Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 56: Đêm nguyên đán




Lăng Sở bê ra một đĩa tôm “Kỳ vĩ”, tôi nhìn thấy vậy mắt liền sáng rỡ, suýt chút nữa thì nước miếng chảy thành dòng. Tôi quay người ngồi bật dậy từ sofa, tự dặn mình phải thấp giọng, vì người phải thấp giọng xuống.

“Nếm thử tay nghề của anh.” Anh ấy ngồi xuống, mở lon Coca cho tôi.

Phục vụ chu đáo như vậy tôi nghĩ chỉ có ở nhà hàng cao cấp. Nhìn con tôm hùm trước mắt, tôi quên sạch cái gì mà cánh gà tẩm Coca, người đời có câu “tri túc thường lạc” [2]. Nhớ tới Y Dương lúc trước mỗi lần anh ta cho thêm một quả trứng gà vào bát mì là tôi vui đến phát điên.

[2] Nghĩa là: biết đủ sẽ luôn vui, biết hài lòng với những gì mình có sẽ luôn thấy cuộc sống vui vẻ.

Tay tôi thoăn thoắt bóc lớp vỏ tôm, tách lấy thịt, đưa vào miệng. Nếu dùng câu “nhai như hổ, nuốt như sói” để hình dung tốc độ ăn tôm của tôi lúc này e là còn chưa đủ sinh động. Bởi vì quả thực lúc này tôi chỉ mong mình có thể mọc thêm mấy đôi tay, đôi chân nữa.

Muốn khiến đàn ông yêu mình hơn, trước tiên bạn phải thu phục cái dạ dày của anh ta, phương châm này có lẽ đang bị tôi và Lăng Sở làm cho đảo ngược.

Bàn ăn nhanh chóng được bày thêm nhiều món ăn, màu sắc, hương vị đều vô cùng hấp dẫn. Nói thật, có đánh chết, tôi cũng không nấu được những món ngon đẳng cấp như thế này, mà không đánh chết tôi, tôi càng không làm được.

Lăng Sở chống tay lên cằm, lặng yên ngồi nhìn tôi ăn.

Cuối cùng tôi cũng tạm dừng nhai nuốt, nói một câu chẳng ra khen cũng chẳng ra chê: “Hừm, thật không ngờ anh còn có ngón nghề này.”

Anh ấy chỉ cười ngượng rồi lại tiếp tục đi vào bếp, trông nồi canh đang hầm.

Nhà hàng cao cấp bậc nhất, món ăn cao cấp, phục vụ cao cấp lại còn không mất một xu có thể tìm được ở đâu khác? Tôi ăn xong bữa ăn thịnh soạn ấy lại xoa bụng, đặt mông xuống sofa rồi dính chặt vào đó. Anh ấy lại thu dọn bát đĩa, mang vào bếp cẩn thận rửa sạch. Có lúc tôi thật sự không hiểu con người ấy làm bao nhiêu việc mà không cần báo đáp, lại còn làm việc tốt một cách rất vui vẻ không hề oán than, rốt cuộc anh ấy làm thế là vì cái gì?

Chuyển hết hai mươi tư kênh tivi mà tôi không thể tìm nỏi một chương trình yêu thích, tôi bèn bỏ vào phòng ngủ tìm một bức ảnh. Lăng Sở đang định uống nước, liền bị tôi cướp mất cái cốc. Tôi thề, mình tuyệt đối không phải là người thành tâm.

Bức ảnh đó là tôi chụp cùng Y Dương vào tháng mười một năm ngoái. Lúc đó ngoài trời mưa đang rơi, không to không nhỏ, mưa rơi làm cho cảnh vật được gội rửa thêm phần tươi sáng, tôi cười khá tươi, nhìn thế nào cũng không ra dáng vẻ của người sợ mưa gió.

Không hiểu vì sao tôi lại muốn đưa bức ảnh đó cho Lăng Sở xem, có lẽ là vì rất lâu rồi không có ai để tâm sự. Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối không phải loại người có thành tâm. Lăng Sở xem ảnh rồi im lặng, biểu hiện trên mặt anh ấy có vẻ không tự nhiên. Một lúc lâu sau vẻ mặt anh ấy mới bình thường trở lại, nhận xét bằng giọng không nhanh không chậm: “Hai người rất xứng đôi đấy.”

