Tổng Tài Nhỏ Thật Đáng Yêu

Chương 33: Chiêu Hồn Kính




Editor: Quỳnh Nguyễn

Cho nên ý tứ tạm thời chính là có lẽ có một ngày nhịn không được sẽ thú tính hả??

Tiểu Thỏ rút rút miệng mình, cúi đầu yên lặng uống một ngụm sữa đậu nành.

Không nghĩ tới Từ Cảnh Thần vậy mà vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ rất lâu, gằn từng chữ hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Ý tứ chính là...Anh còn chưa xuống tay với Tiểu Thỏ??"

"Uh``m." Trình Chi Ngôn không mặn không nhạt lên tiếng.

"Cho nên... Ý tứ chính là....Anh thực ra.... Vẫn lại là một cái.... Lão xử nam??" Từ Cảnh Thần giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo nói ra, nhưng mà ba chữ sau cùng kia vẫn lại là bị cậu tăng thêm ngữ điệu.

"Phốc - -" một tiếng, sữa đậu nành vào trong miệng Tiểu Thỏ vừa mới uống lại phun ra.

"..."

Từ Cảnh Thần lại đưa tay lau sữa đậu nành bị phun trên mặt mình, vẻ mặt không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cô có thể không cần phun sữa đậu nành hay không? Ghê tởm chết rồi..."

"Khụ khụ khụ..." Tiểu Thỏ túm giấy, sắc mặt xấu hổ lau cho Từ Cảnh Thần, sau đó bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể không cần lại thảo luận vấn đề này hay không??"

" Vậy cô muốn thảo luận cái gì??" Đôi mắt xinh đẹp của Từ Cảnh Thần nhìn Tiểu Thỏ, không hiểu ra sao nở nụ cười, sau đó lập tức lại kìm nén ý cười, đáng tiếc qua vài giây cậu lại nhịn không được bật cười.

Tiểu Thỏ bị cậu cười đến mức sợ hãi trong lòng.

"Cậu cười gì vậy??"

"Tôi..." Từ Cảnh Thần vừa cười vừa quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó liều mạng chịu đựng ý cười chính mình nói: "Tôi nhớ tới vừa rồi anh chính mình sẽ không cầm thú đến nỗi xuống tay với một thiếu nữ chưa thành niên....Tôi đột nhiên nghĩ đến, chờ cô trưởng thành, anh cũng hai mươi lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi.... Vẫn là một cái lão xử nam như cũ, ha ha ha ha...."

"..."

"..."

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí xung quanh chính mình dường như lập tức liền hạ nhiệt độ độ độ, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, đôi mắt trong suốt đang lộ ra hàn quang (ý lạnh) dày đặc.

"Cười đủ chưa?" Thanh âm Trình Chi Ngôn lạnh nhạt đột nhiên vang lên.

"Khụ khụ khụ..." Từ Cảnh Thần vội vàng ngừng tươi cười, vẻ mặt xin lỗi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, không cẩn thận nói lời nói thật, hi vọng anh không nên tức giận."

Trình Chi Ngôn híp híp mắt, nhìn tiểu quỷ chán ghét ngồi ở đối diện mình, đưa tay túm cánh tay Tiểu Thỏ, đứng lên nói: "Chúng tôi ăn no, cậu từ từ ăn đi."

"A..." Từ Cảnh Thần giật mình, nhìn Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, còn chưa kịp nói chuyện, liền trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn kéo Tiểu Thỏ lập tức đi ra ngoài.

Từ Cảnh Thần chớp chớp mắt, một bàn tay chống cằm nhìn bóng lưng bọn họ dần dần đi xa, khóe miệng gợi lên nhợt nhạt tươi cười, lẩm bẩm: "Như vậy liền tức giận nha, thật sự là một chút cũng không tốt đùa."

...

Ra khỏi cửa hàng ăn sáng, Tiểu Thỏ thất tha thất thểu theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn.

Cô thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn quay mặt, trong lòng nhịn không được đánh trống đại.

Làm sao bây giờ a, anh nước chanh giống như tức giận....

Nhưng mà nói đi nói lại cô vốn còn không có suy nghĩ mấy vấn đề này....

Vừa rồi nghe Từ Cảnh Thần vừa nói như thế cô mới đột nhiên giật mình, chờ cô mười tám tuổi, anh nước chanh đã hai mươi lăm tuổi rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.