Tổng Tài Sủng Thê Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 50




Thân phận của chủ nhân trường đấu giá này vô cùng đặc biệt, cả đại lục này không một ai dám đắc tội. Ở trong trường đấu giá này bất kì ai cũng phải tuân theo quy tắc, không được phép gây sự. Ngay cả Hoàng đế của Phi Tinh quốc này cũng không ngoại lệ.

Nhưng chỉ cần ra khỏi đây, có ai gây sự, hoặc ai bắt nạt ai thì ai mà quản chứ?

Chàng thư sinh đó nếu cứ ở yên trong trường đấu giá thì Tây Môn Hàn thật không dám làm gì hết nhưng giờ thì.... ha ha

Mọi người lặng lẽ thay chàng thư sinh điểm một cây nến trong lòng...

Tây Môn Hàn nổi tiếng là một kẻ độc ác, tàn bạo và lại là kẻ có quyền thế... Đắc tội với hắn thì đúng là chán sống rồi!

Chàng thư sinh đó có thể có bản lĩnh không tồi, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, bản lĩnh cũng được đến đâu?

Sao mà có thể thoát khỏi bọn tay sai như hùm như báo của Tứ hoàng tử?

Chàng thư sinh tuấn tú khôi ngô đó chỉ sợ là sẽ chẳng bao giờ còn xuất hiện trên đời này nữa! Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Tây Môn Hàn liếc nhìn về phía gian phòng mà Cố Mạn Phi ngồi,sau tấm rèm trân châu chỉ thấy ẩn hiện một bóng người nhỏ bé đứng ngay nơi khung cửa sổ.

Hắn nhất định phải giành bằng được cây hoan hình thảo 3000 năm tuổi đó... Hiện giờ sự chú ý của hắn đổ dồn lên người Cố Mạn Phi:

- Xin mời tiểu công tử!

Nhị lầu....

.... vọng lại tiếng trả lời:

- Xin mời Tứ điện hạ!

Giọng nói trong trẻo mà đầy từ tính nghe không ra giọng nam giọng nữ, nhưng rất dễ nghe.

Không đợi Tây Môn Hàn tiếp lời, giọng nói ấy lại lần nữa vang lên:

- Tứ điện hạ muốn mua lại hoan hình thảo từ tay tại hạ đúng không? Chỉ sợ phải khiến Tứ điện hạ thất vọng rồi! Khi nãy tại hạ đã đồng ý với vị thiếu gia kia sẽ không mang bán lại hoan hình thảo cho bất kì ai nữa. Quân tử nhất ngôn cửu đình, Tứ điện hạ anh minh, tài đức vô song, tất nhiên sẽ không ép tại hạ thành kẻ bất tín, đúng không ạ?

Chỉ vài câu đã đủ khiến Tây Môn Hàn phải im bặt.

Tây Môn Hàn hít một hơi dài,khẽ cười:

- Công tử nghĩ nhiều rồi,bản Vương tất nhiên sẽ không làm vậy rồi!

Nói thì nói vậy nhưng trong đáy mắt hắn sát khí đằng đằng....

Hôm nay đúng là trúng tà rồi, toàn những kẻ vô danh tiểu tốt làm hắn bẽ mặt! Xem ra gần đây hắn đã quá nhân từ rồi!

Hắn lập tức quay về gian phòng của mình.

Mọi người ai cũng thừa biết tính tình của vị hoàng tử này nên trong lòng lại thầm điểm thêm một cây nến cho vị tiểu công tử không biết trời cao đất dầy này.

Một trận giông bão nhỏ qua đi,cuộc đấu giá tiếp tục, nhiều đồ quý hiếm được mọi người thi nhau mua...

Cố Mạn Phi đến đây với mục đích chính là mở mang tầm mắt nên cũng không có ý định mua gì nữa...

Bỗng một tiểu đồng bưng ra một chiếc hộp, lần này vị chủ trì cuộc đấu giá lật luôn tấm khăn trùm chiếc hộp ra, để lộ ra món đồ trong chiếc hộp..

Cố Mạn Phi nhìn rõ món đồ thì có chút ngơ người....

Hoa bảo thạch?

Đồng hồ đeo tay?

Món đồ đó có hình dạng giống như một chiếc đồng hồ được gấp thành hình hoa hướng dương, được tạo thành bởi rất nhiều loại đá quý, tỏa ra thứ ánh sáng tựa bẩy sắc cầu vồng.

Vị chủ trì cầm món đồ đó trong tay, thứ ánh sáng bảy sắc cầu vồng ấy bao trùm cả người ông ta giống như bức tượng phật được bao trọn trong vầng hào quang... nổi bần bật giữa đám đông.

Cố Manh Phi xem qua vô số các loại bảo thạch nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một loại đá quý sáng lóa như này, ngay cả kim cương cũng không thể sáng bằng.

Vì thấy kì lạ nên cố tình nhìn thêm...

Có chút động lòng, món bảo thạch này xem ra không phải đồ tự nhiên mà giống như được bàn tay con người tạo ra vậy.

Nhưng ở thời đại này có bảo thạch nhân tạo sao?

Hơn nữa ngoại hình của nó cũng không giống như của thời đại này...

Phía bên dưới...

Vị chủ trì giơ cao món đồ lên:

-Mấy ngày trước trong nhà kho của chúng tôi phát hiện ra vật này, nhưng không ai nhận ra nó được làm ra từ chất liệu gì, các vị ở đây có ai biết hay không?

Vô vàn cặp mắt nhìn vào món đồ đó,nhưng không một ai nhận ra đó là thứ gì, được làm từ chất liệu gì....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.