Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 22: Mời




Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, ngày hôm đó, Thẩm đại thiếu kiên trì đưa Tô Hiểu Bạch về nhà. Đến nhà họ Tô, mẹ Tô nhô đầu ra thấy Thẩm đại thiếu thì “nhiệt tình” hoan nghênh. “Ha ha, Tiểu Thẩm à, ha ha, vào đi!”

Không biết sao mà Tô Hiểu Bạch cảm thấy hôm nay mẹ mình cười rất cứng nhắc!

Mẹ Tô mời Thẩm đại thiếu vào nhà, sau đó mới nói với con mình: “Tiểu Bạch à, tiếp ông chủ Thẩm đi, mẹ đi mua đồ ăn!”

Mẹ Tô đi mua đồ ăn rồi, trong nhà chỉ còn lại ông chủ và nhân viên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tô Hiểu Bạch không còn cách nào bèn lấy album ra đưa cho Thẩm đại thiếu. “Anh xem tạm đi!” Cậu vẫn giấu thứ này rất kỹ, ngay cả mẹ Tô cũng không thể tìm thấy!

Thẩm đại thiếu cầm cuốn album, tùy ý lật xem, hình bên trong được xếp theo trình tự từ nhỏ đến lớn. Trong hình đều là một đứa bé nhỏ xíu, trắng trắng, mập mạp đáng yêu, càng lớn càng xinh xắn, Thẩm đại thiếu chỉ vào hình một bé gái có đôi mắt to tròn hỏi: “Là cậu à?” Bé con mặc dù còn rất nhỏ nhưng có một đôi mắt to, diện mạo thanh tú, mặc một chiếc đầm vàng nhạt!

Tô Hiểu Bạch nhăn nhó nói: “Ừ, đó là hình tôi học năm ba tiểu học.” Trước kia cậu vô cùng đáng yêu, thậm chí nhiều khi còn bị nhận nhầm là con gái, lần đó bị mẹ bắt mặc đầm chụp hình, cậu cứ thế mà mặc vào chụp luôn!

“Đều rất đáng yêu!” Thẩm đại thiếu xem xong thì đưa ra bình luận, đồng thời tranh thủ lúc Tô Hiểu Bạch không để ý rút trộm mấy tấm.

Ngẩng đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Hiểu Bạch, liền bổ sung: “Giờ cũng rất đáng yêu!”

Làm hại mặt Tô Hiểu Bạch đỏ lừ, sao cậu cứ cảm thấy sếp đang đùa giỡn mình!

Mẹ Tô cuối cùng cũng về, mang theo một túi đồ ăn và hoa quả. “Hiểu Bạch, con rửa dâu tây đi, để mẹ đi nấu cơm!”

Tô Hiểu Bạch rửa sạch dâu tây rồi đưa cho Thẩm đại thiếu. “Loại dâu tây này ăn ngon lắm, anh thử đi!” Dâu tây mẹ Tô mua về trái lớn, màu đẹp, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon!

Thẩm đại thiếu nhìn mấy trái dâu đỏ rực, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn đưa tay xoa đầu Tô Hiểu Bạch. “Cậu ăn đi!”

Tô Hiểu Bạch thì tưởng rằng Thẩm đại thiếu đang ngại ngùng, liền cầm lấy một trái dâu đưa tới bên miệng Thẩm đại thiếu, Thẩm đại thiếu bất đắc dĩ há miệng ra ăn; không biết vô tình hay cố ý mà đầu lưỡi liếm nhẹ lên ngón tay Tô Hiểu Bạch, mềm mềm, ấm ấm. Tô Hiểu Bạch vội rút tay về không dám đút nữa, sao cậu cứ có cảm giác hồi nãy là hắn cố tình liếm mình, hay là tại cậu suy nghĩ nhiều quá……

Thẩm đại thiếu vừa ăn dâu tây xong thì cả người bắt đầu khó chịu, ngồi nhấp nhổm trên ghế. “Hiểu Bạch, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay trong nhà có chuyện, tôi phải về ngay!”

“Anh phải về liền à?” Đồ ăn mẹ mới nấu có một nửa. “Ăn cơm rồi hãy đi!”

