Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 7




“Bồ của Hộ Pháp tên là Trạc Thế Giai, nhưng là người bình thường.” Người đàn ông đứng trước Voldemort cúi người nói nhỏ: “Chỉ có điều cô ta chửa bảy tháng rồi, lúc nào cũng ở trong thôn Bát Phương để dưỡng thai, chưa chắc đã ra ngoài.”

“Không ra ngoài được thì các cậu có thể vào trong dẫn người ra mà. Hai hôm trước không phải các cậu có một dị năng giả thay đổi dung mạo mới thức tỉnh sao?”

Người Voldemort nói là một người đàn ông vừa thức tỉnh dị năng. Nhưng vì cấp bậc còn thấp nên dị năng thay đổi dung mạo cũng có rất nhiều hạn chế. Hắn là đàn ông, không thể biến thành phụ nữ, cũng không thể thay đổi giọng nói của mình, hơn nữa không thể thay đổi dung mạo lâu được. Thậm chí sau một lần thay đổi mà muốn đổi nữa phải mất một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng người này dùng một lần cũng không sao, đưa Trạc Thế Giai ra khỏi thôn Bát Phương là được!

Voldemort cứ thế sắp xếp điều chỉnh hết mọi thứ, hắn định lần này chơi lớn. Thừa dịp nhóm Diệp Dục bị dẫn dụ ra ngoài, tốt nhất là có thể một tay diệt luôn cả thị trấn nhộng.

Cùng lúc đó, trời vừa tối, Tô Tô đã nhận được tin của Diệp Dục. Những tên bị rơi vào màn sương có chất kích thích đêm qua, đã bị bắt lại. Mấy người Mộc Dương thay nhau ép cung, hỏi được tất cả thông tin về Lý Oánh và Voldemort.

Sáng, chín giờ hơn, Tô Tô bế Tiểu Ái đến doanh trại huấn luyện đặc biệt của lính đặc công. Diệp Dục đứng ở cửa doanh trại đợi, vừa nhìn thấy Tiểu Ái liền biến thành “ông vú”. Anh lao băng băng, chủ động đón Tiểu Ái trong lòng Tô Tô. Vốn dĩ anh vẫn còn hờn dỗi chuyện Tô Tô cầm hung khí đuổi anh ra khỏi cửa, nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Ái, tất cả những uất ức đều biến thành sự dịu dàng.

Mộc Dương mười một tuổi cũng dẫn một nhóm người đi tới. Những người sau lưng Mộc Dương đều là được cậu bé giày vò một thời gian chọn ra. Những người đó không nhất thiết phải là dị năng giả, nhưng ai nấy đều giống như người ôm hận chưa trả, thần thái đó nhìn rất nặng nề.

Sau đó là nhóm những dị năng giả tới, nhóm của họ cà lơ phất phơ hơn nhóm của Mộc Dương nhiều. Họ vừa đi đường vừa bá vai bá cổ nhau, không hận thù cuộc đời. Tựa như sống chết nhẹ nhàng, hôm nay không phải tôi mất mạng trong tay bạn thì mai bạn sẽ mất mạng trong tay tôi, không có gì to tát.

Anh Bì dẫn theo nhóm du côn và Lý Tiểu Vũ dẫn theo đội phụ nữ tự cường theo, nhưng những người dưới trướng họ khá tạp nham. Tham gia những hội nghị cấp cao thế này phải đưa theo những thuộc hạ vô cùng tin cậy, vì thế nên họ không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo chừng ba bốn người.

Sau khi đi vào doanh trại huấn luyện đặc biệt của đặc công, một căn nhà vỏ nhộng có ba tầng được bày sẵn một chiếc bàn tròn lớn, xung quanh đặt rất nhiều ghế. Mọi người lần lượt ngồi xuống, Diệp Dục cũng để Tiểu Ái ngồi xuống bàn.

Tiểu Ái quay đầu tìm Mộc Dương trong đám người, con bé há miệng phun nước bọt về phía Mộc Dương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Dương nở nụ cười lấp lánh, dùng ống tay áo lau nước bọt của Tiểu Ái.

Thư Sinh đứng phía trước của bàn, thuật lại những thông tin tra hỏi được mấy hôm nay. Đại khái có mấy vấn đề, đầu tiên là người đàn ông nhìn trông giống Voldemort nghe nói bị mất một thứ quan trọng, hiện tại thứ đó đang ở thị trấn nhộng hoặc là thôn Bát Phương, nhưng những tên đó không phải tay sai thân tín của Voldemort nên không biết hắn đánh mất thứ gì. Mà những cuộc nổi loạn ở thị trấn nhộng dạo này là do tên Voldemort đó làm.

