Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng

Chương 65: Lăng Sở Thiên thắng




Thấy phu nhân hôm nay trang điểm nhẹ, Tần phu nhân trước đây luôn dùng đồ trang sức thanh nhã, kiểu tọc càng là vạn niên bất biến, chính là khi đi đánh cầu lông với Lý Kỳ và chơi đánh đu thì thay đổi một chút thôi. Nhưng hôm nay kiểu tóc này đã thay đổi một chút, ngươi nói là thiếu phụ, vậy từ bên phải nhìn xuống trước ngực là mái tóc dài cong khiến người ta cảm thấy đây hoàn toàn chính là một nữ lang tuổi thanh xuân. Nhưng ngươi nói là thiếu nữ, mái tóc và thân hình châu tròn ngọc nhuận lại không mất đi dáng vẻ thướt tha mềm mại, lại thể hiện rõ là một thiếu nữ phong tình mãnh liệt.

Rốt cuộc nên làm thế nào để định nghĩa về Vương Dao, điều này quả thực là một câu hỏi khiến người ta đau đầu.

- Đại nhân, nước miếng của người.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, Tiểu Đào bỗng hừ mạnh một tiếng, trong giọng nói có chút khinh miệt.

Mẹ kiếp!

Lý Kỳ theo bản năng hít vào, xoa tay, không phá hiện ra dấu tích, nhất thời tỉnh ngộ, lại thấy Tiểu Đào cười khúc khích, biết mình bị mắc lừa, bỗng cảm thấy cay sống mũi, thầm nhủ ta đây là nhìn quá lâu, không thể đã tới chính ngọ rồi. May mà da mặt Lý sư phó dày, tất cả đều không xảy ra gì hết, ấm ức nói: - Lời này ngươi nói sai rồi. Nhưng tiểu cô nương không cho ta gặp đại cô nương, điều này chứng tỏ là tiểu cô nương đã ức hiếp ta rồi!

Vương Dao bị hắn làm cho đau đầu, đỏ mặt lên nói: - Cái gì mà tiểu cô nương đại cô nương, vừa sáng sớm đã bắt đầu nói linh tinh rồi.

Lý Kỳ sớm đã phát huy tinh thần AQ của mình, nói linh tinh như vậy đã thành lời ca ngợi rồi. Hắn liền bước lên phía trước, không chút kiêng kỵ đánh giá Vương Dao nói: - Tam Nương, hôm nay cô thật sự rất xinh.

Tiểu Đào hừ lên một tiếng, nói: - Nói vậy hình như chỉ hôm nay phu nhân mới xinh đẹp thôi ấy.

Lý Kỳ hắc một tiếng, tự nhủ: - Xem ra ta phải chỉnh đốn ái tình quan của Lục Tử một chút, không thể treo cổ trên một thân cây được.

Vương Dao có vẻ bất đắc dĩ lườm Lý Kỳ, nói: - Mau đi thôi, thời gian không còn sớm nữa. Nói xong liền tự bước lên phía trước, Lý Kỳ liền đi tới.

Ba người vừa ra khỏi cửa chính, chỉ thấy Vương phu nhân từ cửa bên đi ra, vui vẻ cười nói: - Con gái ta xem như là thông suốt rồi đấy.

Ra khỏi cửa chính, Vương Dao đang chuẩn bị lên xe ngựa, Lý Kỳ liền nói: - Hôm nay ngồi xe ngựa của ta đi.

Vương Dao kinh ngạc nói: - Vì sao?

Lý Kỳ đĩnh đạc nói: - Xem như ta ngồi xe ngựa của cô, điều này khiến ta có chút cảm giác như ở rể. Tốt xấu gì cô cũng ngồi một xe ngựa với ta, như vậy mới công bằng. Cô yên tâm đi, hôm nay ta đã rửa xe rồi, không hôi chút nào.

Ngồi xe ngựa mà có cảm giác ở rể sao?

Toát mồ hôi lanh, Vương Dao gật đầu nói: - Vậy cũng được. Kỳ thực ngồi xe ngựa của ai cũng như nhau, dù sao Lý Kỳ cũng muốn nghĩ cách đều ngồi một xe với nàng.

Lý Kỳ thấp giọng nói với Tiểu Đào: - Ây, ngươi có lẽ không thể lạ lẫm ngồi xe ngựa xấu này của ta rồi chứ.

Nếu ngươi không tức ta, vậy ta chắc chắn sẽ thấy thú vị. Bây giờ. Hừ, ta không có lừa. Tiểu Đào chu cái mỏ lên nói: - Đồ miễn phí là tốt nhất, đây có lẽ là ngươi nói. Nói xong liền bước lên phía trước đỡ Vương Dao lên xe ngựa.

- Chuyện này.

Lý Kỳ không khỏi chửi thầm, thương nhân, thương nhân trắng trợn!

- Hả?

Vương Dao vén rèm cửa lên, bỗng kinh ngạc kêu lên.

Tiểu Đào nhìn qua khe hở, không khỏi phát lên tiếng "oa".

Hóa ra trong xe đặt một bó hoa hồng lớn.

Nên nhớ, Vương Dao là yêu hoa như mạng, cũng giống như Lý Kỳ yêu tiền vậy.

