Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 4: Tớ sẽ báo đáp cậu




Sau vài sự cố lật xe, Huyết Sát đầu đầy cục u được Phấn Mặc mang đến một nơi an toàn.

Xem đánh nhau lâu như vậy, lại còn giúp Huyết Sát xử lý vết thương, Phấn Mặc đã đói bụng. Cậu bèn đi nấu một nồi cầy tơ thơm ngào ngạt, vừa ăn được một nửa thì bên trong lều truyền ra vài tiếng rên, đừng nói là y tỉnh lại sớm vậy chứ?

Phấn Mặc đi vào lều, chợt cảm thấy bên trong khí lạnh dày đặc, đập vào mắt cậu là một đôi mắt đen thăm thẳm đang hung tợn trừng cậu. Phỏng chừng nếu như cậu có hành động gì thì người kia sẽ xông lên liều mạng.

Phấn Mặc thông minh không lại gần, hai người chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ. Thấy kẻ thù tỉnh lại, Phấn Mặc thầm nghĩ xem nên trả thù như thế nào mới có thể khiến bản thân hết giận. Nhất định phải cho hắn biết cậu không dễ khi dễ đến thế đâu!

Huyết Sát cũng trừng mắt nhìn người đang ngoạm cục xương trước mặt mình. Đây không phải là tên nhóc từng hại chết hắn sao? Hắn nhìn lại người mình chẳng khác gì xác ướp, Kiến thành lệnh hẳn đang ở trong tay tên nhóc này! Còn tại sao đầu hắn cũng đau như vậy, hắn nhớ đầu hắn chưa từng bị thương!

Hai người không nói gì, đột nhiên Phấn Mặc ra tay, thủ pháp rất nhanh nhẹn và thuần thục, trong chớp mắt lại thu tay về. Giờ thì cậu không phải sợ nữa, huyệt đạo của Huyết Sát đã bị cậu điểm trúng. Phấn Mặc rất vui sướng, nếu cậu có đuôi thì giờ này nó đã sớm ngoắt như điên. Mình quả nhiên là cao thủ, một người có thể đánh lại nhiều người mà bị mình khống chế chỉ trong một chiêu!

Huyết Sát thử giật giật thân mình, hắn không động đậy được thì hiểu ra, hung tợn nhìn tên đầu sỏ. Nhưng nghĩ đến động tác này quả thật không hề giống với tác phong trước giờ của hắn, hắn mới trừng được một nửa thì nghẹn lại, thiếu chút nữa là tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

Phấn Mặc thấy người này không có vấn đề gì bèn đi ra ngoài ăn tiếp. Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi dọn hết vào trong lều, sau đó ngồi ăn nhồm nhoàm bên cạnh người bị thương, cố tình phát ra âm thanh, ăn no xong còn ợ một hơi, xoa bụng, “Ôi, no quá, ngon quá!”

Huyết Sát rất tức giận, người này không những điểm huyệt hắn mà còn cố tình ăn uống ngon lành trước mặt hắn. Cậu ta làm như hắn tham ăn lắm vậy, nhưng hắn lại không thể logout, nếu như  hắn logout thì chẳng khác nào hắn sợ cậu ta mà bỏ chạy trối chết. Kỳ thật, hắn hoàn toàn không nhận ra hành động và suy nghĩ của mình ngây thơ đến thế nào.

Phấn Mặc chơi chán, cũng đã hết giận, bèn múc một chén canh đưa đến bên miệng Huyết Sát. “Anh uống canh đi, tôi mới nấu đấy, tốc độ hồi phục miệng vết thương rất nhanh.”

Huyết Sát giận đến nổi gân xanh, huyệt đạo thì bị phong bế, không thể động đậy được thì cậu ta muốn mình uống kiểu gì. Đây không phải muốn chọc tức nhau sao, nếu như hắn có thể động đậy được thì nhất định sẽ đánh cho tên nhóc này kêu cha gọi mẹ!

Phấn Mặc nhìn thấy phản ứng của Huyết Sát thì rất vui, vì cậu tin chắc là đối phó với kẻ thù thì tấn công vào tinh thần mới là trí mạng, khiến cho kẻ địch sống không bằng chết, suốt đời khó quên!

Nhìn Huyết Sát không chịu hé răng, Phấn Mặc vui vẻ, “Ngoan, nếu anh không cử động được thì để tôi đút anh ăn. Trước kia tôi hay đút cho mấy đứa nhóc nhà hàng xóm ăn cơm, kỹ thuật tốt lắm.” Sau đó múc một muỗng nước canh, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Huyết Sát, “Ngoan, há miệng, không nóng.”

Huyết Sát bị coi như con nít hoàn toàn phát điên, một luồng oán khí xộc thẳng lên não, “âm” một tiếng, hắn phun ra một búng máu..

Nhìn thấy bệnh nhân khó thở công tâm, Phấn Mặc mới giải huyệt cho Huyết Sát, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.

