Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 32: Chúng ta cùng nhau thi đại học




Gương mặt Phượng Thiên Vũ xanh mét, hai người bọn họ nói chuyện không lớn, nhưng hỉ đường vô cùng im ắng, nên mọi người đều nghe rành mạch. Đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải một đôivợ chồng sắp bái đường còn đối chọi nhau gay gắt, đủ loại ánh mắt nhìn về bên này, mọi người muốn cười lại không dám cười, nín cười đến đỏ cả mặt, giả vờ khụ một tiếng.

“Ha ha ha ha…….” Một thanh âm trong trẻo không có bất kì cố kỵ nào vang lên “Cửu đệ, vương phi của ngươi quả nhiên không giống người thường, ha ha, thực sảng khoái!”

Dưới khăn voan đỏ thẳm, Long Phù Nguyệt cũng cười nhẹ một tiếng, nàng biết đây là thanh âm của Lục Vương gia ôn thuận như ngọc, hắn thay nàng lấy lại chút thể diện.

“Tốt lắm, giờ lành đã đến, nên bái đường rồi.” Một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến làm cho thân mình nàng hơi hơi cứng đờ.

Lão Hoàng Đế? Thì ra hắn cũng tới, hắn thật sự là yêu thương con trai bảo bối, chỉ cưới một sườn phi cũng ba ba chạy tới.

“Hừ, vẫn hi vọng Đại Vũ Mao không tốt với ta, lần này chỉ sợ là trúng tim của hắn!”

Trình tự hôn lễ rườm rà vẫn tiếp tục tiến hành. Đợi đến lúc kết thúc cũng đã qua một canh giờ.

Thật vất vả mới hết buổi lễ, nàng bị ép buộc gần như chỉ còn lại nửa cái mạng. Nhờ Điềm nhi giúp đỡ nàng rốt cuộc cũng vào được tân phòng trong truyền thuyết.

Trong phòng khắp nơi là màu hồng đỏ chói mắt.

Lại qua một lúc sau, Long Phù Nguyệt ngồi trên giường chờ đợi bắt đầu buồn tẻ.

Phượng Thiên Vũ chỉ đứng ở cửa một chút liền đi ra đại sảnh bồi tân khách.

Mà mũ phượng trên đầu Long Phù Nguyệt làm nàng mệt muốn chết.

Nàng ngồi ở chỗ kia, trong lòng nổi lên từng trận đau đớn.

Hắn---sao lại nhẫn tâm đem mình vứt bỏ ở nơi này? Hắn không biết đống trang sức vàng bạc trên đầu nặng muốn chết sao?Nàng chờ đến toàn thân đều chết lặng, vừa buồn ngủ vừa đói bụng……

Ta vì sao phải chịu đựng hắn tức giận? Là hắn cưỡng bức ta….hắn tức giận, ta càng giận hơn! Mẹ nó, không đợi nữa!

Long Phù Nguyệt một phen tự lột xuống khăn voan, hai mắt tỏa sáng, nàng rốt cuộc cũng bực mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.