Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 125: Về Quê (3)




“Cái gì? Hàng muối bị cướp, đám ranh con kia không biết tốt xấu lại còn đánh nhau ở bờ sông, nội bộ đánh nhau....”

Màn đêm buông xuống, trắng sáng sao thưa, ếch trong ao kêu vang.

Ánh nến phản chiếu bóng người lên cửa sổ, nến trong phòng bị gió thổi lay động, bóng dáng trên cửa sổ cũng lay trái lay phải, mơ hồ có thể nhìn ra được là bóng của một nam nhân, có chút mập, tóc búi cao cài một cây trâm tỳ hưu, nghe nói đó là một trong những thần thú thượng cổ, vô cùng dũng mãnh thiện chiến, mà nó còn mang lại tài lộc rất lớn.

Nhìn vật đoán lòng người, đây là người cố chấp trong việc tiền tài, đối với tiền bạc còn hơn cả mạng sống, chỉ cần là bạc trắng thì hắn đều thu lại, núi vàng núi bạc chất đầy trong khố cũng không đủ, hắn vẫn còn muốn thu tiền tài ở khắp thiên hạ vào tay của hắn.

Hắn thậm chí còn mua vài dặm trên đỉnh núi, đào rỗng bên trong, đúc tường sắt, lấy gạch xây, tạo thành một cái khố phòng tường đồng vách sắt, một phòng đều có cửa đá cao cả trượng, mở ra cũng không dễ, dùng để cất giữ ngân lượng chất đống bao nhiêu năm hắn thu được.

“Trần Tri phủ đánh gãy chân nhi tử của Giang tổng đốc, Trần huyện lệnh lại đi phá thuyền của đà chủ phân đà của Tào bang, lúc này căn bản không biết có cứu sống được hay không, có người bị đánh chạy về, hiện giờ khu vực Giang Nam rất loạn...”Căn bản không có chỗ nào được thanh tĩnh, người nào cũng hô đánh hô giết nói muốn đòi lại công đạo.

“Giang Tô tuần phủ sao? Hoàng thượng không phải đã phái tiểu tử Quản gia đi rồi sao, hắn không ra mặt giải quyết phân tranh?” Bạc của hắn tất cả đều chìm xuống đáy biển rồi.

“Bên kia có người hồi báo, thư nhận chức đã mang đến nha môn công đường, nhưng mà mãi vẫn không thấy bóng dáng của tuần phủ đại nhân, chỉ có phụ tá của hắn ra vào, hơn nữa mỗi lần nha môn chỉ giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, thật sự có việc tìm hắn, quan điển sử chỉ nói một câu: “Không rảnh, đại nhân vẫn đang trên đường du sơn ngoạn thủy.“. Làm quan như vậy sao? Quả là quá đáng mà.” Hoàn toàn cô phụ sự ưu ái của hoàng thượng.

Dưới ánh đèn, lão nhân râu hơi bạc nheo đôi mắt sắc bén lại. “Không đúng, nhi tử của Cao Thịnh Hầu không phải kẻ bỏ đi, hắn đồng thời kiêm chức Giám Sát Ngự Sử, không có khả năng không để ý tới, trong bụng tiểu tử kia am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt cọp già.”

“Đại nhân, chúng ta có nên an bài để cho bọn họ an tĩnh lại không? Động tĩnh của bọn họ quá lớn chỉ sợ đối với chúng ta không có lợi, còn nửa năm nữa sắp tới lần thu thuế...” Bọn họ có thể nhân cơ hội đục nước béo cò, lấy nhiều báo ít, nói dối là năm nay mất mùa, đem ngân lượng thu được bỏ vào túi.

“Để lão phu suy nghĩ một chút.” Hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà không có cách nào hiểu rõ ra được, Quản Nguyên Thiện thật sự là đảm nhiệm chức Giang Tô tuần phủ sao?

Nhưng lão không nghĩ quá nhiều, chỉ là một tiểu tử Quản gia hơn nửa chỉ là một tiểu tử thích nhàn rỗi, một hồi tùy tiện tìm ra mấy chuyện không hợp pháp rồi bày ra uy quyền của Giám Sát Ngự Sử, cho người hắn cho rằng có tội vào tù, nán lại vài ngày sau tấu lên triều đình, do hoàng thượng định đoạt.

Hắn làm quan nhiều năm, môn sinh có rất nhiều, không có một ngàn thì cũng phải mấy trăm, hắn lại an bài sắp xếp bọn họ xuống vùng Giang Nam có dân sinh giàu nhất cả nước, hầu hết đều biết nghe lời, hắn nói một là một, nói hai là hai, không dám làm trái.

Ngoại trừ một người...Quá mức cương trực, muốn hắn khom lưng, vậy mà hắn lại nói: “Lấy dân làm trọng, xã tắc thứ hai, không có dân chúng, thì cũng không còn nước.”

Cho nên hắn chỉ có thể loại bỏ người kia, vĩnh viễn loại bỏ hậu họa, năng lực và tài trí của người đó thật sự đáng thưởng thức, đáng tiếc là không biết thời thế, uổng phí tính mạng.

“Đại nhân, không xong rồi, kho lúa của chúng ta ở Tú Thủy xảy ra chuyện rồi, vài ngàn thổ phỉ cướp mất rồi, nguồn dự trữ gạo cũ mấy năm nay của chúng ta cũng không còn rồi, mấy tiệm gạo bắc địa đang chờ chuyển gạo đi.” Tổn thất không thể nào tính được.

