Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 120: Nhớ Lại




Sau khi tách khỏi Lý Thừa Ích, Mai Vô Quá về nhà. Vừa vào nhà đã thấy Lạc Lạc cong mông lục lọi nồi niêu xoong chảo trong nhà, tâm tình vui vẻ tiến lên ôm chầm từ đằng sao: “Ai ô, đang làm gì thế?”

“Mai ca ca huynh về rồi, muội đang tìm cái nồi sắt thích hợp, Mã đại tỷ vừa lên cơn đau, đại phu nói e rằng tối nay sẽ sinh, phải chuẩn bị nhiều nồi nấu nước.” Lạc Lạc giãy dụa chui ra khỏi cánh tay Mai Vô Quá, nghiêm túc nói: “Mai ca ca, muội không có thời gian cho huynh, trong nồi có cơm, huynh tự mình ăn rồi còn đi tuần phố, đi sớm về sớm.”

“Ồ, muội biến thành tiểu đại nhân rồi kìa, ta cũng đi xem một chút.” Mai Vô Quá khoác lên vai Lạc Lạc cười nói.

“Một đại nam nhân như ngươi không nên đi, có tới cũng chẳng giúp được gì, Mã bộ đầu cũng tìm Lý Mặc tới giúp một tay.” Lạc Lạc nói qua cầm chắc cái nồi, khẽ hôn lên trán Mai Vô Quá một cái, giống như đang dỗ dành đứa bé: “Mai ca ca nghe lời ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa còn phải đi tuần phố nữa.”

Mai Vô Quá nhìn bóng lưng Lạc Lạc ra khỏi sân nhỏ, giơ tay sờ sờ cái trán, giống như còn lưu lại độ ấm của nàng. Tối nay, Lạc Lạc sẽ ở nhà Mã đại tỷ ngủ, như vậy, mình có nên đi hay không!

Mai Vô Quá cảm thấy Thúy Liên là hiềm nghi lớn nhất, vậy mà vẫn không có đầy đủ chứng cớ, chỉ là linh cảm của hắn thôi. Vậy thì, cứ đi thôi, phải cẩn thận chút.

Nồi sắt đã lâu không dùng, Lạc Lạc kéo ghế con ra ngồi cọ rửa bên giếng, Mã đại tỷ bên trong nhà thỉnh thoảng gào thét hai tiếng, sau mỗi cơn chuyển dạ lại hì hục ăn mì sợi. Không cần giải thích sự kiên cường của sinh mệnh, đây chính là sức mạnh, nếu mà tới lượt mình, sợ rằng chỉ muốn ra sức làm nũng thôi.

Lạc Hồng chạy ra, vội vàng ngồi xổm bên cạnh Lạc Lạc: “Mai cô nương, à không, Lạc cô nương, đã hết chưa, bà đỡ nói đã mở ra.”

Lạc Lạc không hiểu ‘mở ra’ là cái gì, đoán có vẻ chính là miệng tử cung mà hiện đại hay gọi. Hai người nhanh chóng mang nồi vào phòng bếp, đổ nước đã đun sôi trong các nồi sắt ban đầu ra, cho nước vào đốt thêm củi tiếp tục đun.

Hai tiểu nhân nhi lo lắng đứng ở một bên, Lạc Lạc không dám nhìn, trốn phía sau chuẩn bị nước nóng với cây kéo. Bên trong nhà mọi người căng thẳng, ngay lúc sắp vỡ òa, bà đỡ vỗ một cái, tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền đến, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cắt bỏ cuống rốn, lau người cho trẻ sơ sinh, bà đỡ bận túi bụi không nói câu nào, Lạc Lạc vội vàng chạy đi thông báo cho Mã bộ đầu: “Mã đại ca, là con gái, thiên kim, đúng rồi, thiên kim.”

Mã bộ đầu ướt đẫm mồ hôi trực xông vào phòng sinh nhưng bị Lạc Lạc ngăn lại: “Mã bộ đầu người hiện tại chờ ở đây đi, dọn dẹp xong ngài hãy vào.” Mã bộ đầu không ngừng kéo kéo lỗ tai mình, đây là biểu hiện đang cực kỳ khẩn trương, Lạc Lạc nhận ra tâm tình của hắn lên tiếng an ủi.

