Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 124: Về Quê (2)




Ánh mắt Hạ Như Phong lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, liền trực tiếp quay đi, cuộc sống trước đây đã dưỡng thành tính, những việc không quan hệ tới nàng thì không thể nào làm cho nàng gợi lên chút phiền muộn. Ở trong lòng nàng, cho dù bọn họ có suy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, tất cả đều rất khó có thể làm cho nàng quan tâm đến.

“Công hội cũng không quy định là không thể trực tiếp xác nhận những cấp bậc phía sau...” Vân Lạc Thiên cười, trong lòng có chút coi thường, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng trong lòng cũng có cùng suy nghĩ với Do Lỵ Na. Hắn không tin thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi này có thể thông qua khảo hạch tam phẩm. Do Lỵ Na đã lớn chừng này tuổi, nhưng mà việc luyện đan dược vẫn phải trải qua một thời gian dài cố gắng cùng với tài năng lĩnh ngộ mới có thể đột phá. Nhưng xem bộ dáng nàng còn chưa tới mười lăm tuổi, thì làm sao có thể là Luyện Dược Sư tam phẩm?

Phải biết rằng sư phụ hắn là người đứng thứ hai trong Công hội Luyện dược ở thành Lạc Phương, nhưng cũng phải đến bốn mươi tuổi mới có thể đột phá tam phẩm.

Nghĩ thì nghĩ, trên mặt Vân Lạc Thiên vẫn duy trì vẻ tươi cười thân thiện: “Công hội Luyện dược cũng không xa nơi này, chỉ là Hạ cô nương vẫn nên chứng thực từ cấp bậc thấp nhất thì hợp lí hơn!”

Hạ Như Phong hơi cười, không nói gì, thực lực của bản thân nàng, còn có ai có thể rõ ràng hơn nàng? Đừng nói là tam phẩm, nếu nàng muốn chứng thực tứ phẩm, thì xác suất thành công của nàng vẫn là rất lớn, bởi vì còn có máu của nàng cũng có thể tăng xác suất thành công, nhưng Hạ Như Phong cũng sẽ không vì khảo hạch này mà hi sinh như thế, tuy rằng việc hi sinh này cũng có chút không đáng kể.

Nhìn thấy bộ dạng Hạ Như Phong tràn đầy tự tin như thế, Vân Lạc Thiên không nói nữa, nhưng Do Lỵ Na lại phát ra một tiếng hừ lạnh, bĩu môi khinh thường, khó có dịp không lên tiếng ngăn cản Vân Lạc Thiên, bởi vì nàng muốn nhìn thấy bộ dáng bị xấu mặt của thiếu nữ cuồng vọng này, hẳn là rất thú vị đây.

Giống như trông thấy một màn này, khuôn mặt tinh xảo của Do Lỵ Na liền hiện lên tươi cười đắc ý.

Trước cửa Công hội Luyện dược, vài vị mặc áo bào trắng nhận nhiệm vụ canh giữ hai bên cửa, khi thấy đám người Vân Lạc Thiên đến gần thì vội vàng cung kính, có thể thấy được thân phận của hai người này ở trong Công hội Luyện dược. Hai người này đều là đệ tử quan trọng nhất của hội trưởng, cho dù có cho họ mười lá gan, cũng không dám đắc tội!

“Ngươi, trước mang vị cô nương này tới điền tư liệu, sau đó mang nàng đi phòng chứng thực!” Vân Lạc Thiên đi đến trước mặt một nữ tử thanh tú, chỉ vào Hạ Như Phong nói, rồi quay ra phía sau nhìn Dạ Thiên Tà nói: “Dạ công tử, chúng ta đợi ở đây, rất nhanh Hạ cô nương sẽ đi ra.”

Dạ Thiên Tà khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng gật đầu, mắt tím chăm chú nhìn bóng dáng Hạ Như Phong rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú của hắn mỉm cười mang theo niềm tin tưởng tuyệt đối dành cho nàng.

“Dạ công tử, hình như ngươi không lo lắng cho nàng ấy chút nào thì phải?” Vân Lạc Thiên kinh ngạc chớp đôi mắt, hắn cho rằng, Hạ Như Phong muốn chứng thực tam phẩm có chút kiêu ngạo, khẳng định như thế nào cũng sẽ thất bại, mà Dạ Thiên Tà lại là bằng hữu của Hạ Như Phong, hẳn cũng có chút hiểu biết đối với nàng, nhưng một chút lo lắng cũng không hề có, chẳng lẽ nàng có thể thành công sao?