Lúc đó tôi thấy vô cùng xúc động, chỉ muốn quỳ gối quy hàng, trên thế giới này tìm đâu được một người đàn ông như Y Dương chứ? Tôi lấy lại tấm ảnh, sau đó ôm chặt nó trong lòng, dường như tôi lo sợ chỉ cần mình không cẩn thận là bức ảnh đó sẽ không cánh mà bay mất.

Xứng đôi? Đúng thế, tôi và tên xấu xa Y Dương đó rất xứng đôi. Tóc tôi dài, tóc anh ta ngắn, mắt tôi to, mắt anh ta nhỏ. Lẽ nào như thế còn chưa đủ xứng đôi?

Lăng Sở gọt một quả táo, vỏ táo từng vòng từng vòng tách ra mà không hề đứt đoạn, cuối cùng anh ấy đưa quả táo gọt xong cho tôi, nói là ăn để bổ sung vitamin. Tôi trợn mắt lườm anh ấy, không nhận táo, sau đó nói với anh ấy một cách rất thô lỗ: “Anh muốn nhồi chết tôi à?”

Lăng Sở thu tay về, nhìn quả táo một hồi rồi quyết định xử lý luôn, anh ấy vừa ăn táo vừa nói: “Nếu muốn hại chết em, anh cũng chẳng cần phí sức như vậy, để em chết đói là được rồi.”

Tôi vung tay đấm vào mặt anh ấy hai cái, Lăng Sở quay mặt để tránh. Đối với người từng luyện tập qua Teakwondo như tôi mà nói, chỉ có gặp cao thủ thì mới không dễ dàng ra tay, vậy mà sao anh chàng này lại né đòn được nhỉ?

Lăng Sở cúi đầu day day huyệt thái dương, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà nói với anh ấy một bí mật.

“Lăng Sở, anh biết không, kỳ thật tôi và cái người tên là Y Dương ấy đã chia tay nhau rồi.” Giọng nói của tôi có vẻ bi thương. Đúng thế, chia tay Y Dương cho đến tận hôm nay tôi vẫn còn buồn.

Bàn tay Lăng Sở thôi không cử động nữa, bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc. Đúng thế, anh ấy làm sao có thể ngờ chuyện giữa tôi và Y Dương là như thế.

Im lặng mấy giây, sau đó Lăng Sở rất chân thành nói với tôi: “Y Thần, bất kể là em và anh ta có chia tay nhau hay không, anh vẫn đối xử tốt với em. Chúng ta là bạn tốt của nhau cũng được rồi.”

Tôi không nhịn được lại nói thêm một câu: “Anh ta tên là Y Dương, là Y trong cụm từ “sữa tươi Y Lợi”, Dương trong cụm từ “Dương mi thổ khí” [3] ấy.”

[3] Nghĩa là: Nở mày nở mặt.

Lăng Sở bật cười, có vẻ lúng túng không biết phải nói gì mới được. Sau đó anh ấy nhìn lên đồng hồ treo tường, dáng vẻ có chút nuối tiếc, vừa đứng dậy vừa nói: “Không còn sớm nữa, anh về đây.”

Tôi cũng nhìn lên đồng hồ, mười giờ mười lăm rồi, đúng là không còn sớm nữa. Tôi ngáp hai cái rồi nhỏm dậy định ra mở cửa tiễn anh ta về.

“Được rồi, không cần em tiễn đâu.” Anh ấy cầm chìa khoa xe lên, bước ra cửa. Tôi là mẫu người thật thà, bảo không cần tiễn thì tôi cũng chẳng tiễn. Anh ấy chưa bước được hai bước đã quay lại nói với tôi: “Y Thần, thức ăn anh mua, để cả trong tủ lạnh ấy.”

Tôi nhếch môi cười, đáp lại: “Biết rồi.”

