Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng

Chương 67: Đông Phương Linh điêu ngoa




Hóa ra hôm nay không đơn giản là chuyện từ thiện một lần, cũng là một lần kỳ thi của học viện y học. Những học sinh này sẽ đi tới những vùng nông thôn đó khám bệnh, dùng những gì đã học áp dụng vào thực tiễn, bởi vì ở nông thôn có rất nhiều người không có tiền khám bệnh. Đại đa số những người nông dân nghèo đều là binh lính, mà y thuật này có lẽ là liên quan tới tính mệnh của con người, ngươi cần phải có đủ kinh nghiệm mới có thể trị được bệnh cho người ta. Cho nên, Lý Kỳ cảm thấy hai cái này thật sự là sự tác hợp của ông trời, vì vậy mới có lần thực tập này.

Quái Cửu Lang bỗng nhiên liếc về phía Vương Dao bên cạnh Lý Kỳ, nói: - Vị này là?

Suýt nữa thì quên, lão ta vẫn chưa biết phu nhân, Lý Kỳ liền giới thiệu: - Vị này chính là chủ nhân của Túy Tiên Cư, tam thiên kiêm của Vương viện trưởng, Vương Dao.

Nói xong lại quay sang Vương Dao giới thiệu: - Vị này chính là sư phụ của Thập Nương, Quái Cửu Lang. Vị bên cạnh lão là phu nhân của lão Doãn Thị.

Vương Dao khẽ vuốt cằm nói: - Nghe danh đã lâu, như sét đánh bên tai.

Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Ngươi thật sự là người dối trá như Lý Kỳ vậy. Loại nhóc con chưa ra khỏi cửa như ngươi sao có thể nghe thấy được đại danh của ta chứ? Điều này chớ nói tới nữa, lão phu không thích nghe.

Vương Dao khẽ giật mình, lộ rõ vẻ lúng túng.

Điều này rõ ràng chính là trả thù rồi! Còn thuận tiện chỉ chó mắng mèo, Lý Kỳ vốn là muốn chửi lại, hắn cũng có bản lĩnh này, nhưng vấn đề là lão Quái này có động đến hay không cũng khiến người ta phải chạy vào trong lều tranh. Điều này khiến cho Lý Kỳ có chút kiêng kỵ, tức giận nói: - Cho ta chút sỹ diện có được không chứ?

Doãn Thị cũng nói: - Phu nhân, người chớ có chấp nhặt gì với ông ta, lão phu này của ta tính tình như vậy.

Bà lão này cũng đã mở miệng rồi, Quái Cửu Lang cũng không dám tùy tiện nữa, liền cười nói:

- Kim Đao Trù Vương, thủ đoạn của ngươi cũng được lắm, khiến phu nhân thật sự ngày càng xinh đẹp hơn.

Vương Dao cũng vẫn chưa giải thích, Lý Kỳ liền sách một tiếng, tức giận không vui nói: - Sao lại nói như vậy chứ, cái gì mà ngày càng đẹp hơn chứ? Đây không phải là ép ta bất nghĩa sao? Lão nên nói là rất đẹp.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều cười rộ lên.

Phu nhân đứng ở đó thật sự như đứng trong đống lửa. Lão Quái Cửu Lang và Lý Kỳ về một phe, sức sát thương đã tăng lên gấp bội. Bởi vì hai người này đều là hạng người không biết giữ mồm giữ miệng, do đó đã nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô thúc, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.

Sau đó liền đi vào trong tiệm với Ngô Phúc Vinh.

Lý Kỳ liền liếc nhìn Quái Cửu Lang, nói: - Xem kìa, lại làm cho cô tức giận rồi.

Quái Cửu Lang không thèm chú ý, tình trạng này rất thường xuyên xuất hiện, lão cũng đã thành quen rồi, liền nói: - Chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, chỉ dăm ba câu là có thể dụ dỗ được ngay thôi.

- Lão quá khen rồi.

Lý Kỳ cũng tức giận trả lời một câu.

Quái Cửu Lang bỗng liếc ngang liếc dọc, nói:

- Sao lại không thấy được đồ nhi tốt của ta nhỉ?

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Thập Nương gần đây vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu sinh nở bằng việc phẫu thuật, đừng nói lão, ta cả ngày cũng cùng cô ấy sống chung dưới một mái nhà, từ sáng tới tối cũng khó mà gặp mặt cô ấy được.

Kỳ thực hắn cũng đã mời Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô tới, nhưng không có bằng lòng, đều tìm lý do để từ chối, rõ ràng là không muốn gây náo nhiệt. Nếu họ tới, Lý Kỳ chắc chắn sẽ phải chăm sóc họ, như vậy thì rất khó mà ở riêng với phu nhân.

