, đều cảm thấy mình hoàn toàn khác với Nhân tộc, cùng vạn vật sinh linh trên đời này, cao cấp hơn bọn họ nhiều. Nhưng bây giờ, ta rốt cuộc đã hiểu rõ.

Lam Hiểu lộ ra vẻ mặt chấn động nhìn Đỗ Duy. Nàng đại khái không ngờ, lời nói như vậy có thể nói ra từ trong miệng bằng hữu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.