Huyết Sát nằm trong lều giật giật tứ chi cứng ngắc, bụng sôi òng ọc, hắn có nên uống chén canh kia không?

Giáo dục từ nhỏ dạy hắn rằng phải biết lợi dụng hết thảy những thứ có ích bên người khiến cho nó mang lại lợi ích cho mình. Giờ đây có một thứ có thể ăn được ở ngay trước mặt, hắn có nên uống không? Nếu không uống thì lãng phí mà uống thì dọa người. Không nghĩ tới có ngày hắn lại bị một chén canh làm cho rối rắm……

Khi Phấn Mặc đi vào thì thấy Huyết Sát đang nhìn chén canh chằm chằm mà ngẩn người ra, cậu chớp chớp mắt, “Sao anh không uống canh?

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Huyết Sát đột nhiên có phản ứng, vì một chén canh mà hắn lại suy nghĩ lâu như thế. Quả nhiên từ khi gặp người này thì đầu óc hắn liền không nhanh nhạy được nữa.

Không phải chỉ có một chén canh thôi sao, bụng đã đói, hắn cầm chén canh đưa đến bên miệng, sau đó ngẩng đầu, bĩu môi, vô tội nói, “Lạnh!”

Lạnh thì đừng uống, đây có phải là bảo mẫu nhà anh đâu. Phấn Mặc rất muốn nói như vậy nhưng nghĩ người ta đang là người bệnh, phải chăm sóc cho tốt, nuôi cho béo rồi bóc lột hắn, đem hắn đi bán.

Phấn Mặc đành phải đi đun canh lại rồi đưa chén canh nóng hầm hập qua cho Huyết Sát. “Hết lạnh rồi này.”

Nhìn chén canh bốc khói, Huyết Sát không cầm lấy. “ Tay đau!”

Tay anh đau thì liên quan quái gì tới tôi? Vừa nãy không phải còn cầm được sao, hơn nữa một thằng đàn ông thì kêu đau cái gì!

Nhưng vì để cho Huyết Sát sớm tốt lên để có thể mau chóng bóc lột, Phấn Mặc đành phải làm vú em mà đút từng muỗng canh cho Huyết Sát uống.

Huyết Sát rất hài lòng, vì thế mấy ngày sau đều hưởng thụ đặc quyền này. Hắn không ngờ tra tấn người khác lại là một loại lạc thú, nhất là khi dễ tên nhóc Phấn Mặc này. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu chu, hai má phồng lên, đôi mắt to ươn ướt, sương mù phủ quanh rất có cảm giác thành tựu.

Vì thế Phấn Mặc bị ăn hiếp suốt ba ngày trời đến khi không chịu nổi nữa, “Vết thương của anh đã tốt rồi, tiền thuốc men, tiền ăn ở và phí hộ lý tổng cộng là 10 viên kim cương.” (1 viên kim cương =100 lượng vàng = 10.000 lượng bạc = 1.000.000 đồng = 100 nhân dân tệ trong thế giới thực), giao tiền ngay.”

“Không có kim cương, chỉ có nhiêu đây thôi.”

Phấn Mặc nhìn Huyết Sát đổ ra một đống tiền đồng kêu loẻng xoẻng, vẫn cảm thấy thích thú, “Còn gì nữa không?”

“Nhiêu đó.” Chỉ có duy nhất tiền đồng mà không có vàng, bạc, kim cương gì hết.

Tiền đồng thì cũng là tiền, Phấn Mặc bắt đầu ngồi đếm tiền đồng, quả nhiên đếm tiền đến mỏi nhừ cả hai tay cũng là một loại hạnh phúc!

Huyết Sát an vị ở bên giường nhìn Phấn Mặc cúi đầu chăm chỉ đếm tiền. Nhìn từ phía của hắn, đập vào mắt là gò má bầu bĩnh, còn có hàng lông mi thậy dày như một cây quạt nhỏ xinh xắn. Phía dưới là một cái cằm đầy đặn và xương quai xanh tinh mỹ thực hấp dẫn người khác. Khiến cho Huyết Sát chịu không nổi chính là bộ quần áo vướng bận đã che hết phong cảnh phía dưới.

Đột nhiên Huyết Sát giật bắn người, tại sao hắn lại có ý nghĩ như vậy. Nhóc con này, thân hình gầy gò, có gì đẹp chứ…. Thì cũng có khi, thân thể gầy gò cũng có một loại quyến rũ độc đáo… Huyết Sát lắc đầu cố gắng đá bay ý tưởng kinh dị vừa này ra trong đầu. Thật đáng sợ, nhất định là đã lâu không phát tiết mà bụng đói ăn quàng. Không được, phải tìm cách giải tỏa thôi.

Thế là hắn không quản Phấn Mặc nữa mà trực tiếp logout.

Khi hắn online thì Phấn Mặc vẫn còn đang đếm tiền, phỏng chừng ngay cả việc hắn logout cũng không biết.