Sau khi cánh cửa từ từ đóng kín lại, tôi mới bắt đầu nghĩ, lẽ nào tôi ngốc đến nỗi thức ăn để trong tủ lạnh mà cũng không nhìn thấy? Tôi nghĩ Lăng Sở nói với tôi câu này chắc chắn là vì anh ấy không biết nói gì khác nữa.

Sau khi Lăng Sở ra về, tôi bắt đầu điên cuồng lục lọi khắp nhà tìm bao thuốc lá đó, anh chàng độc ác này, rốt cuộc anh đã giấu bao thuốc của tôi ở đâu? Tôi lục lọi hết mọi chỗ, tủ bếp, tủ trà, tủ quần áo, gầm giường, gầm ghế, kể cả thùng rác cũng đổ ra tìm, nhưng vẫn không tìm thấy.

Nói thật, những lúc trong lòng cảm thấy khó chịu, tôi đều muốn hút thuốc. Không biết câu này có đúng không: “hút một điếu thuốc, một lần lên tiên.” Sau một hồi tìm kiếm phát mệt, tôi lên giường trùm chăn, đột nhiên cảm thấy có một đồ vật không to không nhỏ bên dưới người mình, cầm lên xem, hóa ra là con chó bông mà hôm nọ Lăng Sở sắp được cho tôi.

Vứt nó sang một bên, nó lăn tròn trên giường rồi rơi xuống đất. Tôi nhìn nó dưới đất, không đành lòng, bèn nhặt nó để lên đầu giường.

Sống hơn hai mươi năm, thật sự tôi cũng không biết mình là người tốt hay người xấu nữa. Kỳ thực nói tôi là người tốt thì cảm thấy tôi không giống người tốt lắm. Nói tôi là người xấu thì so với những kẻ giết người, phóng hỏa, phá gia chi tử, tôi tự thấy mình còn tốt hơn nhiều.

Có lẽ tôi bị thời gian làm cho đầu óc mụ mị, mấy ngày liền tôi bị mất ngủ, buổi sáng không dậy nổi để đi làm, bị trưởng phòng tức giận ca cho một bài. Nhắm mắt lại, đầu lại nghĩ đủ thứ chuyện bát nháo, trời ạ, sao tôi lại nghĩ linh tinh gì thế này?

Cảm giác háo hức với điện thoại mới đã hết sạch sành sanh. Trong hộp tin đến chỉ có mấy tin nhắn viết vài chữ: “Dạo này khỏe không?”, lần nào cũng chính xác từng ấy chữ, lúc nhắn tin trả lời chả hiểu sao tôi luôn bị phân vân ít nhiều. Chỉ có mười một chữ số thôi nhưng sao lại có thể làm tôi nhớ đến những hồi ức của tôi và Y Dương?

Tôi giống như người buông câu bên hồ, hết lần này đến lần khác giật cần, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra cái hồ này làm gì có cá mà cắn câu. Chờ đợi, chờ đợi, tôi ngủ quên mất, có lẽ vào khoảng ba giờ điêm, di động của tôi bỗng réo chuông ầm ĩ. Tôi không nhìn màn hình, quay người tiếp tục ngủ. Lúc sau di đông cũng tự tắt chuông.

Nghe người ta nói, ai khi ngủ mà gặp ác mộng có nghĩa là gần đây người đó có nhiều chuyện phiền lòng, tôi nghĩ một lát, cũng có lý. Vừa xong dường như tôi cũng nằm mơ, chỉ có điều mơ gì thì tôi chẳng thể nhớ nổi.

Xem ra mơ rốt cuộc cũng chỉ là mơ thôi.

Sau khi quay người lại, mắt tôi còn chưa nhắm hẳn, điện thoại lại tiếp tục réo vang. Khỉ thật, là kẻ mất ngủ khốn kiếp nào? Tôi tỉnh lại, ấn ngay nút nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia yên lặng, không nghe thấy tiếng người, tôi không ngừng hỏi lại: “A lô, a lô”, đầu bên kia vẫn yên lặng.

Tôi tức giận, lớn tiếng mắng lại đối phương: “Mẹ kiếp, nửa đêm canh ba không ngủ được nên tìm người trêu chọc à?” Sau khi mắng xong một trận tôi mới đắc ý tắt máy.

