Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 122: Quá Khứ




Sau trận chiến cùng Lang Nhân Tộc, tuy Beucke giành được chiến thắng trong gang tấc nhưng cũng bị thương không nhẹ, mà sau khi gã người sói cầm đầu nói một câu “Sau này còn nhiều cơ hội.” thì lại buông tha Tô Lị một cách vô cùng dễ dàng rồi chạy mất. Vốn dĩ thoát khỏi nguy hiểm như vậy phải làm mọi người đều vui mừng, thế nhưng biểu cảm lúc này của Tô Lị lại hoàn toàn ngược lại.

“Belle Mont đại nhân, xin hỏi ngài muốn tiếp tục đánh hay muốn dừng đây?” Tuy rằng trên người Beucke đã dính đầy máu, thế nhưng ông vẫn vô cùng thân sĩ xoay người hỏi An.

An cất Thập Tự Kiếm đi nói: “Hôm nay đến đây thôi.” Sau đó anh ta xoay người đi đến bên cạnh Tô Lị hỏi: “Cô vẫn không muốn đi theo ta sao?”

“Tất nhiên rồi!”

An chăm chú nhìn cô một lúc lâu, phát hiện Tô Lị cố tỏ ta nghiêm túc nhưng dường như có chút không vui nên hỏi: “Ta thấy từ đầu đến giờ cô đều nói ra những lời kỳ quái. Có phải cô có chuyện gì giấu chúng ta không?”

“Đều tại hai người phá hỏng hết kế hoạch của tôi đấy!”

Biểu cảm An hơi kinh ngạc: “Cô cố tình để bọn chúng bắt cô đi? Vì sao cô lại làm vậy?”

“Lang Nhân Tộc luôn ở Ma Giới, thế nhưng lần này lại đột nhiên tiến vào Nhân Giới, không những vậy mà lại dám làm loạn ngay trên địa bàn của Shere. Tôi cũng không biết mục đích lần này của họ là gì, nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho Shere thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cũng chính vì điều tra mục đích của bọn họ nên tôi mới phải làm như vậy, nếu biết được sào huyệt của bọn họ là tốt nhất. Vỗn dĩ tôi đã có thể biết được sào huyệt của bọn họ ở đâu, thế nhưng vì hai người mà kế hoạch này đã thất bại mất rồi!” Tô Lị nói xong còn ném cho cả hai người một ánh mắt oán trách.

“Vì muốn điều tra mục đích của bọn chúng mà cô lại mạo hiểm như vậy sao? Chẳng lẽ vì Shere mà cô có thể không quan tâm mạng sống của mình ư?”

“Tất nhiên là không phải rồi! Tôi đã tính toán hết tất cả, sao có thể để bọn họ lấy mạng của mình dễ dàng như vậy được! Trung Quốc chúng tôi có một câu châm ngôn: Bắt giặc bắt vua trước, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Ôi trời! Tôi có nói thì hai người cũng không hiểu được đâu! Thôi quên đi, chúng ta giải tán, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác! Beucke, chúng ta về thôi.”

“Vâng, tiểu thư Lily.”

Tô Lị xua tay, xoay người đang định đi về cùng Beucke, nhưng đột nhiên phía sau lại truyền đến giọng nói của An: “Vì sao cô lại tốt với Shere như vậy? Cô làm vậy có đáng giá không?”

Tô Lị dừng cước bộ lại, nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Vì sa ư? Làm gì có nhiều vì sao như vậy, chỉ đơn giản là tôi thích Shere mà thôi.”

Thích... thích đến nỗi muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh!

***

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra sự kiện kia, Luân Đôn yên tĩnh đến thần kỳ.

Cả thành phố chìm trong yên tĩnh làm người ta cho rằng vụ thảm sát do dã thú làm loạn xảy ra mấy ngày trước chỉ là ảo giác.

Nhưng càng yên tĩnh quá mức thì Tô Lị lại càng lo lắng. Shere trở về Ma Giới đã mấy ngày, đến bây giờ vẫn không hề có tin tức nào, cũng không biết anh có tra ra được thân phận của vị Thân Vương cuối cùng kia không.

Trong lúc Tô Lị đang do dự có nên tìm người đi tìm hiểu tin tức hay không thì đột nhiên Josie lại ôm vẻ mặt buồn phiền xuất hiện trước mặt cô.

Nghe Ian nói có Josie đến tìm, cô liền vội vàng chạy lộp cộp xuống nhà, không thèm quan tâm đến bộ váy ngủ trên người cùng với mái tóc rối như tổ chim.

“Josie, có tin tức gì của Shere sao?”

Vẻ mặt của Josie đã không còn tươi cười, hồn nhiên như lúc trước, khi vừa nhìn thấy Tô Lị thì vội vàng kéo tay cô, sốt ruột nói: “Lily, chúng ta phải làm bây giờ? Shere xảy ra chuyện rồi!”

