Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 48




Edit: Ớt Hiểm

Dận Tường còn chưa kịp trả lời thắc mắc của Lăng Nhã thì Dận Chân nãy giờ vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh đột nhiên ném mạnh một quyển sổ xuống đất, những trang giấy mỏng từ trong đó bay lên như tuyết trắng, giọng hắn đầy căm hận: “Bởi vì bạc trong quốc khố đã cho người khác mượn hết rồi!”

Dận Chân bất ngờ nổi giận khiến cho Lăng Nhã hoảng sợ, Mặc Ngọc thì càng như chú thỏ nhỏ thất kinh hồn vía, len lén lùi mấy bước nép sau lưng Dận Tường, sợ bị liên lụy, nàng rất kính sợ vị Bối lặc gia này, không như Dận Tường, trước mặt hắn còn có thể thoải mái một chút.

Trong ấn tượng của mọi người, xưa nay Dận Chân là một người luôn giữ được bình tính, ít khi nào nổi nóng, chuyện Thanh Âm các trước đây cũng không thấy hắn giận đến như vậy.

Lăng Nhã ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt từng trang giấy lên, càng nhặt thì nàng càng kinh ngạc, cả một xấp này toàn là giấy vay nợ, cái thì năm trăm lượng, cái thì một ngàn lượng, có cả cái năm ngàn lượng, các khoản vay không giống nhau, nhưng đều là của quan viên trong triều, rất nhiều cái tên Lăng Nhã đã từng nghe Lăng Trụ nhắc tới, nhẩm tính sơ qua, những khoản vay này cộng lại cũng đã hơn tám mươi vạn lượng, mà đây chỉ là số giấy nợ kẹp trong quyển sổ này, trên án thư còn cả chồng giống y như vậy, tất nhiên số bạc cho mượn cũng lên tới số mấy trăm vạn, khó trách Dận Chân lại giận đến như vậy.

“Số bạc này, không thể đòi lại được sao?” Lăng Nhã xếp mớ giấy này lại rồi để gọn gàng lên án thư.

Dận Chân lạnh lùng trả lời: “Đòi kiểu nào? Văn võ vả triều đều mượn, nên đòi ai đây? Huống chi đây đâu phải là chuyện có thể làm trong một ngày một bữa, bá tánh đang gặp nạn há có thể đợi lâu vậy sao.”

Lăng Nhã nhớ trước đây Dận Chân từng nói, binh phí năm nay cũng mới chỉ được phát một phần, phần còn lại Hộ Bộ vẫn luôn trì hoãn, lúc Hộ Bộ lấy lí do là quốc khố không đủ bạc, nàng cũng chỉ nghĩ là họ tìm cớ thoái thác mà thôi, ai ngờ đó lại là sự thật. “Chẳng lẽ những việc như vầy trước giờ chưa từng bị phát hiện sao?”

Dận Tường cười khổ đáp thay: “Quản lý Hộ Bộ chính là Thái tử, bản thân huynh ấy cũng mượn bạc của quốc khố thì làm sao mà đòi người khác được, chưa kể việc đòi bạc cũng đâu phải là chuyện gì tốt, Thái tử dễ gì chịu mạo hiểm đắc tội với mấy vị công thần. Tối qua Tứ ca và Hộ Bộ đại nhân tính toán cả đêm, bây giờ số bạc trong quốc khố còn không tới một trăm vạn lượng, nhiêu đó mà đem đi cứu tế thì chẳng khác gì muối bỏ biển, chưa kể lấy hết bạc đi rồi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì lại không có bạc để dùng, lúc đó còn gì mặt mũi triều đình, còn gì thể diện quốc gia nữa chứ?”

“Chính xác là còn tám mươi chín vạn lượng.” Dận Chân trừng đôi mắt đỏ ngầu do thức cả một đêm, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Chưa tới một trăm vạn lượng? Lăng Nhã hít thật sâu, đường đường là quốc khố của Đại Thanh mà chỉ có bấy nhiêu bạc thôi sao, nói ra chắc cũng chẳng ai tin, quan lại triều đình bại hoại tới mức này sao?