“Không được!” Thẩm đại thiếu lại xoa đầu Tô Hiểu Bạch, có chút không nỡ nói. “Tôi phải đi ngay!”

“Vậy anh cầm theo dâu về ăn!” Tô Hiểu Bạch định tìm túi cho Thẩm đại thiếu mang dâu về.

“Cậu giữ lại mà ăn!”

“Nhiều vậy tôi ăn không hết!” Tô Hiểu Bạch chia một nửa dâu tây cho Thẩm đại thiếu!

Thẩm đại thiếu chào mẹ Tô xong thì đi ra ngoài, lập tức đánh xe chạy như điên về nhà.

“Hiểu Bạch! Không phải mẹ đã nói với con tránh xa cậu ta ra sao?” Thẩm đại thiếu vừa đi thì mẹ Tô liền tận tình khuyên can con mình!

“Nhưng mà anh ta rất tốt!” Thật sự, so với những ông chủ bình thường tốt hơn rất nhiều.

“Ai, đứa con ngốc này!” Mẹ Tô than thở, có khổ nói không nên lời!

“……”  Tô Hiểu Bạch không biết nên nói cái gì mới đúng, có ông chủ tốt không lẽ không được, hơn nữa người này rõ ràng lúc trước là do mẹ kéo về!

Mẹ Tô thì đầy khổ sở, quả thật là tại bà dẫn sói về nhà, giờ thì lại ngại mở miệng đuổi người. Quả là thế khó xử, vì thế vào một đêm nguyệt hắc phong cao, mẹ Tô cuốn gói chạy……

Trong lúc đó, ở biệt viện của Thẩm gia.

“Bác, bác nói Mộ Phong có phải có người phụ nữ khác không?” Sau lần chia tay trong không vui với Thẩm đại thiếu, Vương Kiều Kiều luôn nghĩ về vấn đề này, nó khiến cô không thể ăn ngon ngủ yên. Hôm nay cô nhịn khong được bèn chạy đến nhờ bác Thẩm của cô giúp đỡ.

“Không đâu!” Ông Thẩm đặt ly trà trong tay xuống an ủi cô con dâu tương lai.

“Nhưng mà ảnh không chịu đi chơi với con!” Để trở thành con dâu của Thẩm gia cô đã luôn phải chịu áp lực rất lớn, hiện tại nhìn thái độ của Thẩm Mộ Phong, cô càng lo lắng sẽ bị hồ ly tinh giật mất chồng.

“Gần đây công ty của nó bận rộn quá thôi!” Ông Thẩm lộ ra vẻ từ ái. “Yên tâm đi, bác sẽ khuyên nó!”

“Con cám ơn bác!” Vương Kiều Kiều vui vẻ nở lúm đồng tiên như hoa, trở lại thành mỹ nhân rực rỡ như trước. “Bác ơi, con muốn nấu cơm cho Mộ Phong, đợi anh ấy về!”

“Đi đi!”

Đợi Vương Kiều Kiều vào bếp, ông Thẩm mới day trán hỏi quản gia. “Đã muộn rồi sao Mộ Phong vẫn chưa về?”

“Thiếu gia nói hôm nay cậu ấy tăng ca!” Thiếu gia nhà mình chưa từng tăng ca, chẳng hiểu sao dạo này lại chịu khó như vậy.

Vương Kiều Kiều tự mình xuống bếp làm vài món Thẩm đại thiếu thích ăn, nhưng chờ mãi mà không thấy về, gọi điện cũng tắt máy khiến cho cô gấp đến nỗi đi vòng tròn.

“Thôi đừng đợi nữa!” Ông Thẩm đập bàn, quyết định không đợi thằng con nữa. “Ăn trước đi!”

“Nhưng mà……” Vương Kiều Kiều muốn nói đồ ăn là do cô cố tình làm cho Mộ Phong, sao có thể không chờ, nhưng đây lại là người lớn tỏng nhà. Aiz, sao Mộ Phong vẫn chưa về?!

Khi Vương Kiều Kiều về nhà không bao lâu thì Thẩm đại thiếu mới về đến nơi, vừa vào cửa đã bị cha mình chặn lại “Sau này con phải kết hôn với Kiều Kiều, đừng để mặc nó như thế!”