Khi nghe Josie nói Shere đã xảy ra chuyện, sự lo lắng trong lòng Tô Lị đã sắp trào ra ngoài, nhưng cô cố quăng nguyên nhân có thể khiến cho Shere gặp chuyện không may ra sau đầu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh giữ chặt tay Josie, an ủi nói: “Josie, ngài đừng vội, rốt cuộc là Shere đã xảy ra chuyện gì?”

“Đức vua muốn bắt Shere đi vào Mộ Địa Trăm năm rồi, nếu Shere mà đi vào đó thì sẽ mất hết ma lực đấy!”

Tô Lị cũng biết ma cà rồng bị bắt vào Mộ Địa Trăm Năm là khái niệm gì, nhưng có vẻ tình huống này rất không tốt nên cô đành phải nhờ Josie giải thích cho cô hiểu.

Mộ Địa Trăm Năm là nhà tù dành riêng cho những Huyết Tộc phạm tội nhưng không bị khép ngay vào mức tử hình. Ma cà rồng bị nhốt trong Mộ Địa Trăm Năm, hằng ngày, trái tim sẽ phải nhận hàng ngàn giày xéo, cho đến khi trở thành xác chết khô thì thôi.

Ma cà rồng nào bị nhốt vào Mộ Địa Trăm Năm, trong vòng một trăm năm đó không được phép đi ra ngoài. Bên ngoài Mộ Địa Trăm Năm được Nữ Vu phong ấn, cho dù là ma cà rồng cường đại đến đâu đi nữa cũng không thể phá bỏ được phong ấn này. Phàm là ma cà rồng bị nhốt vào bên trong, ma lực sẽ bị xói mòn theo thời gian, hoặc là do không được bổ sung máu mà sẽ dần biến thành cái xác khô.

Mộ Địa Trăm Năm được Nữ Vu lấy chính máu của mình làm thuốc dẫn, phía trên dùng ma lực cường đại thi triển thuật đại phong ấn, chỉ cần sau một trăm năm thì phong ấn sẽ tự động phá bỏ. Sau khi phong ấn được phá bỏ sẽ biến thành máu dung nhập vào tội nhân bị nhốt bên trong, đến lúc đó ma cà rồng đó sẽ được hồi sinh, nhưng sau khi rời khỏi Mộ Địa Trăm Năm thì lại còn yếu hơn cả Huyết Tộc tân sinh.

“Lily, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như Shere bị nhốt vào Mộ Địa Trăm Năm thì... Trời ơi!!! Ta không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả của chuyện này! Có lẽ ngoại trừ Lilith thì không ai có thể cứu hắn cả!!!”

“Lilith?” Tô Lị lấy tay vuốt vuốt mái tóc của mình rồi hỏi: “Ngài cảm thấy tôi có giống Lilith không?”

Josie lập tức lắc đầu: “Không giống, không giống. Lilith đẹp hơn cô rất nhiều!”

“Tôi không nói đến khuôn mặt, ý tôi là cảm giác! Ngài có cảm thấy tôi giống Lilith không?” Tô Lị ôm trán, quả nhiên vị Thân Vương này chỉ như một đứa trẻ nhanh mồm nhanh miệng!

“Cảm giác thì có một chút! Nhưng Lilith lạnh lùng hơn cô rất nhiều, cũng không thích nói chuyện, lúc cô ấy cười cũng là bên ngoài cười mà trong không cười, làm cho mọi người xung quanh cảm thấy... vô cùng khủng bố...”

“Nếu tôi đóng giả thành Lilith đi cứu Shere thì ngài thấy như thế nào?”

“Ta cảm thấy ta sẽ chết không có chỗ chôn...”

“...” Tô Lị nhìn chằm chằm Josie một lúc lâu rồi hỏi tiếp: “Cleves đâu rồi?”

“Cleves đã đến Ma Giới xin đức vua giảm nhẹ tôi cho Shere rồi, nhưng lần này còn có trưởng lão Claire cũng bị bắt cùng với Shere, ta nghĩ đức vua sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn họ đâu!”

“Tôi phải nhanh chóng đến Ma Giới, nên bây giờ chúng ta phải đi lấy Huyết Giới. À đúng rồi, ngài có biết Lilith thích mặc những kiểu quần áo như thế nào không?”

Josie ngơ ra một lúc, cuối cùng cũng ngật đầu.

Tô Lị vỗ vỗ lên vai anh, trịnh trọng nói: “Tốt lắm!” Rồi xoay người đi về phía tầng hầm.

Josie vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng Tô Lị biến hóa thành ma cà rồng một lần nữa. Ma lực của cô mạnh hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa hiện giờ cô đang mặc một bộ váy màu đen, tóc đen dài gợn sóng, khi Tô Lị không nói chuyện thì lại hoàn toàn giống Lilith!

Khi Tô Lị tỉnh lại sau cơn đau đớn như dao xé, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy mình trong gương lại là: “Môi không đỏ rồi!”

Tô Lị lấy ra một thỏi son đỏ và tô lên môi, màu đỏ thẫm của đôi môi lại làm làn da trắng nõn càng thêm tái nhợt.