Trong nhất thời Dận Tường cũng chẳng muốn ăn nữa, đặt cái bánh hấp trong tay trở lại đíac, nói: “Bạc thì trước sau gì cũng thu lại được, chỉ cần những người này còn sống thì đều có thể đòi, cùng lắm là chịu đắc tội với bọn họ mà thôi, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt, Hoàng A mã còn đang đợi cầu trả lời của chúng ta đó, Tứ ca, huynh đã nghĩ ra được cách gì chưa?”

Đến tận tối qua Khang Hi mới biết là bạc trong quốc khố đã cho mượn sạch, mặt rồng giận dữ, đã vậy Thái tử còn tới trễ, khiến Khang Hi tức giận mắng cả Thái tử lẫn các vị đại thần vào cung thương nghị tới mức cẩu huyết lâm đầu*, lệnh cho bọn họ trong hôm nay phải nghĩ ra cách giả quyết, nếu không thì tuyệt đối không tha.”

(*Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.)

Dận Chân lắc đầu bất lực, hắn đã cố gắng suy nghĩ xem có cách nào không, nhưng vốn là ‘không bột đố gột nên hồ’, không có bạc thì cách gì cũng chỉ là nói suông, tưởng tượng tới cảnh vô số nạn nhân ở Hà Nam đang lay lắt đợi chờ lương thực cứu tế, một khắc trôi qua thì lại chết thêm nhiều người, như vậy thì sao hắn có thể nằm yên mà ngủ.

“Rốt cuộc bây giờ phải làm sao? Thật đáng giận! Nhất định sẽ có cách, nhưng cách nằm ở đâu? Ở đâu? Không lẽ gia ta thật sự phải trơ mắt nhìn nhiều người chết như vậy sao?” Dận Chân oán hận đấm thật mạnh lên bàn, tức những vị đại thần mượn bạc trong quốc khố một phần, cũng tức chính bản thân mình bất lực, từ tối qua tới giờ, hắn vắt nát óc, suy nghĩ trầm tư, nhưng vẫn không tìm được bất cứ biện pháp nào.

“Tứ gia đừng nóng vội, trời không tuyệt đường người, chắc sẽ nhanh có cách thôi.” Lăng Nhã nhìn chằm chằm vào những tờ giấy nợ trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng to gan. “Thiếp thân có một đề nghị, không biết là có nên nói ra hay không?”

“Nàng hãy nói ta nghe thử đi.” Dận Chân cho rằng trong một thời gian ngắn như vậy Lăng Nhã cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào tốt, nhưng lúc này mọi người đã hết cách, nên nghe thử cũng chẳng mất gì.

Dận Tường đứng bên cạnh cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, tiểu tẩu tử, trong phòng này chỉ có mấy người chúng ta, có gì mà nên hay không chứ.”

Lăng Nhã bung ống tay áo ra, cẩn thận cân nhắc từng lời: “Quốc khố không có bạc là bởi vì bạc đều đã chuyển vào túi của cá nhân, nếu vậy sao chúng ta không lấy danh nghĩa triều đình để vay tiền từ những hào môn đó, chỉ cần qua được cửa ải khó khăn trước mắt, triều đình tự khắc sẽ trả thêm cho bọn họ.”

Đây là một ý tưởng vô cùng táo bạo, khiến hai người Dận Chân nghe xong thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã định thần lại được, đúng vậy, nếu đại thần có thể mượn tiền của quốc khố, thì sao triều đình lại không thể mượn tiền của hào môn?

Thật ra cách này cũng không phải là quá khó nghĩ, nhưng mấy người Dận Chân cứ nhìn chằm chằm vào bạc trong quốc khố, nên tư duy bị hạn chế, còn Lăng Nhã không ở trong triều nên tất nhiên không chịu gò bó bởi vấn đề này, vì vậy nàng có thể nghĩ ra được một cách riêng.

“Không tồi, đây chính là biện pháp!” Ánh mắt Dận Chân sáng lên, đôi mắt sâu đã nhíu cả đêm cũng giãn ra đôi chút. Dù cách này có thể sẽ bị mọi người lên án dị nghị, nhưng lúc này hắn bất chấp hết.