“Đúng rồi, bên trong vẫn còn lộn xộn lắm, đợi chút đi.” Từ Kiêu Đình nói xong nháy mắt với Lạc Lạc. Từ Kiêu Đình và Mã bộ đầu có quan hệ không tốt mà cũng chẳng xấu, lần này lại chủ động tặng một nhánh nhân sâm, Mã bộ đầu không hiểu, Mã đại tỷ lại hiểu rõ, đây đều là nể mặt Lạc Lạc.

Mã đại tỷ trực sinh một ngày một đêm, nếu không phải thỉnh thoảng cắn vào chân nhân sâm này chỉ sợ không có sức khỏe tốt như vậy. Dĩ nhiên, nàng vốn mạnh mẽ lại thêm nhân sâm giúp sức mới có thể dữ dội như vừa xong.

Bà đỡ bận bịu xong một trận, đám người Mã bộ đầu mới vội vàng vào phòng. Mã bộ đầu một tay ôm lấy đứa bé, một tay nắm lấy tay Mã đại tỷ: “Cái đó, cái đó…”

“Phu nhân cực khổ…” Lạc Lạc nhỏ giọng nhắc khéo Mã bộ đầu ở bên tai.

“A, phu nhân nàng cực khổ rồi.” Mã bộ đầu chắc quá kích động, bình thường lại chưa từng nói mấy lời buồn nôn, vì vậy nhất thời quên mất từ.

“Ghê quá, nghe thôi người thiếp đã nổi da gà thành đống, chàng cứ giống như bình thường đi, thiếp vừa sinh hài tử không chịu nổi đâu.” Tinh thần Mã đại tỷ không tệ, nói xong mọi người trong phòng không nhịn được che miệng cười.

Lý Mặc cũng không giữ ý nữa, giống như bị bầu không khí lây nhiễm, cũng cười vang. Lạc Hồng liếc nhìn Lý Mặc, cong cong mí mắt, Lý Mặc lập tức cúi đầu đỏ mặt.

Lạc Lạc che miệng cười, đưa tay trêu chọc đưa trẻ sơ sinh da mặt hẵng còn ửng hồng. Con người thật sự kỳ diệu, đây chính là một sinh mệnh mới, con bé còn nhỏ như vậy, nhưng chỉ vài năm sau nàng sẽ giống như Mã đại tỷ, là một sinh mệnh mới mẻ.

Từ Kiêu Đình huých l#eq!?uy./do!n huých Lạc Lạc đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nàng nên ngủ một lát đi.”

Nghe được lời nói này, Lạc Lạc mới cảm thấy mí mắt nặng trĩu, quay đầu nhìn Lý Mặc với Lạc Hồng: “Các ngươi ngủ trước một lát đi, ta ở chỗ này trông coi cho.”

“Ta trông cho, các ngươi cũng đi ngủ, đi ngủ đi.” Mã bộ đầu hưng phấn hơn ngày thường tất nhiên là không ngủ được, cũng không tiện để người khác làm giúp, có lẽ còn có vài lời thân mật muốn nói, những người khác hiểu ý lui ra ngoài chỉ để Mã bộ đầu ở lại cùng với thê nhi.

“Từ công tử, ngươi trở về trước đi, cũng mệt mỏi cả một đêm rồi.” Lạc Lạc nhìn Từ Kiêu Đình mặt mày tươi tỉnh, nhủ thầm người này làm từ cái gì mà sao vẫn chưa buồn ngủ.

“Ta không mệt, lúc này trở về sẽ đánh thức nhiều người, không bằng ở chỗ này chờ tới sáng sớm ngày mai về.” Từ Kiêu Đình nhìn Lạc Lạc rồi lùi lại một bước vội vàng nói tiếp: “Mã bộ đầu vì vụ án tiêu sư nhà ta cũng tốn không ít công sức, ta chỉ là có qua có lại chứ không vì cái gì khác, thật, không vì cái gì khác.”

