Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng

Chương 68: Bởi vì ta thích ngươi a




Vương Dao suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời này không thể nói đúng, nhưng sai ở đâu, nàng lại không thể nói rõ được. Nàng liền ngẩng đầu lên, thấy Lý Kỳ đã dựa vào một góc ngủ rồi, trước tiên là sửng sốt, trong mắt bỗng có chút cảm động, nhìn xung quanh, thầm lẩm bẩm: - Đều nói ngồi xe ngựa của ta, ở đây ngay cả một tấm thảm cũng không có.

Nói xong, nàng liền cầm áo choàng của mình lên khẽ đắp lên người Lý Kỳ, nhưng khi ngồi trở lại, ánh mắt bỗng nhìn về phía 99 đóa hoa hồng đặt trên bàn đó, không khỏi đưa tay ra cầm lấy bó hoa, cầm trong tay khẽ xoa xoa, ánh mắt dần trở lên thâm thúy.

Ngày xưa mặc dù Trịnh Dật đã theo đuổi nàng rất gắt gao, nhưng Trịnh Dật dù sao cũng là quân tử, quà tặng nàng không ngoài những vần thơ. Còn Tần Mặc lại có chút chất phác, sao không hiểu chủ động tặng quà cho nàng. Cuộc đời này của nàng chỉ nhận hoa có hai lần, đều là Lý Kỳ tặng. Nhưng hoa cúc đen tặng lần đầu, mục đích không phải là rất rõ ràng, khi đó Lý Kỳ chỉ là nhìn thấy loài hoa lạ này, không tự giác nghĩ tới nàng. Bởi vì nàng rất thích hoa, vì vậy đã tặng hoa lạ cho nàng.

Nhưng lần này thì khác, mục đích của Lý Kỳ lần này rất rõ ràng. Nàng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ là miệng của Lý Kỳ quá ti tiện, là một chuyện hay, rơi vào miệng Lý Kỳ, dường như là chuyện hay đi ra từ lều cỏ.

Nhưng nhớ tới lời đó của Lý Kỳ, Vương Dao lại cảm thấy buồn cười, không khỏi lắc đầu, lại dừng lại ở bó hoa giấy trên tay. Trong lóc đó, thần sắc của nàng liền trở lên ảm đảm, thầm nhủ: - Mãi không héo tàn, mãi không héo tàn. Nghĩ tới đây, lông mày nàng bỗng nhíu lại, lại chuyển ánh mắt ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, làn gió khẽ thổi tới, thổi bay mấy sợi tóc bên tai nàng, lại càng thấy bi thương hơn.

Thời gian trôi qua khoảng chừng nửa giờ. - Ngô ừ! Mấy tiếng phát ra đã kéo lại dòng suy nghĩ của Vương Dao. Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Kỳ vặn vẹo bả vai, từ từ mở mắt ra, liền nói: - Ngươi tỉnh rồi.

Lý Kỳ vừa nghe thấy giọng nói của Vương Dao, liền trợn trừng mắt lên, kinh ngạc nói: - Ta vừa mới ngủ sao?

Vương Dao liền gật đầu.

Lý Kỳ liền vỗ nhẹ tay lên trán, nói: - Thật là đáng chết.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Sao thế?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta vẫn là lần đầu tiên ngủ ngon lành khi hẹn với người đẹp. Đây đúng là tội chết, quyết không thể tha thứ được, Tam Nương, cô cứ nói đi. Trong lúc nói chuyện, mắt hắn lén nhìn trộm Vương Dao.

Nói thực trong lòng hắn cũng khá trống rỗng, điều này nếu hẹn hò với phụ nữ ở hậu thế, vừa lên xe liền ngủ, thì chắc chắn là hỏng rồi. Điều này khi tán gái, tuyệt đối là đại kỵ trong đại kỵ rồi.

Cũng may đây không phải là hậu thế, Vương Dao cũng không hề để ý chút nào, ngược lại lạ rất thích không khí này, liền cười nói: - Được rồi, ngươi đừng có mà ở đó diễn nữa, ta cũng không trách ngươi đâu.

Bá đạo! Bị nhìn thấu rồi, lẽ nào là kỹ thuật diễn của ta đã kém đi rồi. Nói như vậy, Lý Kỳ lại càng lúng túng hơn.

Vương Dao rót trà cho hắn, chuyển ly trà tới nói: - Ngươi đã mệt thế này rồi, có lẽ nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đây lại không phải là chuyện gấp gáp gì.

Lý Kỳ nhận lấy chén trà uống vài hớp, nghe thấy nàng nói như vậy, liền nói: - Đây đương nhiên là chuyện gấp rồi. Đây có lẽ là cuộc hẹn chính thức đầu tiên của hai chúng ta, hơn nữa lần đầu tiên ta đã sai hẹn, chỉ là chỉ là không ngờ ta lại ngủ mất, lãng phí khoảng thời gian này, thật đúng là thiệt thòi cho người ta rồi. Nói xong, hắn liền ảo não gãi đầu.