Không nói đến chuyện nhà mạng được lợi, chỉ tính nửa đêm nửa hôm mà bị mắng té tát như thế cũng đủ cho anh ta rồi, tôi nhắm mắt ngủ tiếp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy mí mắt sưng phù, chạy đến trước gương, soi một hồi, xong rồi, hai mắt đã sưng như hai quả đào mọng nước. Nghe nói đắp khăn lạnh sẽ khá hơn chút, nhưng lúc đi lấy nước mới phát hiện nước trong bình đã hết.

Lăng Sở đáng ghét, hôm qua rốt cuộc anh đã dùng hết của nhà tôi bao nhiêu nước hả?

Tôi nhổ nước bọt, miệng ngậm chút nước lạnh buốt, bất luận là mùa hạ hay mùa thu, tôi đều dùng nước lạnh đánh răng, Lăng Sở, anh chàng đó đúng là hại chết tôi rồi.

Lúc nhổ bọt, tôi phát hiện ra trong đám bọt trắng có những vằn đỏ, nhìn lại lần nữa, hóa ra là máu chảy từ chân răng.

Gần đây rốt cuộc là tôi bị làm sao thế nhỉ, từ sau khi Y Dương rời đi tôi có cảm giác khắp người sinh bệnh, lẽ nào là tâm lý? Nói đến Y Dương, tôi đột nhiên nhớ tới cú điện thoại đêm qua. Vội vàng chạy lại giường, kiểm tra trong danh sách cuộc gọi đến, cuộc gọi đêm qua có đầu số là 010. Ở Bắc Kinh, ngoài Y Dương tôi đâu có quen ai khác. Sau khi vô cùng hối hận trượt người xuống giường, tôi lại một lần nữa ném con chó bông khó coi đó xuống đất. Có lẽ nó cũng biết đau đến rơi lệ, nằm trên đất, không hề động đậy.

Tôi cho rằng người lớn lên không xinh đẹp không phải là tội nhưng công ty sản xuất đồ chơi làm ra con chó bông xấu xí đó là tội nặng. Tôi lại vùi đầu vào trong chăn tự trách mình một hồi, làm sao tôi có thể mắng Y Dương nặng lời như thế được chứ. Tôi định gọi điện xin lỗi anh ấy, nhưng lại nghĩ, tốt nhất là không nói gì cả.

Ngày mai trời lại sáng, hết mưa sẽ có nắng. Tôi lẩm bẩm tự an ủi mình như vậy, hy vọng người gọi đến tối hôm đó là một người khác.

“Chết rồi, muộn mất rồi.” Đồng hồ treo tường, kim giờ đã sắp chạy đến số tám, lần này thì toi thật rồi. Tôi ba chân bốn cẳng phi đến công ty, cũng may, mới có tám giờ năm phút.

“Y Thần, sao bây giờ cô mới tới? May mà trưởng phòng hôm nay vẫn chưa đến.” Vương Hiểu Dương đưa cho tôi một tập văn kiện, vừa nói vừa cười.

“Chưa đến?” Tôi hỏi lại, vui đến nỗi mắt nháy liên hồi.

“Đúng thế. Nhưng hôm nay cô có việc rồi. Trưởng phòng nói đến thứ ba cô phải hoàn thành hết chỗ việc này, xem chừng cô phải tăng ca rồi.” Con quạ đen Vương Hiểu Dương này dường như luôn báo hiệu chuyện đen đủi.

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, họ cho rằng tôi có thể hoàn thành một bản thiết kế trong ba mươi sáu giờ đồng hồ ư? Không cho tôi thời gian ăn, thời gian ngủ, thời gian làm vệ sinh cá nhân à? Tôi tức giận đập bàn một cái, mọi người trong phòng đều bị tôi làm cho giật mình.

Con hồ ly già quỷ quyệt này, rõ ràng là muốn ép tôi.

Cấp trên muôn đời là vẫn cấp trên, nhân viên quèn như tôi làm sao có thể không tuân lệnh. Thời đại quần chúng làm chủ đã qua rồi, đành phải chấp nhận hiện thực thôi.