“Vậy thì Từ công tử chịu oan ức ngủ qua đêm ở sương phòng cùng Lý Mặc, ta với Lạc Hồng sẽ ngủ ngay trong đây để nếu có tiếng động cũng dễ nghe thấy hơn.” Lạc Lạc nói xong liền đi tìm chăn nệm ôm tới sương phòng. Vừa rồi lúc Từ Kiêu Đình vừa nói vừa lùi xuống một bước, đây rõ ràng là biểu hiện không có lòng tin đối với quan điểm đã nói với mình nhưng Lạc Lạc cũng không vạch trần hắn.

“Ta tới ta tới, nàng đi ngủ đi.” Từ Kiêu Đình vội vàng nhận lấy, bàn tay sượt qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lạc Lạc, mặt không khỏi đỏ.

Lạc Hồng cúi đầu dẫn Lý Mặc và Từ Kiêu Đình đến sương phòng, rải đệm chăn ra: “Hai vị công tử xin sớm nghỉ ngơi một chút, hôm nay đã làm phiền nhiều tới hai vị, hiện tại mới…”

“Đừng nói lời thừa thãi, chúng ta không làm chẳng lẽ lại để tiểu nữ leq?uydo&n tử các người làm hết sao!” Từ Kiêu Đình đáp lời, Lạc Hồng thì nhìn trộm Lý Mặc một cái.

Lý Mặc đang cười ngây ngô hi ha, liếc sang Lạc Hồng vội vàng cúi đầu.

Lạc Lạc đã phát hiện từ lâu sự mập mờ giữa hai người này, nghĩ bụng tiểu chính thái này đã thay lòng đổi dạ rồi, thật quá đau lòng a. Trong lòng Lạc Lạc vui mừng, lại tính toán trêu chọc hai người này một phen, chuyện tình cảm, đôi khi cần có nhân tố bên ngoài tác động vào mới có thể tiến triển.

Hai người quay về nằm xuống, Lạc Hồng trằn trọc trở mình không ngủ được, khiến cho Lạc Lạc cũng mất ngủ theo, đến khi Lạc Hồng ngủ say ngáy khò khò thì Lạc Lạc hoàn toàn mất cảm giác muốn ngủ. Dứt khoát ngồi dậy ngẩn người, nghĩ tới đứa bé kia ở trong bụng mẹ hoạt động với hô hấp như thế nào.

Hai người Từ Kiêu Đình và Lý Mặc vừa đặt lưng, Lý Mặc làm một bản hùng ca sông Hoàng Hà, đừng nhìn Lý Mặc vóc người nhỏ gầy, ngáy ầm trời chứ không chỉ thở thôi. Từ Kiêu Đình cũng ngồi dậy, định rời phòng đi trong sân, bình thường hắn chỉ làm quản lý tiêu cục, mặc dù không thường đi áp tiêu theo tiêu cục nhưng thức đêm là chuyện thường ngày, có lúc chời đùa với tiêu sư, có lúc lại đi áp tiêu quan trọng theo tiêu cục.

Mùa xuân ban đêm vẫn còn rất lạnh, Từ Kiêu Đình thong thả đi vài bước đã tới bên cửa số.

“Ngươi lén lút ở chỗ này làm gì.” Một giọng nói thì thào vang lên từ phía sau, Từ Kiêu Đình chột dạ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Lạc đang đứng trống nạnh phía sau mình.

“Ta, ta nghe thấy bên trong có tiếng động, ta…” Từ Kiêu Đình đỏ mặt cứng họng. “Sao nàng còn chưa ngủ?”

“Lạc Hồng ngáy to quá ta ngủ không được.” Lạc Lạc mắt sưng đỏ, ngủ không đủ ảnh hưởng đến tính tình của bản thân.

“Ta cũng vậy, đừng nhìn Lý Mặc một bộ dáng nhã nhặn, ngáy ồn muốn chết, chúng ta đúng là người đồng cảnh ngộ.” Từ Kiêu Đình là ra bộ dáng đáng thương.

“Vậy là làm khó đại thiếu gia người rồi, giường cao gối ấm trong nhà không hưởng thụ lại tới nơi này chịu tội.” Lạc Lạc giễu cợt.

