Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 52




Trong một nhóm, đồ không được chia đều mà ai tìm được nhiều sẽ được trả công nhiều, thức ăn cũng chia nhiều hơn. Công thức tính có nhiều mặt: ra ngoài đánh quái, xả nước cho đội, phát triển rau củ hoặc cung cấp thân thể cho đàn ông cũng được tính. Vì thế, kiếp trước cả Tô Tô và Bạch Tuyết Lê đều sống tốt trong nhóm của mình, không bị đói rét.

Ban đầu Tạ Thanh Diễn cũng được hưởng khá nhiều ưu đãi so với mọi người, vì hắn ta vốn là kẻ có ngoại hình ưa nhìn, luôn chiếm được cảm tình của người khác. Trước mạt thế, hắn lại là thành viên cốt cán của Đoàn thể nên miệng lưỡi khéo léo, từ đó còn phát triển được nhóm riêng của mình.

Tuy nhiên, thời gian dần trôi, sinh viên Tương đại đến Xuân thành và ổn định đời sống xong thì thực lực được biểu hiện rất rõ ràng. Tạ Thanh Diễn là một tên hoàn toàn bất tài, đặt ra chính sách thì muôn ngàn chỗ hổng, ra ngoài đánh quái thì kêu ca than khóc, những thành viên nam bản lĩnh trong đội ngày càng chướng mắt với hắn.

Hai năm sau mạt thế, Tạ Thanh Diễn vẫn chỉ dừng chân được ở đội này, nói chuyện với cô này một ít cô kia một ít. Tô Tô càng mạnh thì hắn lại càng yếu đuối, chênh lệch nhau một trời một vực. Vì thế, Tạ Thanh Diễn đổ hết mọi cái sai của mình lên đầu Tiểu Ái, trước mặt Tô Tô thì vẫn vui vẻ nhưng sau lưng lại khiến Tiểu Ái phải chịu biết bao cay đắng.

Tô Tô ngồi trước cửa hàng, nhìn Tiểu Ái đứng cạnh đặt hai tay đầy mong chờ lên đùi cô mà cảm thấy đau lòng. Cô siết tay nghĩ đời này Tạ Thanh Diễn đã đi theo Tạ Hào Thế, có lẽ sẽ không xuất hiện ở chỗ nhóm sinh viên Tương đại. Bạch Lạc Lạc đã trở thành zombie và bị cô giết, chắc chắn không xuất hiện. Có điều rất nhiều người trong nhóm Tương đại thành kiến với cô, nếu cô cứ thế gia nhập nhóm này, cô chỉ sợ mình sẽ tiêu diệt hết bọn họ.

“Anh nói xem, tôi một mình dắt theo trẻ con, không lo sống chết, không lo ăn mặc, có phải tôi thần kinh rồi không? Tham gia đội để lấy thêm phiền phức à?” Tô Tô mở miệng, lạnh lẽo nhìn Lữ Tông Sinh, cười gằn, “Hôm nay anh đến đây chẳng qua là để lôi kéo người của bên khác thôi à? Muốn dò la xem tôi như thế nào? Tôi không quan tâm. Anh không làm gì tôi, tôi không làm gì anh. Anh gây sự, tôi giết. Đi đi đừng quay lại.”

“Ồ, OK OK…”

Dường như Lữ Tông Sinh cũng nhận thấy Tô Tô không hề đùa. Dưới ánh mặt trời, lưng anh ta đẫm mồ hôi lạnh. Lữ Tông Sinh khom lưng chào Tô Tô rồi lùi lại, xoay người bỏ chạy. Tô Tô chống cằm gọi to:

“Đứng lại nào. Hôm nay anh đến đây thay mặt mấy đội ở Tương thành, vậy tôi hỏi anh, trong mấy đội đó có ai tên Bạch Tuyết Lê không?”

Bạch Tuyết Lê là chị họ của Bạch Lạc Lạc. Năm đó cô ta tham gia vào việc buôn bán Tiểu Ái. Đầu tiên là Tạ Thanh Diễn căm hận Tiểu Ái, lại muốn kiếm đồ ăn và tinh hạch nên không chống lại được sự dụ dỗ của Bạch Lạc Lạc, lén lút bán Tiểu Ái cho Bạch Lạc Lạc.