“Con đã nói là con không cưới cô ta mà!” Thẩm đại thiếu đi lên lầu, vừa đi vừa từ chối.

“Không muốn cưới cũng phải cưới!” Ông Thẩm nổi giận, đứng lên chỉ vào Thẩm đại thiếu quát!

Thẩm đại thiếu bỏ lên lầu, để lại cha mình ngồi trong phòng khách, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là bị chọc giận không nhẹ. Kiều Kiều tuy rằng không biết kinh doanh nhưng toàn tâm toàn ý với con ông, hơn nữa nhà họ Vương chỉ có độc nhất một đứa con gái bảo bối, đợi họ trăm tuổi rồi thì sản nghiệp nhà họ Vương đương nhiên là của Mộ Phong. Ai, con cái lớn rồi thì không chịu nghe lời nữa. Ông còn nhớ trước kia Mộ Phong nhìn thấy ông như chuột thấy mèo, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, càng lớn thì càng khó bảo. Ai, mình già rồi… Ông Thẩm nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ, không ngừng cảm khái thời gian như thoi đưa, năm tháng vô tình!

Thẩm đại thiếu lên lầu, vào phòng lục thuốc. May mà hắn về nhà kịp thời uống thuốc nên chỉ bị ngứa nhẹ. Hắn hận chết cái thể chất của mình, chỉ cần ăn có chút xíu dâu tây liền nổi mẩn, đều là di truyền từ cha mình. Nghĩ đến cha, nghĩ đến những hành động gần đây của ông với hắn, càng thêm kiên định phải giải trừ hôn ước!

Hắn nhìn đám dâu tây đỏ rực trong túi, không nỡ vứt bỏ, đành phải để đại trên bàn, ngồi xuống hít sâu một hơi, dù không ăn được thì ngửi mùi còn không được sao?!

Ngày hôm sau, khi Thẩm đại thiếu còn đang ăn điểm tâm thì Vương Kiều Kiều chạy vào. “Mộ Phong, hôm qua em đợi anh lâu lắm mà anh vẫn không về!” Kiều Kiều bĩu môi, lã chã khóc!

“Hôm qua anh có việc!” Thẩm đại thiếu ôn hòa đáp, ăn nốt cái bánh bao, “Anh cần phải nói chuyện với em!”

“Ừm, Mộ Phong, anh muốn nói chuyện gì?” Nói chuyện yêu đương sao, không thấy người lớn còn ngồi trong nhà sao. Thật là xấu hổ! Kiều Kiều ngượng ngùng vò góc áo, đi đến cọ vào người Thẩm đại thiếu nhỏ giọng nói: “Mộ Phong, anh nói đi!”

“Lên lầu!” Có chút chuyện Thẩm đại thiếu không muốn nói trước mặt cha mình, không thể nói rõ được!

“Được!” Kiều Kiều lắc lắc eo nhỏ đi theo Thẩm đại thiếu lên lầu, dưới lầu chỉ có mỗi ông Thẩm đang từ từ ăn sáng!

“Mộ Phong, anh mua cho em à?” Vương Kiều Kiều nhìn thấy dâu tây trên bàn của Thẩm đại thiếu liền vội vàng chạy qua cầm lấy một trái định ăn.

Thẩm đại thiếu giật lấy, nhìn Kiều Kiều hai mắt đẫm lệ bảo. “Thứ này không ăn được!”

Vương Kiều Kiều tuy rất nghi hoặc nhưng cô không muốn chọc giận Thẩm đại thiếu, dù sao thì người đàn ông này sắp là của mình, nghe lời một chút cũng là chuyện nên làm.

 “Chúng ta giải trừ hôn ước đi!” Thẩm đại thiếu đi thẳng vào vấn đề!

“Không, Một Phong, nếu ông trời đã để cho chúng ta ở bên nhau, mặc cho có bao nhiêu khó khăn em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Vương Kiều Kiều cô không phải là người dễ dàng bị đá!

“Căn bản anh không thích em!” Thẩm đại thiếu rất bất đắc dĩ, hắn cảm thấy cuộc đối thoại của hai người như râu ông nọ cắm cằm bà kia!

“Không sao, em sẽ khiến anh thích em!” Vương Kiều Kiều làm tư thế ôm tim, hai mắt đẫm lệ lưng tròng!