Tôi chạy đến phòng họp, nơi đây vắng lặng, không một bóng người. Đột nhiên lại muốn gọi cho Y Dương, cầm di động lên mới phát hiện nó đã hết pin. Đúng là ý trời. Tôi thở dài hai tiếng, nhoài người lên bàn làm việc đánh một giấc, lúc mở mắt mới phát hiện đã đến giờ ăn cơm rồi. Hứa Y Thần, mày làm gì vậy? Trên bàn làm việc còn nguyên bản thiết kế chưa hề động tới.

Từ đây đi ra lại nhìn thấy ngôi sao chổi có tên Vương Hiểu Dương đó, thật là không gì chán hơn. Tôi giơ hai tay ôm đầu, nghìn vạn lần cầu mong kẻ chỉ biết gieo họa đó đừng nói gì với tôi, thật sự đừng có nói bất cứ gì nữa, tôi không nhịn nổi mà lẩm bẩm như thế.

Amen, lời cầu xin vô hiệu!

“Cô Hứa Y Thần, giờ ăn cơm qua lâu rồi!” Y Thần? Cô? Những lời này nghe sao mà kỳ cục vậy? Vương Hiểu Dương kém tôi một tuổi nhưng mặt anh ta đã đầy nếp nhăn, nếu nói điều đó với người khác hẳn chẳng ai tin. Tiểu tử này vừa là chào hỏi vừa là báo tin, mà thông tin từ anh ta là: giờ ăn cơm qua lâu rồi và cơm cũng hết rồi.

Đứng trước bàn làm việc do dự hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định gọi cho Lăng Sở. Điện thoại kết nối lâu rồi mà không có ai nghe máy, anh đang làm gì? Tôi tưởng tượng ra những nguyên nhân khiến anh ấy không nghe máy, cuối cùng cho rằng có thể anh ấy nghĩ đây không phải số di động của tôi. Tôi cúp máy, gửi tin nhắn.

“Cháu hư dám không nghe điện thoại của bà nội.”

Quả nhiên chưa đầy hai giây sau, Lăng Sở gọi lại. Đúng là anh ấy nhìn thấy số lạ nên không nghe máy.

Chúng tôi hẹn gặp dưới tòa nhà công ty tôi, anh ấy đến đón tôi. Từ công ty của Lăng Sở đến chỗ tôi làm không xa lắm, chỉ là lần đó cùng đi ký hợp đồng với Mỹ Tuệ mà chúng tôi có duyên tương ngộ.

Chưa đến mười phút sau, Lăng Sở lái xe tới. Tôi định đi ăn pizza ở một quán mới, kỳ thực là tôi cũng không quen ăn những đồ ấy lắm, chỉ là nghe thấy mọi người trong công ty bàn tán không ngừng về nó, đột nhiên tò mò muốn đi ăn thử.

Lăng Sở gật gật đầu, đưa tôi tới quán pizza đó. Anh ta ăn gì cũng không tính toán chi ly như tôi.

Cô nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến một cái bàn trống gần tường. Oa! Xinh quá! Tôi nhìn cô phục vụ ghi lại đồ chúng tôi gọi mà chảy cả nước miếng. Thế giới này có người đẹp như thế này sao, tôi cứ nhìn rồi lại nhìn đến quên cả gọi món. Lăng Sở đành kéo kéo tay áo tôi nhắc nhở: “Này, nghĩ gì vậy?”

Tôi nghĩ bụng, thiếu nữ xinh đẹp như thế này mà không nhìn, lại quay sang nhìn tôi làm gì. Tôi thu lại ánh mắt, rồi nói: “Đúng là đồ ngốc.”

Nhân viên phục vụ giới thiệu với chúng tôi những món pizza được yêu thích nhất ở đây, tôi vừa lơ đãng nghe vừa ngắm hai hàng lông mi cong dài của cô ấy. cứ trợn mắt lên nhìn lông mi của cô ấy cũng không ổn, cô ấy bất đầu có vẻ thiếu tự nhiên. Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú bất thường của tôi.