Bạch Lạc Lạc lại sang tay Tiểu Ái cho Bạch Tuyết Lê. Năm đó, ở Xuân thành, Bạch Tuyết Lê vốn chỉ là con đàn bà mua vui thân xác nhưng vì lợi ích trước mắt, cô ta bắt tay với một nhóm chuyên buôn bán người. Cô ta là kẻ có nhiều ý tưởng hơn Bạch Lạc Lạc, lòng dạ khó lường không hề thua kém Mai Thắng Nam.

Có điều Mai Thắng Nam không phải kẻ táng tận lương tâm như Bạch Tuyết Lê. Dù Mai Thắng Nam cũng cứng rắn nhưng chưa bao giờ lợi dụng những lợi thế của mình để buôn bán trẻ con.

“Bạch Tuyết Lê?” Lữ Tông Sinh khúm na khúm núm suy nghĩ rồi vỗ đầu, “Có, có đấy! Cô ta là người thân của cô à?”

“Ôi xời!” Tô Tô gắt gỏng, “Tôi có loại người thân như thế chắc?”

“Vâng vâng, sao cô có thể có người thân như thế được! Cô ta là gái tiếp khách nổi danh ở Xuân thành,” Lữ Tông Sinh thở phào nhẹ nhõm, “Bạch Tuyết Lê đó à, mạt thế chưa được một tháng cô ta đã đến Xuân thành rồi. Khi đó cô ta còn đi cùng mấy người nhà họ Bạch, nhìn là biết trước mạt thế bọn họ cũng là người có tiền. Vừa đến Xuân thành, bọn họ đã ra vẻ vênh váo lắm. Khi đó, ở Xuân thành người ta đồn rằng mạt thế chỉ là tạm thời, sau khi mọi người ổn định lại, mạt thế sẽ qua đi.”

Xuân thành là chỗ của Xuân Chính Tông nên nơi đó mau ổn định hơn các nơi khác trong mạt thế. Vì vậy, người nhà họ Bạch rất phung phí ở thời gian đầu.

Có điều kiếp trước, Bạch Tuyết Lê không hề đi cùng người nhà họ Bạch đến Xuân thành mà đi theo các nhóm khác. Cô ta chưa đến Xuân thành đã làm điếm, chẳng nhẽ đời này lại nâng cấp trở thành gái tiếp khách rồi?!

Lữ Tông Sinh nhanh chóng đưa ra đáp án cho câu hỏi của Tô Tô.

Người nhà họ Bạch cho rằng thế giới sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường nên tiền bây giờ không dùng được thì sau này lại dùng; họ có dùng hết đồ thì khi thế giới khôi phục lại, họ vẫn có thể cầm tiền đi mua đồ. Kể cả khi tiền không có giá thì nhà họ Bạch vẫn còn rất nhiều vàng và bạch kim, không đến nỗi vàng bạc cũng không dùng được!

Bọn họ nào biết đây chính là mạt thế rồi. Mạt thế lần này thanh tẩy toàn bộ địa cầu, xóa bỏ tất cả những giá trị tồn tại hàng ngàn năm nay. Vàng? Bạc trắng? Chẳng có nghĩa lý gì!

Vì thế, lương thực tích trữ chỉ một hai ngày đã bị Xuân Chính Tông ép sạch. Xuân Chính Tông hôm nay để họ mua đất, mai để họ trang trí nhà, chỉ có một mục đích là khiến họ Bạch phải “nôn” hết đồ đạc hàng hóa trong tay ra. Cứ thế, những kẻ không có kế hoạch chi tiêu dài hạn đã rơi vào tình cảnh túng quẫn chưa từng có.

Đến lúc này, Bạch Tuyết Lê bị nhà họ Bạch đẩy ra ngoài, bắt đầu đi tiếp đãi mọi nhân vật trong Xuân thành. Tiếp đãi bằng gì? Thân xác!

Vì thế hiện nay trong Xuân thành, nhà họ Bạch thế không còn, tiền không có mà vẫn liều mạng tìm đủ cách để lấy lại huy hoàng xa xưa khiến người tại đó cảm thấy cực kỳ buồn cười. Nếu không có Bạch Tuyết Lê đứng đầu sóng ngọn gió, nhà họ Bạch có được sống những ngày tháng dễ chịu như bây giờ không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.