Sau đó, Thanh Mộc còn hỏi ra được vị trí nhóm nhỏ của Voldemort, cùng với vị trí của khu an toàn Lý Oánh mới xây dựng.

“Đại khái tình hình là như thế sao? Chỗ chúng tôi có gì đáng để tên Voldemort đó chấp nhất không buông tha?”

Anh Bì nghi ngờ hỏi Thư Sinh, không hiểu tên Voldemort đó đánh mất vàng bạc châu báu hay cái gì? Vì sao cứ nhất nhất phải làm náo loạn thị trấn nhộng?

Thư Sinh nhún vai, quay sang hỏi Tô Tô và Diệp Dục: “Thứ mà Voldemort đánh mất, cần điều tra kỹ hơn không?”

“Điều tra thì có tác dụng gì? Định điều tra xong sẽ trả cho hắn sao?” Tô Tô cười khẩy, nhìn tấm bảng đen sau lưng Thư Sinh. Trên bảng có một tấm bản đồ vẽ tay, địa chỉ tập hợp của nhóm Voldemort ở mép tấm bản đồ. Tô Tô nói: “Nếu hắn đã muốn khiêu khích chúng ta, vậy chúng ta cứ dọn ổ cho hắn là được.”

“Cháu đồng ý!”

Mộc Dương ngồi trên ghế tựa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sát ý, giơ tay biểu thị sự đồng tình với Tô Tô. Tiểu Ái nghe Mộc Dương nói xong, nghiêng đầu nhìn cậu bé cười. Lúc đang định chảy nước miếng thì Diệp Dục ôm Tiểu Ái vào lòng, tiện tay lau nước bọt dưới cằm cho con bé.

“Tôi cũng đồng ý.”

Diệp Dục gật đầu, anh nhìn về phía anh em đặc công dị năng của mình, tất cả đều đồng loạt gật đầu đồng ý.

Anh Bì và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau, nhóm của hai người họ đều là nhóm quản lý bên trong. Những chuyện đánh giết, thực ra không phù hợp với họ, nhưng nếu thôn Bát Phương đã quyết định muốn dọn ổ của người ta, vậy vấn đề an nguy của thị trấn nhộng và thôn Bát Phương sẽ rơi thẳng xuống đầu họ. Một chuyện lớn liên quan đến tất cả mọi người chứ không chỉ là nhìn người khác ra ngoài chém giết.

“Bên tôi không có ý kiến gì, đội phụ nữ tự cường lúc nào cũng chấp hành mệnh lệnh.”

“Mọi người đi đi, tôi dẫn một nhóm nhỏ ở lại trông nhà.”

Cuối cùng, anh Bì và Lý Tiểu Vũ gật đầu, tất cả đều đồng ý với phương án dọn sạch chỗ ở của Voldemort.

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, nên thực hiện chiến dịch đánh nhau giữa người và người này thế nào.

Tác chiến với người khác với quái vật, vì trí thông minh của con người cao hơn zombie, nhộng mặt người. Họ còn biết chạy, nhảy, trốn, biết ăn trộm đồ, không giống lũ quái vật, chỉ biết cứ thế xông lên. Thôn Bát Phương muốn đánh trận này, công tác chuẩn bị phải thật đầy đủ mới được.

Nhóm lính đặc công nhận trách nhiệm lên kế hoạch tác chiến và tiên phong dẫn đầu, Mộc Dương đưa người theo sau, Lý Tiểu Vũ dẫn một nhóm phụ nữ tự cường đi sau dọn dẹp và thu đồ.

Còn Tô Tô và Tiểu Ái?! Đã bị Diệp Dục tự động bỏ ra khỏi kế hoạch rồi!

Cô cũng không tranh với Diệp Dục. Nơi súng đạn không có mắt, chỗ nào cũng là chém với giết, cô còn chẳng muốn đưa Tiểu Ái theo!

Cô định đưa Tiểu Ái về bên trong Tương thành giết nhộng mặt người.

Sau khi lên kế hoạch tác chiến xong, ngay tối hôm đó, Trương Văn Viễn bị lôi ra khỏi sương mù. Diệp Dục đưa anh theo nhóm đặc công dị năng, phát huy tác dụng của một chiếc ống nhòm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.