Kỳ thực tôi rất muốn giết chết cô phục vụ xinh đẹp đang đứng trước mặt này, cô ta là con gái chẳng sao, xinh đẹp cũng chẳng sao, chỉ là không được xinh đẹp hơn tôi. Đáng tiếc là anh chàng trước mặt tôi lại chẳng biết thưởng thức cái đẹp, có lẽ là háo sắc và tiền cũng có lúc không liên quan đến nhau chăng?

Tôi kiễng chân nhìn theo cô nhân viên phục vụ đi vào trong, việc thiết kế đã bị tôi cho ra khỏi đầu từ lâu rồi.

“Y Thần, công việc gần đây tốt chứ?” Lăng Sở cứ làm như đã tám trăm năm nay chưa gặp tôi vậy. Nhắc đến công việc, tôi thấy bực mình, làm cái gì, đó là chuyện không nên nhắc đến lức này.

“Vẫn tốt, chỉ hơi bận thôi.” Tôi vừa cắt pizza trong đĩa vừa thầm oán trách. Đột nhiên nhớ tới việc chảy máu răng lúc sáng bèn kể cho Lăng Sở nghe, nhưng cũng mong anh ấy không nói tôi ham sống sợ chết, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng để tâm.

Mất một lúc Lăng Sở im lặng không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng của anh ấy khiến tôi phát run. “Em thấy không khỏe à? Hay là em bị thiếu vitamin?” Anh ấy đặt dĩa xuống, nhướng mắt nhìn tôi.

Tôi thầm mắng: “Nhiều chuyện, sớm biết thế này tôi đã không kể chuyện đó với anh rồi.” Tôi ngẩng đầu lườm anh ấy một cái, anh ấy hỏi: “Lườm cái gì?”

Trong quán pizza có người tổ chức sinh nhật, chuyện này với tôi mà nói, không nhìn cũng không được. Là nhị thế đồng đường hay là tam thế đồng đường [4], thật sự tôi không hiểu rõ lắm. Thợ bánh đang trổ tài làm bánh pizza, anh ta lật một cái bánh pizza vừa to vừa dày bằng cách hất chảo rất điệu nghệ. Tôi xem mà không nén được sự trầm trồ, bởi quả thực rất ấn tượng.

[4] Ý câu này muốn hỏi hai thế hệ cùng một nhà hay ba thế hệ cùng sống chung một nhà.

Thấy tôi mải xem hồi lâu không ăn gì, Lăng Sở cũng quay đầu lại xem một chút, sau đó anh ấy gõ nhẹ vào đầu tôi, nhắc nhở: “Mau ăn đi, cái này để nguội ăn không ngon đâu.”

Tôi cầm miếng bánh đưa lên miệng, tự nhiên cảm thấy không vui. Lấy điện thoại di động ra, xem giờ, đã là hai giờ mười phút rồi, tôi lấy giấy ăn lau miệng, vội vã bước ra ngoài, lại nghĩ nếu không nhanh thì bản vẽ không thể hoàn thành kịp tiến độ.

Có một câu ngạn ngữ nói thế này, lửa cháy nóng mông mới biết lo lắng, có lẽ tôi chính là kiểu người như vậy.

Trên đường về, Lăng Sở vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Gần đây còn hay hút thuốc nữa không?”

Tôi chỉnh lại quần áo, cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh trả lời: “Không hút, không hút.” Tuy nhiên thầm than thêm một câu: “Không hút mới là lạ.”

Lúc này đúng vào giờ cao điểm, thường hay tắc đường. Phía trước chừng một trăm mét hình như có sự cố giao thông. Tôi ngó qua cửa kính xe nhìn ngang nhìn dọc, buông miệng chửi thề không chút e ngại: “Chết tiệt, thật xúi quẩy.”

Lăng Sở trấn an tôi: “Đừng lo, để anh xuống xe xem thế nào.”

Tôi chán nản ngồi đợi trong xe, thầm nghĩ bị tông xe còn chưa được tính là xúi quẩy, mày mới chỉ bị tắc đường thì nhằm nhò gì.