Suy nghĩ đến chuyện đó, Vân Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười tự giễu, điều này làm sao có thể? Nhìn nàng còn chưa tới mười lăm tuổi, nhưng lại đi chứng thực tam phẩm, hẳn là không có cách nào thành công.

Dạ Thiên Tà thu hồi ánh mắt, trong mắt tím liên tục có những tia sáng kỳ dị, bờ môi mang theo ý cười nhạt, làm người ta có cảm giác được một loại tà khí: “Cũng chỉ là tam phẩm thôi, cho dù nàng muốn chứng thực tứ phẩm, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ thành công, bởi vì Như Phong nàng…không phải là người chỉ biết nói mạnh miệng, nàng sẽ không làm những việc bản thân chưa chắc chắn.

Trước đó ở thành Phong Chi, hắn biết nàng đã luyện đến tam phẩm cao cấp, cho dù nàng nói với hắn là không cẩn thận đột phá tứ cấp, hắn cũng chỉ hờ hững gật đầu, nhiều lắm than thở một câu nàng giống như càng yêu nghiệt, về phần hoài nghi… hắn không hề có, bởi vì còn có cái gì mà nàng không có được.

Chỉ cần cho nàng thời gian và không gian tu luyện, thì một ngày nào đó, nàng sẽ bước lên vị trí cao nhất của bậc cường giả, mà nhìn xuống chúng sinh.

Ở trong phòng chứng thực, mùi hương đan dược xông thẳng vào mũi, Hạ Như Phong chậm rãi bước vào, liền nhìn thấy một vị lão giả ngồi trên vị trí nhận chứng sư, hình như phát hiện có người tới, lão nhẹ nâng mí mắt, tinh quang bắn ra bốn phía nhìn Hạ Như Phong, khuôn mặt nở rộ tươi cười khó coi đến cực điểm:

“Ngươi đến để chứng thực cấp bậc? Được rồi, trước tiên lấy huy chương luyện dược của mình ra đi.”

Thân hình lão giả nhỏ gầy, giống như một bộ xương khô, giọng nói khô khốc khó nghe, khiến người vừa nghe xong không khỏi sinh ra một loại cảm giác không thoải mái.

“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng chứng thực qua cấp bậc.”

“À, vậy thì là ngươi đến để chứng thực nhất phẩm đúng không?”

“Không, ta đến là vì muốn chứng thực tam phẩm.”

“Cái gì?” Lão giả từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ánh mắt mang theo nghi ngờ đảo qua khuôn mặt còn ngây thơ của Hạ Như Phong, nở nụ cười: “Tốt, tốt lắm, thật lâu không có người nào dám tiến đến Công hội Luyện dược gây chuyện, nếu ngươi đã muốn chứng thực tam phẩm, ta liền cho người chứng thực, nhưng nếu luyện chế không ra, ta đây chắc chắn sẽ không khách khí.”

Chậm rãi ngồi xuống, lão giả liền đưa ra một tờ giấy, đẩy về phía trước, nói: “Đây là một phương thuốc tam phẩm cấp thấp, nhưng ta phải nhắc ngươi một câu, mặc dù chỉ là tam phẩm cấp thấp nhưng trong các phương thuốc tam phẩm cấp thấp thì đây là khó nhất, thậm chí có thể so với một số phương thuốc trung cấp, nếu ngươi có thể luyện chế ra, liền chứng minh khảo hạch này thành công.”

Hạ Như Phong sờ sờ mũi không nói gì, lúc đầu nàng tính là khảo hạch tam phẩm cao cấp, nhưng lão đã ra đề, thì nàng cũng không tính nhắc lại. Nhưng dù sao cũng chỉ là một cấp bậc, nàng cũng không cần, nếu không phải không biết giải đấu ở Dược thành có yêu cầu, nàng cũng không nguyện ý khảo hạch tam phẩm.

Trong lúc này lão giả vẫn chăm chú nhìn Hạ Như Phong suy nghĩ, đáng tiếc là từ lúc nhận phương thuốc tới lúc đi bốc thuốc trong tủ, trên mặt nàng từ đầu đến cuối đều là vẻ hờ hững, cho dù lấy thực lực cùng nhãn lực của lão giả, đều không thể nào nhìn thấu tâm tư của nàng.

Ngay cả lão giả không thích nhìn Hạ Như Phong cuồng vọng như thế, nhưng cũng không thể không bội phục tâm tính nàng trầm ổn, không dễ dàng thể hiện suy nghĩ trên khuôn mặt.

