Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 36: Kinh hỉ




Editor: QR2 - diendanlequydon

“Nhị thúc, hôm nay thời gian đã không còn sớm, cháu về phòng nghỉ ngơi trước. Ngày mai cháu còn muốn đến hoàng cung tìm Cao Thiếu Thần tính sổ! Mặt khác… Mặc kệ là Y Thành hay là hiệp hội Y Sư, hễ là người xâm phạm đến Vân gia, bất luận bao xa cháu cũng sẽ đến đó tru diệt!”

Phạm vào người Vân gia, dù xa vẫn diệt!

Những lời này, nếu nàng đã nói ra nhất định sẽ làm được.

“Ta tin cháu.”

Vân Thanh Nhã nhợt nhạt cười, ánh mắt nhu hòa giống như ánh trăng chiếu lên người Vân Lạc Phong, vẻ mặt tràn đầy tín nhiệm đối với nàng.

“Được, thúc trở về sớm nghỉ ngơi đi, nửa năm qua, thúc cũng mệt mỏi rồi.”

Nhìn ánh mắt quan tâm của người nam nhân này, Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, chỉ là giờ phút này trong lòng nàng càng kiên định hơn lúc trước…

Trong thư phòng, Vân Thanh Nhã nhìn chăm chú bóng dáng thiếu nữ đang rời đi, nụ cười nhu hòa trên khuôn mặt chậm rãi biến mất.

“Phụ thân, con ra mặt sớm như vậy có phải là sai rồi hay không?”

Kẻ địch của Vân gia quá nhiều! Nhưng mà hắn lại xuất hiện đúng thời điểm này lỡ như lại mang đến phiền toái cho Vân gia, cho dù hắn chết cũng không đền hết tội.

“Thanh Nhã, con không cần suy nghĩ quá nhiều, con đã sống ẩn dật mười năm, hiện giờ thực lực đã khôi phục, cũng là lúc nên xuất hiện đối mặt với mọi người rồi.”

Vân Lạc bất đắc dĩ thở dài, trấn an nói.

Vân Thanh Nhã cười khổ: “Mười năm con cũng nhịn được, tại sao hôm nay lại không thể nhịn? Thật hi vọng tiểu Phong nhi sẽ không gặp nguy hiểm vì con…”

Vân Lạc cười ha hả: “Thiên phú của nha đầu này rất mạnh, tiềm lực cũng vô hạn, ta tin tưởng, có nó ở Vân gia, tất nhiên Vân gia sẽ đi lên con đường vô cùng cường đại, mà việc chúng ta, người thân của nó nên làm chính là tin tưởng vào năng lực của nó, trở thành hậu thuẫn vĩnh viễn cho nó!”

Theo ánh mắt của ông, về sau Vân Lạc Phong không có khả năng vĩnh viễn ở địa phương nho nhỏ như  Long Nguyên Quốc này, nàng thuộc về đại lục rộng lớn vô biên.

Lúc đó, bọn họ chỉ cần trở thành hậu thuẫn của nàng, vì nàng bảo vệ cái nhà này!

“Phụ thân.” Vân Thanh Nhã mỉm cười: “Tiểu Phong nhi cần không gian để trưởng thành, chỉ cần cho nàng không gian phát triển, sau này đại lục không có ai là đối thủ của nàng! Cho nên, nếu thật sự Vân gia chúng ta không có cách nào chống lại Y Thành, mọi người hãy giao con ra, chỉ cần có tiểu Phong nhi ở đây, con tin tưởng sớm muộn gì nó cũng sẽ báo thù cho con! Như thế, con ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt!”



Hoàng cung.

Trong ngự thư phòng, Cao Thiếu Thần trong tay bưng ly rượu, ngửa đầu lên, dung nhan tuấn mỹ vì say mà hồng, thân mình cũng bắt đầu nghiêng đông nghiêng tây.

Cho dù như thế, hắn vẫn một ly uống tiếp một ly, hoàn toàn dừng không được.

“Bệ hạ.”

Một nữ tử mặc cung trang màu hồng đào chầm chậm đi đến trước mặt Cao Thiếu Thần, cánh tay như ngọc nhẹ nhàng đỡ thân hình đang nghiêng trái nghiêng phải của nam tử, mềm mại kêu: “Ngài say rồi, thần thiếp đỡ ngài hồi cung nghỉ ngơi.”

Trên người thiếu nữ mang theo mùi hương làm say lòng người làm đôi mắt Cao Thiếu Thần khẽ nâng lên, nhìn nữ tử đang đứng bên cạnh đỡ hắn.

Lúc này đôi mắt hắn mắt vì say nên mờ mịt mông lung, trước mắt là sự mơ hồ nhưng trong lúc mơ hồ hắn giống như trông thấy dung nhan tuyệt sắc làm hắn luôn canh cánh trong lòng…

“Tiểu Phong nhi, tự ngươi tới tìm trẫm?”

Thân hình nữ tử mặc cung trang cứng đờ, nàng yêu người nam nhân này nhiều năm như vậy, hao hết tâm trí trở thành một trong những nữ nhân của hắn.

Nhưng người hắn luôn tâm tâm niệm niệm lại là một nữ nhân khác…

“Tiểu Phong nhi, nếu trẫm nguyện ý vì ngươi giải tán hậu cung, ngươi có nguyện ý gả cho trẫm không?”

Cao Thiếu Thần gắt gao bắt lấy cánh tay của nữ tử mặc cung trang, trên mặt vô cùng ôn nhu.

Loại ôn nhu này không giống với sự ôn nhu hắn luôn giả vờ mà là phát ra từ trong nội tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.