“Anh có người yêu rồi!” Đã hiểu chưa?

“Mộ Phong, anh không thể đối xử với em như vậy, oa oa……” Vương Kiều Kiều òa khóc, hai tay ôm mặt chạy xuống lầu!

Đợi Thẩm đại thiếu xuống lầu thì thấy cha mình âm trầm nhìn mình, “Con định giải trừ hôn ước?”

“Đúng vậy!” Thẩm đại thiếu khẳng định!

“Tùy con, tự con xử lý đi!” Ông Thẩm quyết định mặc kệ thằng con này, hừ sớm muộn gì cũng có ngày nó hối hận!

Ông Thẩm dẫn con chó ngao lông vàng ngâm nga một khúc hát ra ngoài đi dạo!

……

Tô Hiểu Bạch sắp xếp xong, đi bộ đến chỗ làm. Trên đường đi tình cờ nhìn thấy một chú chó ngao cực kỳ uy mãnh, mà cậu vốn thích các loài động vật lông xù. Thế là nhìn thấy chú chó kia liền ngứa tay muốn chạy đến sờ. Chủ của chú chó là một ông chú trung niên, dựa vào dung mạo thì biết ngay là khi còn trẻ cũng là đại soái ca. Tô Hiểu Bạch nhìn gương mặt có đôi nét quen thuộc, ấn tượng liền tốt hơn, mở miệng hỏi: “Chú ơi, cháu sờ nó được không?”

Ông Thẩm vừa ra khỏi cửa liền đụng phải một cậu con trai rất dễ nhìn, trông rất có cảm tình, cười tủm tỉm nói: “Tự nhiên đi, Tiểu Kim ngoan lắm!”

Ông Thẩm ấn đầu Tiểu Kim cho Tô Hiểu Bạch sờ, quả nhiên Tiểu Kim rất ngoan, không cắn cậu mà còn dùng đầu cọ vào lòng tay Tô Hiểu Bạch. Lông của chú chó này rất mềm, lại dày, sờ lên rất thích.

Tô Hiểu Bạch cứ sờ mãi mà không muốn đứng dậy, cậu thật muốn nuôi một con, “Loại chó này có khó nuôi không ạ?”

“Không!” Ông Thẩm nuôi chó ngao không giống như người khác, ông ăn cái gì thì Tiểu Kim ăn cái nấy.

Tô Hiểu Bạch chơi với Tiểu Kim vui đến quên thời gian, đến khi cậu phát hiện ra thì chỉ còn năm phút nữa là đến giờ làm. Đến muộn, đến muộn đến muộn…… Tô Hiểu Bạch thầm la thảm, vội vàng chào ông Thẩm. “Chú ơi, cháu phải đi làm đây!”

“Đi đi, cậu bé ngoan!” Đợi ông vẫy tay xong thì Tô Hiểu Bạch đã chạy rất xa.

Xong rồi xong rồi, bị muộn rồi, càng làm cho Tô Hiẻu Bạch buồn bực là hôm nay cậu lại chọn đi hướng không có lối đi tắt, trong vòng năm phút tuyệt đối không thể đến công ty.

“Cậu đến muộn!” Vừa mới vào văn phòng thì cậu đã bị sếp tóm.

“Sẽ không có lần sau!” Bé ngoan biết sai liền sửa!

“Ăn dâu đi!” Sáng nay Thẩm đại thiếu lại tha túi dâu đến!

“Cám ơn!” Tô Hiểu Bạch cầm lấy dâu tây, đi pha trà, vừa pha vừa ăn dâu đến hạnh phúc. Không ngờ sếp lại quan tâm nhân viên đến thế!

Nếu nói mỗi ngày của mọi người đều trôi qua thật yên bình, như vậy bi kịch nhất chính là mẹ Tô. Bà vốn cuốn gói bỏ chạy rồi nhưng mới đi có một ngày lại quay về. Tô Hiểu Bạch tan tầm về nhà thì thấy mẹ chẳng khác gì du hồn mà ngồi trên sô pha, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra xa không chớp.

“Mẹ, mẹ sao thế?”