Xe cộ trước mặt đã xếp thành hàng dài, dòng xe đang ùn lại như nước bị tắc ứ. Tôi nhìn dòng người mà hận mình không thể mọc cánh để bay lên trời, làm người chim cũng tốt. Cũng không biết lúc này, cả nước xảy ra bao nhiêu sự cố giao thông, có phải là mỗi phút, mỗi giây đều có sự cố hay không? Nếu thế, đối với những sự cố đã xảy ra, tôi thể hiện sự thương tiếc, đối với những sự cố chưa xảy ra, tôi thể hiện sự cảnh cáo. Sau cùng, tốt nhất tôi nên tự nói với mình, mày lại nhiều chuyện rồi.

Lăng Sở quay lại bảo tôi phải đợi một lúc nữa đường mới thông. Tôi nhìn đồng hồ, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, vội vã lấy túi xách ở ghế sao, đi bộ về công ty. Đường tắc, xe không đi được nhưng người vẫn lách được.

“Lăng Sở ca ca, tôi không đợi được. Ai bảo anh đường đường là giám đốc, tôi chỉ là nhân viên quèn. Anh đến muộn không ai dám hỏi, tôi đến muộn có khi mất việc.” Tôi vừa chạy đi vừa lẩm bẩm nói một mình, thầm nghĩ, vấn đề này tôi đã đặt ra từ khi mới quen anh ấy. Cho dù Lăng Sở hàng trăm hàng nghìn lần khẳng định với tôi giữa giám đốc và nhân viên không có chuyện phân biệt đẳng cấp nhưng đồ đầu đất tôi nhất quyết không chịu tin, tôi vẫn cho rằng giám đốc và nhân viên mãi mãi khác nhau.

Thực sự tôi đang nói đúng đạo lý, chẳng phải sao?

Khi tôi vừa về đến cổng tòa nhà công ty thì Lăng Sở gọi điện đến nói là đường thông rồi, tôi mồ hôi mướt mát vừa thở phì phò trong thang máy đi lên tầng mười chín vừa than vãn: “Thất đức quá!”, biểu cảm cứ như thể có ai đó mới mượn tôi hai mươi nghìn tệ, rồi đột nhiên người đó lại lăn ra chết vậy.

Ánh mắt của những người ra vào dưới lầu có gì đó khác lạ, họ nhìn tôi lạ lùng, tôi cũng nhìn họ với ánh mắt khác thường.

“Y Thần, có thời gian đừng quên đi khám vòm họng nhé, còn nữa...”, tôi bỏ điện thoại ra khỏi ta và cúp máy. Anh chàng này, ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện này, còn phiền hơn cả mẹ tôi.

Tôi bận rộn trong phòng làm việc tới hai rưỡi đêm, làm việc bận đến mức cơm tối cũng chưa kịp ăn. Nghe nói no đói thất thường cũng dễ béo lên. Mà đối với việc giảm béo tôi chỉ là đợi ngày đợi thời. Dụi dụi đôi mắt mờ mờ, bên ngoài công ty tối đen như mực, chỉ còn đèn trên máy làm nóng lạnh nước uống là còn sáng, lúc quay người rót nước, đột nhiên trước mắt tôi tối sầm lại, đầu ong ong như có tiếng còi xe cảnh sát hú không ngừng. Dừng tay bám lấy bàn, tôi dứt khoát ngồi xuống. Mắt nổ đom đóm, như thấy hoa lửa phun tứ phía. Tôi dám khẳng định với những ai chưa từng bị nổ đom đóm mắt, đom đóm mắt không phải màu vàng.

Day hai bên thái dương một lúc lâu, tôi mới cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo một chút.

Tôi thật sự hận dạ dày mình sao lại hoạt động tốt như vậy, bao nhiêu thức ăn bữa trưa đã tiêu hóa hết rồi. Tôi vỗ vỗ cái bụng đói meo, định nhanh chóng đi kiếm cái gì đó ăn tạm.

Tôi lại thử từ từ đứng lên, cảm giác không còn chóng mặt nữa. Nhìn lại bản vẽ đã hoàn thành, có mệt cũng đáng. Tôi đối mặt với bức tường trắng, thao thao bất tuyệt một hồi, cũng chẳng biết mình lảm nhảm như thế trong bao lâu, nói những gì càng không nhớ được. Cuối cùng tôi tắt đèn, đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.