Josie nhìn Tô Lị một lúc lâu, sau đó lại gật đầu nói: “Có lẽ cách này có thể dùng được, Cleves có biết một vài huyễn thuật, chỉ cần để hắn biến khuôn mặt cô trở thành Lilith là được!”

Tô Lị gật đầu, xoay người nhìn thẳng vào gương, tiếp tục luyện tập một vài biểu cảm của Lilith. Cô đã từng thấy Lilith trong giấc mơ không ít lần, biểu cảm của cô ấy không thường xuyên thay đổi. Tô Lị cố tình mở to hai mắt, làm ra bộ dáng thật đáng sợ...

Điều khác nhau rõ nhất giữa Tô Lị và Lilith chính là xung quanh người Lilith luôn tản ra khí thế vô cùng cường đại, mà khí thế không phải điều có thể bắt chước được, vì vậy Tô Lị không thể nào học được loại khí thế giống như Lilith. Điều cô có thể cố gắng hết sức ngay lúc này là nỗ lực luyện tập để bản thân có thể cho đối phương một cảm giác giống như của Lilith.

Nhưng khi đặt chân đến Ma Giới thì đột nhiên hai chân của Tô Lị lại mềm nhũn...

Trước khi Josie quay về Ma Giới thì đã báo cho Cleves biết, vì vậy khi anh ta nhìn thấy Tô Lị thì lại kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Shere thế nào rồi?” Tô Lị không để ý đến câu hỏi của Cleves, hiện giờ trong đầu cô chỉ còn Shere mà thôi.

“Đức vua đã quyết tâm phải bắt cho bằng được Shere và Claire đại nhân vào Mộ Địa Trăm Năm, ta hết cách rồi!”

“Nếu như có mệnh lệnh của Lilith thì đức vua có cãi lại không?”

Cleves kinh ngạc nhìn Tô Lị đứng thấp hơn mình một cái đầu. Lilith là thủy tổ của Huyết Tộc bọn họ, là Huyết Tộc thuần chủng cao quý nhất, là Huyết Tộc tồn tại từ thời viễn cổ đến bây giờ, số tuổi gấp mấy trăm lần bọn họ, vì vậy không ai dám cãi lại mệnh lệnh của Lilith, đương nhiên là bao gồm cả đức vua Atlan.

“Bộ dáng bây giờ của cô... chẳng lẽ cô muốn giả mạo Lilith, ra lệnh đặc xá cho Shere?”

“Đúng vậy, tôi sẽ cố gắng làm bản thân mình thật giống Lilith, nhưng tôi cần ngài dùng phép thuật biến gương mặt tôi thành Lilith.”

Cleves vẫn hơi do dự, Tô Lị vốn không biết chuyện ngàn năm trước có một bộ phận Huyết Tộc vì làm phản Lilith mà dẫn đến chiến tranh, tuy hiện tại bọn họ đã là thành viên của Ma Đảng, thế nhưng nếu như họ biết Lilith đã quay trở về thì chắc chắn chiến tranh là điều không tránh khỏi. Tuy anh biết không ai có thể ngăn cản chuyện Tô Lị đóng giả Lilith, nhưng anh vẫn không thể để Tô Lị mạo hiểm như vậy được.

“Cleves, ngài làm sao vậy?”

“Ta...” Shere sắp bị áp giải đến Mộ Địa Trăm Năm rồi, người có thể cứu được hắn cũng chỉ có Lilith mà thôi. Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng Cleves cũng hạ quyết tâm: “Tô Lị, sau khi cô cứu được Shere, cô phải cùng Josie trở về Nhân Giới ngay lập tức.”

Tô Lị cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”

Kể từ lúc Cleves và Josie dẫn Tô Lị vào cung điện, dọc đường đi, bộ lễ phục lộng lẫy màu đen đã bị hai bàn tay cô vò thành vô số nếp nhăn, thế nhưng cô vẫn luôn ngẩng cao đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đi qua ngang qua hai hàng Huyết Tộc.

Lilith vô cùng kiêu ngạo, cho dù đang ở trên đường, phàm là Huyết Tộc nhìn thấy cô đều phải quỳ xuống, cúi đầu chào cô. Cô ta không bao giờ cho phép bọn họ liếc nhìn mình một cái.

Chuyện Lilith bất ngờ xuất hiện ở cung điện đã gây nên một trận sóng to gió lớn. Trong chính điện, đội ngũ đang áp giải Shere và Claire cũng bị bất động ngay tại chỗ, tất cả mọi người chứng kiến, bao gồm cả đức vua Atlan đều vô cùng kinh sợ khi nhìn thấy Lilith bước vào.

Cleves và Josie đi về phía trước vài bước, sau đó xoay người quỳ gối, nói với Lilith: “Hoan nghênh Lilith đại nhân trở về!”

Câu nói này vang vọng khắp chính điện làm tất cả mọi người xác định được đây không phải là nằm mơ, người trước mắt bọn họ chính là Lilith, thủy tổ của bọn họ đã thật sự trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.