Chỉ là lão vẫn như trước tỏ vẻ khinh thường, không cho rằng thiếu nữ này có thể luyện chế thành công. Nhưng mà, khi nhìn thấy Hạ Như Phong khống chế hỏa diễm một cách thuần thục cùng với tinh thần lực dày đặc, thì tươi cười trên khuôn mặt từng chút biến mất, toàn bộ chỉ còn là sự kinh ngạc, không biết khi nào lão giả đã bước xuống khỏi vị trí của mình.

Lúc này lão bỗng nhiên có một loại cảm giác, đây không phải là thiếu nữ mười lăm tuổi, mà rõ ràng là lão quái vật tu luyện nhiều năm biến thành.

Bằng không, cho dù là từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà đạt đến thành tựu này! Nếu như để cho lão giả biết, nàng chỉ mới bắt đầu luyện dược mấy tháng nay, có thể hay không mà bị dọa đến đánh mất hồn phách?

Thẳng đến khi một loạt mùi hương thơm ngát xông vào mũi, lão giả mới giật mình, phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong không giống trước nữa, cuối cùng hít sâu một hơi, trong mắt có vẻ hơi phức tạp: “Tiểu bằng hữu, có thể hay không nói cho ta biết, sư phụ của con là ai không?”

Hỏi xong lời này, trong lòng lão giả chợt sinh ra một chút khẩn trương, lão rất muốn biết, rốt cục đại lục này có người biến thái nào có thể bồi dưỡng ra được một tiểu biến thái như vậy.

Tuy rằng, lúc đầu lão giả cho rằng nàng là do lão yêu quái nào đó ngụy trang, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì lại cảm thấy không có khả năng này. Nếu đó là lão yêu quái tu luyện lâu năm thì bọn họ không thể nào lại ăn no quá rảnh mỡ chạy đến Công hội Luyện dược của lão để chứng thực cấp bậc. Cho nên cuối cùng lão giả đưa ra tin tưởng, vị tiểu biến thái này, khẳng định sau lưng có một vị lão sư cường giả.

“Sư phụ? Sư phụ của ta, ông ấy là viện trưởng học viện Linh Phong.” Hạ Như Phong nhíu mày, nói đúng ra sư phụ của nàng nên là Bạch Thụy mới đúng, dù sao Bạch Thụy dạy cho nàng toàn bộ kiến thức, nhưng Bạch Thụy không ở thế gian này, lại trái ngược hoàn toàn với danh vọng lão nhân Linh Phong học viện kia, mượn ông ấy gánh chuyện này cũng không có việc gì.

Khi nghe được là viện trưởng học viện Linh Phong, lão giả kia liền kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Con là đồ đệ của đại sư Thu Phong? Đại sư Thu Phong tuy là cường giả Linh Vương, nhưng hình như ngài ấy mới chỉ là Luyện Dược Sư tứ phẩm cấp thấp, sao có thể đào tạo ra một kẻ biến thái như con được?”

Cường giả Linh Vương? Hạ Như Phong giật mình, thì ra người kia là cường giả Linh Quân, cấp bậc cao nhất hình như cũng chỉ là cường giả Linh Quân đúng không?

Hạ Như Phong cực kỳ nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên lão giả nhớ tới cái gì đó, chạy đi cực nhanh, nhất định lão phải bẩm báo việc này cho người cấp trên, mấy ngày nay hội trưởng không có ở đây, chẳng lẽ trưởng lão Ngô Tinh làm chủ sao? Đồ đệ của đại sư Thu Phong tới đây nhất định phải bảo vệ thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, thì lửa giận của đại sư Thu Phong bùng cháy thì bọn họ - Công hội Luyện sư ở thành Lạc Phong không hứng chịu nổi!

Luyện Dược Sư ở đại lục này rất tôn quý, Thu Phong cũng là Luyện Dược Sư, hơn nữa còn là bạn tri kỷ của hội trưởng Công hội Luyện dược ở Hoàng Thành, cho nên bọn họ cũng không trông mong khi đại sư Thu Phong đánh tới thì tổng hội sẽ mở miệng cầu tình, có khi còn phế đi bọn họ rồi phái người tới đây tiếp quản.

Lão giả cũng không nghi ngờ lời nói của Hạ Như Phong, bởi vì đó là cường giả Linh Vương, có ai ở Linh Phong quốc này có dũng khí lấy cường giả Linh Vương ra để mà lừa gạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.