Nghe vậy, lão nhân kinh hãi. “Thổ phỉ sao có thể cướp gạo đi, không phải ta đều xếp vào thôn Tú Thủy sao?”

“Căn cứ theo hồi báo của Ôn châu Tri phủ, những người đó tới quá nhanh, cũng không biết là xuất hiện từ đâu, nửa đêm nhân lúc cháy nhà đi hôi của, kho lúa của chúng ta xây ở phía tây, nhưng Chu phú gia đột nhiên cháy, mọi người đều tiến đến cứu hỏa, ai ngờ mệt mỏi một đêm, người trông kho lúa ca ngày đến thay ca mới biết kho lương trống không, người trông đêm bị người ta trói thành bánh chưng nằm trong góc.”

Bọn họ vốn ấp a ấp úng nói có vài ngàn người, một trận lửa khiến mọi người như ong vỡ tổ, không ai để ý nhiều, lúc sau lại nói không tới ngàn người, là bọn họ kinh hoảng nhìn lầm, một đám người đồng loạt xông lên đánh người, trói lại, mọi người đều bị dọa sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng túi từng túi bị chuyển đi, trước sau không tới một canh giờ, im hơi lặng tiếng xuất hiện, rời đi cũng không một tiếng động, giống như đã có dự mưu từ trước, làm cho người khác trở tay không kịp.

“Đầu tiên là muối bị cướp, rồi lương cũng bị trộm, các người toàn là phế vật không làm được gì cả! Tra cho lão phu, đào ba thước cũng phải tra cho rõ ràng, xem ai dám mượn gan trời, dám đối nghịch cùng với lão phu.” Nữ nhi của ông chính là Thục phi nương nương đang được thánh sủng.

Lão nhân không có sợ hãi không chỉ bởi vì thế lực trong triều, cùng nhiều môn sinh xoay vòng cùng nhau làm việc, quan trọng nhất là tiểu nữ nhi của ông vào cung làm phi, ông trở thành quốc trượng, lại là trọng thần nội các, trên triều đình người dám động vào ông không nhiều.

Hơn nữa ông giấu mình rất kỹ, ở ngoài mặt thì là trung quân ái quốc, nhìn thì có vẻ là người hiền lành, vì hoàng thượng tận trung.

Ông ngụy trang thật sự rất thành công, toàn bộ không có sơ hổ, thậm chí lão hữu làm quan đồng triều nhiều năm cũng bị không che giấu, ngoài miệng thì mắng không có tiền đồ, không biết ông đã giấu làm của riêng không biết bao nhiêu thứ.

“Trần tri phủ và Giang Tổng đốc của tư oán? Có cần phái người đi hòa giải không, nếu như bọn họ làm ầm lên thì không tốt cho chúng ta.” Hiện giờ Tào bang không xuất thuyền, muối không chuyển đi được, thương nhân Bắc Địa tìm được mối khác, đường tài lộc này của bọn họ bị chặt đứt rồi.

Lão nhân suy nghĩ một hồi. “Trước để xem tình hình mấy ngày đã, ngươi bảo người khác án binh bất động, đợi đến lúc tiểu tử Quản gia đến nha môn tuần phủ rồi lại nói tiếp.” Ông muốn lợi dụng Quản Nguyên Thiện thay ông mở đường, đả thông đường thủy và đường bộ.

“Nếu như hắn vẫn không xuất hiện?” Cũng không thể chờ đợi không có thời hạn, bạc không đợi người.

Sẽ sao? Hắn dám kháng chỉ? Lão nhân không dám khẳng định tập trung suy nghĩ, ông không nghĩ ra sơn phỉ cùng thủy phỉ rốt cuộc là từ đâu mà tới, tại sao không có dấu hiệu thường lui tới.

Khi ông nghĩ mãi không ra, lăn qua lăn lại không thể ngủ, tiểu tử trong miệng ông chỉ có chút tài lẻ làm xằng làm bậy đang buồn rầu vì việc truy thể, rõ ràng đã có dấu hiệu buông lỏng, nhưng mà đến lúc quan trọng lại luôn thiếu một bước.

Một bước kia nhìn gần nhưng một bước có thể vượt qua, nhưng mà chân vừa nhấc lên lại mới phát hiện xa tận chân trời, ở giữa ngăn cách một dòng sông, hắn nhìn xa xa bóng dáng y nhân bên bờ sông, nàng quay đầu rời đi.

“Ngu dốt! Sao ta lại có một nhi tử ngu dốt đến việc truy lão bà cũng không xong, ngươi ra ngoài đường nói là do Hàng Thải Nguyệt ta sinh, mất mặt xấu hổ, ta muốn đoạt tuyệt quan hệ mẹ con với ngươi, đỡ phải liên lụy đến ta mất mặt giống ngươi...”

Quản Nguyên Thiện đã sớm quen với tính tình kỳ quái của mẫu thân, đã sớm luyện thành thói quen, dù sao hắn bị mẫu thân tính tình quái lạ độc hại hai mấy năm, đã coi như không thấy gì, dù bà có nói trên trời có gà sắt thì hắn cũng nghe tai trái ra tay phải, gà chỉ bay được nhiều lắm vài thước, đó là chim

Là cầm hay là chim không quan trọng, đừng bới móc sai lầm của nhi tử thì tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.