“Đừng nói vậy, cái gì thiếu gia với không thiếu gia, chỉ là dựa vào tổ ấm* trong nhà thôi, không có gì đáng khoe khoang.” Từ Kiêu Đình gãi đầu gãi tai liếc mắt nhìn Lạc Lạc nói: “ Đều không ngủ được, chi bằng ngồi xuống hàn huyên đôi chút. Ta từ bé một mình lớn lên, không có… không có huynh đệ tỷ muội, cho nên…”

(Tổ ấm: thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan.)

Lạc Lạc hiểu cảm giác là đứa con độc nhất như nào, ở hiện đại làm con một đã có chút cô đơn rồi, huống hồ tại đây người cổ đại hưng thịnh.

“Vụ án tiêu sư của ngươi có manh mối gì chưa?” Lạc Lạc gợi chuyện trước tiên.

“Vẫn chưa, bất quá hẳn không phải hướng về từ gia tiêu cục chúng ta, có lẽ là trùng hợp hoặc có nguyên nhân khác.’ Từ Kiêu Đình cởi áo choàng xuống, gấp gọn lót lên trên bậc thang: “Ngồi xuống nói, cũng đứng suốt một ngày rồi.”

Lạc Lạc suy nghĩ một chút sau đó đi tới ngồi xuống, cúi đầu không nhìn mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không có huynh đệ tỷ muội, ta cũng vậy, ngươi biết Mai ca ca không phải ca ca ruột thịt của ta, mặc dù hai người bọn ta sống lâu như vậy, nhưng mà ta cảm thấy Từ công tử mang đến cho người khác cảm giác của một ca ca. Nếu như ngươi không ghét bỏ, ta sẽ coi ngươi như…”

“Vậy sao, thật đáng tiếc ta không có đệ muội, đáng tiếc ta trời sinh là một ca ca tốt. Bất quá không có chính là không có, may mắn ta không thể chỉ là một ca ca kết thân, thân phận khác cũng có thể làm tốt hơn.” Từ Kiêu Đình chợt cắt đứt lời Lạc Lạc, vuốt ve hai tay của mình, không nhìn vào ánh mắt của Lạc Lạc. Vuốt ve đôi tay là biểu hiện tự an ủi mình, hắn nhất định không biết phải làm gì, Lạc Lạc cũng có chút lúng túng.

“Nàng… Mai ca ca của nàng đối xử với nàng có tốt không?” Hai người trầm mặc hồi laai, Từ Kiêu Đình cất tiếng hỏi.

“Tốt, huynh ấy đối với ta vô cùng tốt, không có huynh ấy, ta không biết đã trải qua bao nhiêu kiếp người rồi, có lẽ đã trở thành một phụ nữ già cỗi, có lẽ đã qua đời, có lẽ…” Lạc Lạc đắm chìm trong suy nghĩ, nhìn mũi chân thẫn thờ.

“Làm sao nàng biết hắn đối với nàng tốt nhất, có lẽ…” Từ Kiêu Đình cắt đứt lời nói của Lạc Lạc.

“Người tiêu sư kia bình thường có thân mật với ai không?” Lạc Lạc vì muốn chặn lời hắn, hỏi một câu không đầu không đuôi, hỏi xong mới phát giác không ổn, lời này một cô nương gia sao có thể hỏi, vội vàng che miệng.

“Ha ha, nói chuyện với ta không cần kiêng kỵ, muốn nói cái gì thì nói.” Từ Kiêu Đình cười lớn, mặt dịu dàng: “Tiêu sư kia bình thường rất tốt, chính là thích uống hoa tửu nên thường đi Mãn Thúy Lâu. A, chính là cái nơi Mai ca ca của nàng đi tới.” Từ Kiêu Đình không có ý tốt nhắc tới Mai Vô Quá.

Lạc Lạc không để ý, tiếp tục chăm chú nghe.

“Trước kia nghe nói cùng một cô gái qua lại thân mật, từng nghe nói muốn chuộc người này ra ngoài, sau lại không thấy nhắc đến nữa, chẳng biết lý do.” Từ Kiêu Đình nhìn nét mặt Lạc Lạc, trong lòng khó chịu không cất thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.