Tổng Tài Sủng Thê Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 5: Một chút




Lãnh Mục Hàn nhìn Diệp Tâm vui vẻ ăn hết số thức ăn anh nấu mà trong lòng cũng vui theo. Đây là lần đầu anh nấu ăn cho người khác, cả đời này cũng sẽ chỉ nấu cho một mình cô thôi.

"Ngon không?"

Diệp Tâm không ngẩng đầu lên, gật một cái thật mạnh.

"Sau này nếu em muốn được ăn free, chi bằng chấp nhận tôi đi!!"

Phụt! Thức ăn trong miệng cô trực tiếp phun ra ngoài, phun sạch sẽ. Lãnh Mục Hàn, anh là đang mua chuộc công khai đấy à?

Ngày hôm sau anh đưa cô đến một cô nhi viện nhỏ, ánh mắt của cô dường như muốn hỏi anh "tại sao lại đi tới đây?"

"Sau khi bố mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi từng sống ở đây một thời gian."

Mãi một lúc lâu sau Diệp Tâm mới à lên một tiếng, thật không ngờ một người như anh cũng đã từng sống ở một nơi như vậy, chả trách anh lãnh đạm với mọi người xung quanh.

Ai cũng có một khoảng trời giấu kín cho riêng mình, đối với anh, ở cô nhi viện này chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, không có tranh đấu, không có những công việc đau đầu, bình yên đến lạ.

"Vậy nên anh đưa tôi tới đây là để thăm lại nơi anh đã từng sống sao?" Cô hỏi

"Cũng có thể coi là như vậy."

Đúng lúc đó, có một cậu bé chạy tới ôm Lãnh Mục Hàn, anh liền cúi xuống xoa đầu nó, biểu cảm ôn nhu dị thường.

"Tiểu Mạnh, đây là cô Diệp Tâm, con mau chào cô đi."

Cậu bé tên Tiểu Mạnh kia liếc nhìn cô một cái rồi cúi đầu biểu thị cho lời chào, cô cười với nó rồi quay sang hỏi Lãnh Mục Hàn:

"Thằng bé không biết nói chuyện sao?"

"Nó bị tự kỉ từ nhỏ, không thích giao thiệp với ai."

Nghe được câu trả lời từ anh, Diệp Tâm ngẩn người ra một chút, cô vốn định hỏi tiếp là "vậy làm sao anh giao tiếp được với nó?" nhưng cảm thấy vẫn là không nên thì hơn.

Cô liên tưởng đến hình ảnh hai người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh nhau không nói một câu nào, cứ như thế mà im lặng nhìn nhau, quả thực rất lạnh a~

Thấy Tiểu Mạnh không quen ra bên ngoài này lắm, Lãnh Mục Hàn liền quay sang nói với Diệp Tâm:

"Em ở đây, tôi đưa cậu bé vào trong rồi lấy cho em cốc nước."

Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng của hai người kia. Thực ra Lãnh Mục Hàn chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, không tiếp xúc nhiều sẽ nghĩ anh rất lạnh lùng, ở bên mới thấy anh thực sự ôn nhu, dịu dàng.

Diệp Tâm a, mày lại bị bữa cơm người ta nấu cho mua chuộc rồi!

Chợt tiếng điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, là Bùi Cảnh Sơ sao?

"Alo, Bùi sư huynh!"

"Diệp Tâm đấy à, em đang ở đâu?"

"Em ở thành phố A, có chuyện gì không ạ?" Cô vốn nghĩ, từ sau lần đó bị cô từ chối, Bùi Cảnh Sơ sẽ không liên lạc nữa, không ngờ còn chủ động gọi điện.

Đầu dây bên kia dường như có chút kinh hỉ, lập tức trả lời: "Vậy chúng ta gặp nhau được không, vừa hay anh cũng đang ở đây?"

Cô do dự một lát, có nên hỏi qua ý kiến của Lãnh Mục Hàn không? Dù sao...

Ách, anh cũng đâu phải là chồng cô đâu, tại sao phải hỏi ý kiến?

Nghĩ thế, cô nhanh chóng trả lời: "Được, anh gửi địa chỉ cho em đi."

Không lâu sau, Bùi Cảnh Sơ liền gửi tin nhắn qua. Lãnh Mục Hàn cũng đi ra ngoài. Đưa cốc nước cho cô, ân cần nói: "Em uống cẩn thận!"

Đờ mờ, suýt nữa thì sặc chết! Hàn mặt lạnh, chỉ là uống nước thôi mà, có cần coi người ta như trẻ con thế không a?

"Ừm... Lãnh Mục Hàn, chiều nay tôi muốn đi gặp bạn một chút." Cô ngập ngừng

"Bạn? Nam hay nữ?"

"Là Bùi Cảnh Sơ!"

Mặt Lãnh Mục Hàn bỗng chốc đen như đít nồi, hừ, cô còn dám đi gặp hắn ta à?

Diệp Tâm cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, xem ra cái tên kia sắp tức giận rồi. Phải khắc chế, khắc chế a~

"Anh yên tâm, tôi sẽ về sớm, còn nữa, tối nay tôi sẽ nấu cho anh ăn."

Người nào đó nghe thấy câu này thì lòng dịu đi một chút, trong lời nói vẫn có phần giận dỗi:

"Đúng 4 giờ chiều tôi đi đón em."

"Biết rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.