“Nhưng bọn họ sẽ chịu sao?” Dận Tường cũng đồng tình với cách này, nhưng muốn thực hiện nó thì không phải là dễ, người càng giàu thì lại càng keo kiệt, muốn bọn họ chủ động đưa bạc ra quyên góp thì chẳng khác gì người ngốc nói mê, vả lại những người này đa phần đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với Hoàng thân quý thích, chỉ cần kéo một sợi tóc thì động tới cả người.

“Quốc gia gặp nạn, người bình thường cũng phải có trách nhiệm. Không đến phiên bọn họ có đồng ý hay không!” Dận Chân biết rỡ lợi hại trong việc này, hắn hừ lạnh một tiếng rồi kiên quyết nói: “Nếu đã làm, thì phải làm cho thật lớn.” Hắn nhìn qua nét mặt khó hiểu của Dận Tường, nói: “Ta hỏi đệ, hiện tại mua bán thứ gì là giàu nhất?”

“Tơ lụa? Rượu? Lương thực?” Dận Tường xoa xoa mấy sợ râu mọc lún phún ở dưới cằm, nói ra mấy đáp án liên tiếp, nhưng nói gì Dận Chân cũng lắc đầu, hắn thật sự đoán không ra, lười biếng nghĩ tiếp nên quay qua Lăng Nhã đang tủm tỉm cười bên cạnh: “Tiểu tẩu tử, ngươi đoán được là gì không?”

Lăng Nhã chớp mắt, rót trà vào ly của từng người rồi mới nói: “Tất cả đều không phải, Thập Tam gia quên rồi sao, luận về kiếm tiềm, đương nhiên phải là thứ triều đình đang nắm giữ, ví dụ như là muối!”

Đúng là một chữ làm bừng tỉnh người trong mộng, Dận Tường vỗ vỗ gáy nói: “Đúng rồi, sao đệ lại quên mất chứ, Tứ ca muốn gom bạc từ đám quan thương buôn muối đó sao?”

Trong mắt Dận Chân hiện lên một mảnh âm trầm, cười gằn nói: “Không sai, những người này đã ngầm vơ vét không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bá tánh, giờ là lúc bắt bọn họ phải ói ra, ta không hỏi mượn bọn họ, ta muốn bọn họ tự nguyện quyên góp!” Câu cuối cùng hắn như cắn răng mà thốt ra.

“Việc này không nên chậm trễ, ta và đệ lập tức vào cung diện kiến Hoàng A mã, chỉ cần Hoàng A mã đồng ý, ta sẽ lên đường tới Giang Tây tìm những quan thương buôn muối đó quyên bạc ngay, còn việc cứu tế…” Hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp: “Trong quốc khố còn hơn tám mươi vạn lượng bạc, chỉ cần ta gom được bạc, nhất định có thể tiếp tế kịp.”

“Không phải huynh, mà là chúng ta, chúng ta cũng đi Giang Tây!” Đôi mắt của Dận Tường trong trẻo: “Thượng trận bất ly thân huynh đệ*, Tứ ca đi đâu cũng phải cho đệ theo cùng mới đúng chứ. Chưa kể những quan thương buôn muối đó cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, không chừng lúc đó bọn họ hợp lại ám hại Tứ ca thì sao, đệ từng ở trong binh nên người cũng toát ra sát khí, ít nhiều gì cũng trấn áp được một phần.”

(*Đã là anh em thì lâm trận cũng không rời nhau.)

Huynh đệ hai mươi năm, sao Dận Chân không biết là Dận Tường đang không yên tâm về mình cơ chứ, nên hắn không do dự mà gật đầu cái rụp: “Được! Huynh đệ chúng ta cùng đi, dù là đầm rồng hang cọp, cần vào thì cứ vào!” Khó lắm mới nghĩ ra cách giải quyết, Dận Chân không muốn kéo dài thêm một khắc nào, lập tức gọi Cẩu Nhi và Chu Dung tới gom hết sổ sách trên bàn lại, chuẩn bị vào cung.