Phấn Mặc rốt cục cũng đếm tiền xong, đúng là đếm đến rút gân tay, thật hạnh phúc!!!

Ngẩng đầu nhìn Huyết Sát, “ Không đủ, còn thiếu một lượng.”  Thật ra là đã vượt quá mức yêu cầu, bằng không thì cậu đã không đếm lâu như vậy! Nhưng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, hiển nhiên, Phấn Mặc vẫn chọn tốt với bản thân mình rồi!

“Hết rồi!”

“Nếu anh không có tiền thì làm công cho tôi! Làm công một ngày là đủ!” Làm người không nên tham lam quá. Tiền đã lấy đủ rồi nhưng vẫn phải báo thù.

“Cụ thể là làm gì?”

Phấn Mặc nhìn gương mặt tuấn tú đột nhiên áp sát vào mặt mình, sống mũi cao cao gần như chạm vào chóp mũi của cậu, hơi thở ấm áp phả ra khiến cho Phấn Mặc rất khó chịu. Đứng xa xa mà nói là được rồi, cần gì áp sát như vậy. Thế là Phấn Mặc ngẩng đầu há miệng cắn lên cái mũi của người nào đó, cắn xong thì mới nhận ra mình sao giống cún con quá!

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, sao mình lại ngây thơ như vậy, trách không được mẹ suốt ngày cứ bảo mình con nít mãi!

Phấn Mặc khụ khụ hai tiếng cho bớt ngượng, lùi ra sau làm vẻ hung tợn mà nói, “Nhiệm vụ của anh là trong vòng một ngày tìm ra vị trí của Táng Hồn Cốc cho tôi, nếu không tìm ra thì, hừ hừ…” Nếu không tìm ra thì làm culi cho tôi cả đời!

“ Ha ha!”

Nhìn nụ cười như có như không của Huyết Sát, đối phương còn vươn tay vuốt ve nơi bị cắn, khóe môi cong lên khiêu gợi khiến cho Phấn Mặc càng thêm tức giận, “Giống cún con vậy!”

Hứ, chó cắn được đẹp như vậy hả? Nhìn thẳng tăm tắp, điều này chứng minh cái gì, là răng của cậu rất đẹp!

Chút áy náy vừa mới nảy lên trong lòng Phấn Mặc lập tức mất tiêu, đối với hai dấu răng đều đặn của mình rất là hài lòng, cậu hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Huyết Sát nữa mà thu dọn đồ chuyển nhà.

“Anh đi đằng trước!”

“Sao tôi phải đi trước?” Huyết Sát rất kỳ quái, mình không phải đang làm công sao, hẳn là nên đi sau lưng ông chủ mới đúng!

“Anh tìm Táng Hồn Cốc cho tôi thì tất nhiên phải đi trước dẫn đường chứ?” Phấn Mặc cũng không quản đối phương có biết vị trí của Táng Hồn Cốc không, liền đạp Huyết Sát ra đằng trước.

Phấn Mặc đi theo Huyết Sát, hai người im lặng đi trên đường. Phấn Mặc nhìn dáng lưng cao lớn oai hùng phía trước thì hơi mơ hồ, cậu thấy người này đâu đến nỗi xấu, tại sao lại đi bắt cóc người?

“Tại sao anh lại đem tôi bán vô Lưu Luyến Các?” Cứ mỗi lần nghĩ tới đây cậu liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi nghĩ cậu là người biết nguyên nhân hơn ai hết chứ?”

Huyết Sát kể lại nguyên nhân vào ngày đó, tháng đó, năm đó uống nước trong một con sông, sau đó trúng độc bỏ mình.

Thì ra là do mình làm thật, bất quá tuyệt đối không thể để anh ta biết là anh ta đã uống nước tắm của mình!

“Xin lỗi, tôi không cố ý!” Phấn Mặc dũng cảm thừa nhận sai lầm. Hại chết người ta thì người ta báo thù mình là đúng.

Ngẫm lại hành động của mình với Huyết Sát mấy ngày nay khiến Phấn Mặc rất hối hận, cậu lấy Kiến thành lệnh ra, “Của anh, trả lại cho anh này!”

Huyết Sát nhìn Phấn Mặc như nhìn thằng ngốc, sau đó cầm lấy Kiến thành lệnh.

Ánh mắt của hắn khiến cho chút xấu hổ Phấn Mặc vừa nảy ra liền mất tiêu.

“Này, anh biết Táng Hồn Cốc ở đâu không?” Đi nhanh như vậy làm gì, hại cậu chân ngắn không đuổi theo kịp.

“Không biết.”

“Anh không biết còn đi bậy?” Phấn Mặc khó hiểu.

“Cậu có biết không?”

Thế là hai kẻ mù đường đành phải đi lang thang trong rừng, bất quá có người đi cùng vẫn vui vẻ hơn là có một mình, hơn nữa còn có thể làm bảo tiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.