Không biết từ khi nào, Lý Kỳ đã đứng bên cạnh Vương Dao, cười hì hì nói: - Đặc ý chuẩn bị cho cô, có thích không? Tán gái không tặng hoa, hoa cúc cũng khoan điện!

Vương Dao ửng hồng đôi má lên, điều này đối với nàng mà nói, thật sự là quá mãnh liệt, chột dạ liếc nhìn xung quanh, thấy không ai để ý, lúc này mới khẽ thở dài một tiếng, không nói lời nào, chui vào trong.

Lẽ nào ta đã đoán sai, Lý Kỳ thấy Vương Dao không ôm lấy hắn mà hôn mạnh một cái, cảm giác đã quá thất bại rồi, lẩm bẩm nói và chui vào trong xe. Cái mông vẫn chưa đặt xuống, liền nghe thấy Tiểu Đào kinh ngạc nói: - Ây! Hoa. Hoa này là làm bằng giấy.

Vương Dao mắt cười liếc nhìn Tiểu Đào, dường như đang nói, ngươi mới phát hiện à!

Lý Kỳ liền nói: - Ta biết cô thích hoa, cho nên rất lâu rất lâu trước đây đã muốn tặng hoa cho cô. Nhưng hoa héo tàn quá nhanh, mỗi lần hoa từ nhà ta tới tay cô cũng đã ảm đạm mất màu rồi. Điều này không phải là thể hiện tốt, đều chưa bắt đầu đã héo rũ rồi. Cho nên ta đã hạ quyết tâm nhất định phải làm được một loại hoa mãi mãi không héo tàn tặng cho cô. Ở đây tổng cộng 99 đóa hoa hồng, tất cả đều là ta làm, cũng không có đáng bao lâu, chỉ có ba ngày ba đêm mà thôi. Tam Nương cô nhất định đừng có quá cảm động, tốt nhất là không nên cảm động mà lấy thân báo đáp, như vậy ta sẽ vô cùng khó xử.

Tiểu Đào lúc này thực sự đã bị Lý Kỳ làm cho cảm động rồi, dù sao cũng còn nhỏ mà.

Nhưng Vương Dao lại chỉ cười mà không nói, chỉ nhìn chằm chằm Lý Kỳ.

Không thể nào chứ, đây cũng là nhìn sao? Lý Kỳ bị nàng nhìn thấy có chút chột dạ.

Vương Dao cười nói: - Hoa giấy này ta cũng có vài loại, dù không có gấp đẹp như vậy, nhưng từ phương pháp gấp 99 đóa hồng này có thể thấy, rõ ràng không phải là một người gấp. Hơn nữa gần đây ngươi rất bận, nào có thời gian rảnh mà làm những việc này. Đây nhất định là ngươi nhờ người khác gấp rồi.

- Ừ ha ha. Ha ha.

Lý Kỳ lau mồ hồi, đây đúng là trò hay, cô ta lại là cao thủ gấp hoa giấy. Điều này cũng có thể nhìn ra, liền bật cười ha hả nói: - Không hổ là Vương Tam Nương, thật đúng là danh bất hư truyền, ngay cả điều này cũng không lừa được cô, lợi hại, lợi hại. Những thứ này quả thực không phải ta gập, nhưng phương pháp gấp này tuyệt đối là ta sáng tạo ra. Nói thực, cách gấp hoa này không khó, khó chính là về mặt sáng tác. Ta phải đi ngoài mất tổng cộng 100 ngày mới lĩnh ngộ được phương pháp gấp hoa này.

Đi ngoài?

Vương Dao vừa nghe thấy hai từ này, chỉ cảm thấy ghê tớm. Hoa đó đều không dám động tới, sắc mặt có chút kỳ dị, nói: - Ừ, cảm ơn ngươi, nhưng nói thực ngươi tặng quà này cho ta, ta cảm thấy có chút hơi ngại.

Không chờ nàng nói hết, Lý Kỳ liền hưng phấn nói: - Lẽ nào cô cũng đã chuẩn bị quà, để ta đoán thử xem là gì?

- Hả?

Vương Dao ngây người ra nhìn Lý Kỳ, vẻ mặt có vẻ như ửng hồng lên. Đây chẳng qua chỉ là một câu khách sáo mà thôi, liền nói thực: - Không không không lần sau nhé.

- Lần sau?

Lý Kỳ sửng sốt, đó thật sự là xấu hổ chết đi được. Hồi lâu sau, hắn mới miễn cưỡng nói: - Lần sau cũng được, nên chuẩn bị đầy đủ một chút. Nói xong hắn liền liếc nhìn về phía cửa sổ, khóe mắt bỗng thấy cay cay.

Bỗng nghe thấy Tiểu Đào hỏi: - Phu nhân, chuyện này người thật sự đã nhìn thấy đây không phải là một người gấp sao?

Lại nghe thấy Vương Dao nói nhỏ: - Chuyện đó sao mà nhìn ra chứ, ta cố ý lừa hắn thôi.

Vừa nói dứt lời, giọt lệ đó liền hóa thành sao băng bay ra ngoài cửa sổ.

Tận nơi sâu thẳm trong lòng Lý Kỳ thầm hét lên, ta còn muốn phu nhân thành thật đó của trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.