Quái Cửu Lang gật đầu nói: - Đồ nhi này của ta niềm đam mê đối với y thuật còn vượt xa ta rất nhiều. Từ nay về sau ngươi phải bao dung họ nhiều hơn chút, chớ có lạnh nhạt với nó đấy.

Lý Kỳ nói: - Đó là tất nhiên rồi, ta nói này Quái huynh à, lão nói lời này sao lại không hề đỏ mặt chút nào thế? Phương diện này lão nhiều nhất cũng chính là một người mới. Ta có lẽ là thuộc loại tông sư rồi, nếu nói dạy cũng là ta dạy lão, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Đúng đúng đúng, lão phu quả thực là có chút kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Nhưng, ngươi cũng đừng nói dạy ta, chuyện đó của ngươi, lão phu không học được.

Lý Kỳ thầm giễu cợt: - Điều đó cũng đúng, dù sao tuổi tác lão cũng không còn nhỏ nữa.

Lời này nói ra đã khiến Quái Cửu Lang lúng túng, chửi thầm, tiểu tử này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, ta chẳng qua chính là nói tình nhân của hắn có một câu, hắn lại mắng ngược lại nặng hơn, thật đúng là không biết kính già yêu trẻ gì hết.

Doãn Thị đứng bên cạnh cũng lắc đầu, bà hiểu phu quân của bà không chỉ giỏi y thuật, mà cũng là một nhân vật vô cùng có tiếng, so với hồ ly còn xảo quyệt hơn nữa, rất khó có người chiếm được nửa phần tiện nghi nào của lão ta, trừ phi là lão ta tự nguyện. Nhưng, từ sau khi Lý Kỳ xuất hiện, Quái Cửu Lang đã bị không ít ấm ức. Nếu luận về giảo hoạt, hai người thực sự là kỳ phùng địch thủ, gặp được lương tài rồi!

Sau khi chỉnh đốn qua loa, đội ngũ liền xuất phát. Mục đích hôm nay của họ chính là một số thôn trang khá nghèo ở vùng ngoại ô phía đông.

Khác với trước đây, trong xe lúc này chỉ còn lại Vương Dao và Lý Kỳ. Tiểu Đào và Ngô Tiểu Lục thì ngồi trên một chiếc xe hàng. Ngô Tiểu Lục đáng thương cũng không dễ dàng gì, cuồng dại với Tiểu Đào. Bằng không chỉ dựa vào cao đồ của Lý sư phó, y tuyệt đối không lo không lấy được vợ.

Trong xe, Vương Dao khẽ xốc bức màn lên, nhìn chiếc cờ đang lay động trước gió, khẽ đu đưa, liền thu ánh mắt lại, quay sang Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ta biết dụng ý của ngươi khi bố trí những cây cờ này, nhưng ta nghĩ thiên về việc này cũng khiêm tốn hơn chút, nếu không người khác sẽ nói chúng ta lợi dụng hành thiện mà kiếm lời đấy.

Lý Kỳ bật cười, nói: - Ta đã bỏ ra rồi, vì sao lại không thể nhận được hồi báo, điều này hoàn toàn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho dù dụng ý của ta thế nào, ta bó ra có lẽ là vàng bạc thật, không có chút lừa lọc nào. Những thứ đó chửi người của chúng ta, có lẽ chưa bao giờ quyên một văn tiền nào. Họ có tư cách gì để nói này nói nọ, hơn nữa hành thiện cũng chẳng có xung đột gì với hành thương, chính là một hành động mà được nhiều thứ.

Ngươi nghĩ mà xem, chúng ta làm như vậy, rất nhiều người đều bắt chước theo. Như vậy sẽ có càng nhiều người dân nghèo khổ được giúp đỡ. Đối với họ mà nói, họ đã nhận được sự giúp đỡ, về phần người giúp đỡ họ, chí ít cũng không có hạ họ. Còn đối với ngươi mà nói, đơn giản cũng là đang quan tâm tới danh tiếng của mình. Xét về mặt căn bản mà nói, cũng là có dụng ý không tốt.

Hai bên cùng thắng đều là giá trị quan mà Lý Kỳ theo đuổi, vừa có thể hành thiện, lại vừa có thể lấy chút danh tiếng cho bản thân và Túy Tiên Cư. Điều này sao có thể không làm được chứ? Ai quyết định mục đích hành thiện chính là đơn thuần nhất định, hắn mới mặc kệ điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.