Vương Dao nghe thấy thế liền ửng hai gò má, xinh đẹp vô cùng, nói: - Ai ai nói chuyện này, ta nói là hành thiện.

- Ồ, đúng đúng đúng, hành thiện, hành thiện, cô xem xem, ta đều ngủ đến hồ đồ rồi.

Lý Kỳ nói xong, liền nói tiếp: - Nhưng hành thiện cũng không thể ngăn cản chúng ta yêu nhau. Hai việc này cũng không xung đột, hơn nữa chúng ta hoàn toàn có thể yêu nhau mãnh liệt trên đường đi hành thiện. Điều này có lẽ còn truyền ra thành giai thoại ấy.

Rõ ràng chính là động cơ của ngươi không tốt, còn nói giai thoại gì, thật đúng là vô lại! Vương Dao đỏ bừng mặt lên nói: - Lời này ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra, nếu người ta nghe thấy, không phải là khiến cho người ta cười đến rụng răng sao?

- Cười thì cười, xem ai cười càng vui hơn.

Lý Kỳ lỡ đễnh lắc đầu, chợt thấy trong tay Vương Dao còn cầm bó hoa gấp, cười nói: - Tam Nương, cô thích hoa của ta tặng cô ư?

Vương Dao sửng sốt, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn bó hoa trong tay, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bi thương, khẽ nói: - Mặt người như mặt hoa, hoa cũng có thời khắc điêu linh, còn màu đỏ cũng có một ngày già đi, sao cso thể giống như hoa giấy này, mãi mãi không héo tàn. Lý Kỳ, ta đã đau buồn hơn ngươi nhiều, có lẽ cũng không còn bao lâu nữa, ta cũng sẽ trở nên tang tóc bi thương, tới khi đó có lẽ ngươi cũng sẽ chán ghét ta.

Lý Kỳ hơi sững người, thầm nhủ, xem ra tuổi tác thật sự là kẻ thù của phụ nữ, ngay cả nàng cũng không thể tâm cảnh bình tĩnh được, nhưng nha đầu ngươi rõ ràng chính là sinh trong nghịch cảnh. Ta bây giờ đã nhìn thấy hình như là còn lớn tuổi hơn ngươi, điều này thực sự là rất coi thường người ta. Dừng lại nhìn Vương Dao, phát hiện thấy Vương Dao lúc này mới là một người phụ nữ thật sự, bỗng bật cười, nói: - Cô hiểu lầm ý ta rồi. Cô cho rằng ta tặng hoa giấy cho cô, là mong muốn dung nhan của cô không héo tàn sao?

Vương Dao trầm mặc không nói.

Lý Kỳ lại nói: - Ta không phủ nhận là khá thích người con gái đẹp. Đây là thường tình của con người, sự vật đẹp dường như là luôn thu hút sự chú ý của người ta. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao? Nhưng đẹp không phải là duy nhất, cũng không phải là vĩnh hằng. Cuộc đời con người vội vàng hàng chục năm, duy có tình cảm mới là vĩnh hằng bất biến. Cho dù là tình yêu, hay là tình bạn và tình thân, ta tặng hoa giấy cho cô, chỉ hy vọng tình cảm giữa ta và cô giống như hoa giấy này, mãi mãi không héo tàn, chính là cùng nắm tay, cho đến già.

Vương Dao nghe mà thấy trong lòng chấn động, hai mắt đẫm lệ, nỗi lo lắng trong lòng như biến mất, chỉ còn lại sự cảm động vô cùng. Nhưng khi bình tâm lại, bỗng thấy vừa rồi Lý Kỳ ngồi đối diện với nàng, bây giờ đã ngồi bên cạnh nàng rồi, hơn nữa còn đang nắm đôi bàn tay ngọc ngà của nàng.

Ngay cả bản lĩnh tận dụng mọi thứ, ngoài Cao Nha Nội trên thế giới này ra, ai còn có thể là kẻ địch của Lý Kỳ chứ?

Nàng bắt đầu nghi ngờ những lời đó của Lý Kỳ, là xuất phát từ tấm chân tình, vẫn là vì chiếm lấy nàng.

Lý Kỳ dường như đã nhìn thấy tâm tư của Vương Dao, liền võ mồm: - Nàng đừng có hiểu lầm, ta đây chỉ là dùng hành động để nói cho nàng biết, ta đã nắm tay, cũng có thể nắm như vậy tới già.

Vương Dao nhớ lại từ lần đầu tiên gặp mặt Lý Kỳ cho tới nay, đến nay cũng không thể tin rằng mình có một ngày lại thân mật với hắn như vậy, dù sao giá trị quan và tư tưởng quan của hai người đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều này hai người họ đều có thể đi cùng với nhau, cũng chỉ có thể là dùng thiên ý để hình dung, tự nhiên cười, nói: - Thôi đi, thôi đi, cuộc đời này của ta gặp ngươi, cũng xem như là chưa xong hồng trần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.