Tổng Tài Sủng Thê Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 8: Quên lãng




Editor: May

Sau đó, đám đàn ông tức giận đến trực tiếp vỗ đùi thịt! Mặt một đám lộ vẻ hung tàn, một bộ dáng rít gào “Lôi Lôi, cậu làm sao vậy? Sao có thể không nổi bão chứ”.

Quyết đoán, bị đám nữ thần xem thường, vô cùng ghét bỏ trợn trắng mắt, liền không thể mong Lôi thiếu người ta ở chung thật tốt với Tiểu Ý sao?

“Tiểu Ý.” Lôi Nặc đưa cá đã gỡ xương xong tới, ngữ khí nặng nề lạnh đến làm cho người ta sợ hãi, có thể nghe ra lửa giận đè nén.

Hoàng Phủ Bạc Ý quét mắt, ý cười kiều diễm càng thêm khinh thường, chợt lạnh lùng, sâu kín thưởng hai chữ,

“Không ăn.”

Sau đó lại chuyển mắt qua, đúng lúc, một luồng ánh sáng mặt trời dán lằn ranh dù chiếu xuống dưới, dừng ở khóe môi thấu hồng của cô, bay đến bốn phương.

Cô thích ăn cá, nhưng cố tình lại không gỡ xương cá.

Khi còn nhỏ, có một lần bọn họ cũng giống  như bây giờ, mọi người ở bờ biển nướng BBQ, cô suýt bị xương cá nghẹn chết rồi.

Lúc ấy Lôi Nặc thật sự là Tiểu Lôi Lôi, vừa nghĩ cách giúp gỡ xương cá từ cổ họng cô ra, vừa nhảy chân phát giận, rống giận cô không biết ăn cá còn chết sống muốn ăn!

……

Sau đó, từ đó về sau, phàm là chỉ cần ăn cá, Lôi Nặc đều sẽ giúp cô gỡ sạch sẽ xương cá, sau đó cho cô ăn, trong miệng căm giận chợt rống,

“Thật xem lão tử trở thành ‘ người gỡ xương cá chuyên nghiệp ’! Sau này lão tử không bao giờ giúp em nữa!”

“Người gỡ xương cá chuyện nghiệp” là nick name một đám bạn bè này đặt riêng cho Lôi Nặc.

Lời Lôi Nặc nói về sau sẽ không giúp Tiểu Ý Ý gỡ xương cá này cũng không biết nghe xong bao nhiêu lần, nhưng lần sau cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm phàm là chỉ cần có cá, cậu ta nha liền tự động mục đích bản thân lại bắt đầu làm người gỡ xương cá chuyên nghiệp, sau đó lại nói những lời này làm kết thúc →_→.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.