Tô Hiểu Bạch đột nhiên lên tiếng dọa mẹ Tô nhảy dựng, mẹ Tô vỗ ngực. “Khụ khụ, cái kia……” Mẹ Tô đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương khi phải nhìn thẳng vào con trai.

“Ừm, mẹ đã gặp cha con rồi.” Mẹ Tô từng nói với Tô Hiểu Bạch là cha cậu đã qua đời, nhưng mà đã xảy ra vấn đề, người vẫn còn sống.

“Thế cha của con trông như thế nào?” Từ nhỏ Tô Hiểu Bạch luôn hy vọng được gặp cha, giờ cuối cùng cũng đã có cha, tất nhiên phải hỏi vấn đề này trước.

“Ừ thì……” Giọng của mẹ Tô lí nhí chẳng khác gì muỗi kêu. “Cha của con rất cao to, đẹp trai……”

“Sao mẹ không mang theo ông ấy về?” Nếu đã gặp lại cha, vì sao cả nhà vẫn chưa thể đoàn viên?

“Mẹ không dám!” Mẹ Tô như một đứa bé phạm lỗi, cúi đầu hạ giọng trả lời.

“Sao không dám?” Không lẽ cha cậu là người rất hung dữ?

“Aiz, cha của con còn một đứa con……” Mẹ Tô thở dài. “Đó là anh trai của con, là anh cùng cha khác mẹ!”

Tô Hiểu Bạch không ngốc đến nỗi nghe không hiểu, đột nhiên cậu cảm thấy câu chuyện này thiệt là máu chó như tiểu thuyết vậy!

Mẹ Tô tiếp tục nói, “Cha của con ngũ quan rất đẹp, thân thể cường tráng, vẫn còn rất trẻ, chẳng già đi bao nhiêu, so với trước kia càng thêm quyến rũ……” Người ta thường nói đàn ông trung niên rất cuốn hút, cha Tô đúng là đang ở vào độ tuổi này. “Hôm nay ông ấy dắt chó đi dạo trên đường, mẹ chỉ cần liếc mắt là nhận ra ông ấy ngay……”

Nhắc đến chó, Tô Hiểu Bạch chợt nhớ đến chú chó ngao lông vàng đáng yêu cùng với ông chú hòa ái dễ gần, chắc là cha mình cũng sẽ giống ông ấy lắm.

“Vậy mẹ không tiếp xúc với ông ấy à?” Tô Hiểu Bạch không giống mẹ Tô, cậu vẫn rất bình tĩnh.

“Không, mẹ không dám!” Mẹ Tô xoắn tay, đột nhiên cảm thấy mấy chục năm sống của bà thật uổng phí!

“Vậy ông ấy hiện giờ đang độc thân hay sao?” Tô Hiểu Bạch nghi mẹ mình không dám gặp cha có lẽ là vì ông ấy là người đã có vợ. Dù sao thì ở trong ấn tượng của cậu, lá gan của mẹ vốn rất lớn kia mà!

“Cha con sớm đã độc thân rồi!” Mẹ Tô cảm khái, đúng là năm tháng không buông tha cho ai, dù cho ông ấy độc thân thì sao, bà đã già rồi, nếp nhăn cũng nhiều rồi!

“Vậy mẹ còn tình cảm với ông ấy không?” Tô Hiểu Bạch từ đầu tới cuối vẫn lãnh tĩnh, tuy nói cậu luôn khao khát có cha, nhưng hiện tại, người cha kia đối với cậu chỉ đơn giản là người lạ có cùng huyết thống mà thôi.

“Có lẽ vậy, trước kia mẹ cảm thấy mẹ sớm đã quên ông ấy, nhưng hôm nay gặp lại, mẹ thấy mẹ căn bản không thể quên được……” Mẹ Tô không biết giờ nên làm cái gì mới tốt, đều nói trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, bà quả thật không biết nên làm gì bây giờ!

“Nếu như mẹ còn yêu cha thì mau đi mang ông ấy về!” Dù sao người một nhà đoàn viên vẫn là kết cục tốt, hơn nữa sau này cậu còn có thể có anh trai, thật ra từ nhỏ cậu luôn hy vọng có một người anh trai cao lớn, uy mãnh, có thể giúp cậu đánh nhau, có thể cùng chơi với cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.