“Lần này vào cung, nếu Hoàng A mã đồng ý, có thể ta phải rời đi rất lâu, thời gian này nàng phải cẩn thận một chút, nếu có gì vượt quá khả năng thì nàng cứ tới tìm Liên Ý, ta thấy nàng ta cũng hợp ý với nàng. Còn về phần Tố Ngôn… Từ nhỏ nàng ta đã được cưng chiều, khó tránh khỏi tâm khí cao ngạo, nàng cũng đừng so đo với nàng ta làm gì.” Dận Chân đỡ hai vai của Lăng Nhã, lo lắng dặn dò kỹ lưỡng.

Lăng Nhã chỉnh lại y phục giúp hắn, dịu dàng đáp: “Thiếp thân biết rồi, thiếp thân sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, Tứ gia cứ yên tâm mà đi, thiếp thân chờ Tứ gia công thành trở về!”

“Nhất định!” Thốt ra hai chữ này xong, Dận Chân và Dận Tường vội vã bước đi, đây là thời khắc liên quan tới sinh tử của ngàn người vạn người, không cho phép tư tình nhi nữ.

Hắn xoay người rồi, nên không nhìn thấy ánh mắt miên man tình ý của Lăng Nhã ở sau lưng, ngay lúc này đây, Dận Chân đã thật sự đi vào lòng nàng, hình dáng in khắc trong tim khó mà phai nhạt.

Dận Chân, không biết là chàng có nhớ thiếp không? Còn thiếp, thiếp sẽ rất nhớ chàng, mỗi ngày… mỗi ngày… đều nhớ…

Thấy Dận Chân đã đi rồi mà Lăng Nhã vẫn còn đứng ngây người ở đó, Mặc Ngọc thắc mắc: “Chủ tử, người đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Lăng Nhã hồi phục lại tinh thần, phẩy phẩy vạt áo thêu hoa văn hình tròn, ánh mắt mờ ảo khác thường: “Chỉ là… Rốt cuộc ta cũng đã xác định được rằng, Bối lặc gia mới thật sự là người có tâm nhất trong thiên hạ, nếu sau này ngài ấy có thể kế vị khi vạn tuế gia trăm tuổi, thì đó chính là may mắn của bá tánh khắp nơi.”

Mặc Ngọc cúi đầu nghĩ ngợi rồi ngước lên, nét mặt đầy quả quyết: “Tuy rằng Bối lặc gia lúc nào cũng nghiêm nghị khiến người khác e sợ, nhưng ngài ấy đối xử với chủ tử cực tốt, lũ lụt lần này ngài ấy cũng toàn tâm lo lắng cho bá tánh gặp nạn, cho nên nô tỳ cảm thấy Bối lặc gia là một người tốt.”

“Tiếc là, không phải ai cũng biết điều này.” Lăng Nhã thở dài, ‘Hiền danh’ truyền khắp nơi trong thiên hạ chính là Bát A ca Dận Tự, còn Dận Chân chỉ nhận được bốn chữ ‘A ca mặt lạnh’ mà thôi, haizzz…

Trong lòng Lăng Nhã cảm thấy hơi tò mò đối với vị Bát A ca kia, có thể được mọi người tán dương bằng ‘Hiền danh’, nhất định không phải là một người đơn giản, huống chi hắn còn có một vị phúc tấn mà Dận Chân luôn tâm tâm niệm niệm, vị nam nhân này… Vị nam nhân dường như chiếm hết mọi thứ tốt đẹp trên đời này, nàng rất muốn gặp thử một lần, gặp mặt Bát A ca, để xem vị Ái Tân Giác La Dân Tự này có thật sự nổi bật hơn Ái Tân Giác La Dận Chân hay không?

Lăng Nhã bước ra khỏi thư phòng, nheo mắt nhìn mắt trời đang từ từ ló dạng ở phía xa, ánh bình minh từ đó tràn lên như mảnh gấm Tứ Xuyên, rực rỡ sáng chói, khiến người ta không dám tới gần. Có một nụ cười mờ nhạt nở rộ trên môi, hòa lẫn vào ban mai vô cùng xán lạn.

Nhưng mà… Cho dù Bát A ca có xuất sắc bao nhiêu đi nữa, thì trong mắt nàng, vẫn mãi mãi không bằng một phần nhỏ của Dận Chân, đối với nàng mà nói, Dận Chân mới là người tốt nhất, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.