Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 49




Tiểu Ái bò trên bàn bò dần ra rìa. Tô Tô kéo con bé lại. Tiểu Ái lẩm bẩm, ban đầu không giận nhưng bị kéo lại nhiều thì bắt đầu cáu, cầm tay Tô Tô cắn.

“Ôi… răng con dài rồi!”

Tô Tô đau kêu một tiếng. Cô nâng đầu Tiểu Ái ái lên định cho đầu ngón tay vào kiểm tra miệng thì chợt nhận ra ngón tay bị cắn của mình đã sưng đỏ rồi.

“Chuyện gì thế này?!!!”

Tô Tô kinh ngạc mở to mắt nhìn ngón tay mình, rồi lại nhìn mồm Tiểu Ái. Cô chăm chú nhìn mấy cái răng mới nhú rồi lại nhìn đầu ngón tay đã đỏ ửng lên.

Ngón tay cô không bị xước, thật ra bị cắn cũng không quá đau nhưng chẳng ngờ nó lại sưng phồng lên, còn cảm thấy rất khó chịu!

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ái mọc răng nhưng vẫn bú mẹ, thỉnh thoảng con bé cắn đầu v* cô nhưng sau khi bị tét mông vài lần, Tiểu Ái không cắn nữa. Có điều ngực cô chưa bao giờ bị đau, không hề sưng như ngón tay này.

Vì răng Tiểu Ái dài ra, hay vì ngực và ngón tay khác nhau???

Cô cau mày cố chịu không cào ngón tay mình, ôm Tiểu Ái mơ màng đi xem chùa, không thấy gì lạ thì quay về.

Buổi trưa, Tư Đồ Thiện mang cơm qua. Tô Tô mở hộp cơm kiểu cũ ra nhìn, thấy được dấu khắc Mai Thắng Nam nói rồi thở dài. Cô đưa ngón tay bị sưng lên nhìn, tự hỏi có phải mình trúng độc rồi không?!

Sau khi ăn xong, Tô Tô ôm nỗi lo đưa Tiểu Ái lên giường, tìm trong “túi thần kỳ” ra một que tăm bông ấn vào răng của Tiểu Ái, thấm nước bọt rồi xoa lên mu bàn tay của mình. Mu bàn tay trắng mịn của cô cũng bắt đầu sưng lên.

Răng Tiểu Ái có độc? Giống rắn, là răng có nọc độc?! Tô Tô nhìn chằm chằm bàn tay bị sưng, tự dưng thấy lo lắng. Nếu cứ thế, cô nghĩ rằng sau này mình sẽ thường xuyên bị trúng độc. Mai Thắng Nam canh phòng kỹ càng chỉ sợ cô bị người ta hạ độc, hóa ra là không cần thiết vì bên cạnh Tô Tô đã có đứa bé có độc!

“Haha… haha…”

Tiểu Ái vặn mình ngồi dậy, bò lên người cô, vươn bàn tay nhỏ bé lấy tăm bông rồi bắt đầu vung vẩy khắp nơi. Cô ẩn con bé ngã ra giường, giả vờ định cắn Tiểu Ái. Tiểu Ái cười hỉ hả hớn hở, lắc lư người bò về phía trước, bắt đầu trêu Tô Tô.

“Con là đồ hư đốn… Cắn mẹ à… Cắn mẹ à… Mẹ cũng cắn con…”

Tô Tô cắn một cái vào mông Tiểu Ái. Tiểu Ái cười khanh khách, lăn lộn trên giường.

Thời gian vui vẻ khiến Tô Tô quên đi việc tìm hiểu nguồn gốc nọc độc từ răng Tiểu Ái. Sau khi hai mẹ con chơi đùa, cô nằm trên giường cho Tiểu Ái bú rồi ôm con bé ngủ trưa.

Hai giờ chiều, Tô Tô tỉnh dậy, quay người nhìn Tiểu Ái dạng hai tay hai chân ngủ khò khò mới vén áo lên nhìn ngực mình. Quả nhiên ngực bị Tiểu Ái bú nhưng không hề sưng đỏ.

Ngón tay bị cắn của cô vẫn sưng nhưng dần đỡ hơn. Có vẻ độc trong răng Tiểu Ái không nặng lắm, ít nhất là Tô Tô vẫn có thể chịu được lượng độc này.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô không trụ được với độc tố của Tiểu Ái thì sẽ phải cai sữa sớm cho con bé. Kiếp trước, cô thiếu sữa nên mới vài tháng đã phải cai sữa cho con bé, cô luôn cảm thấy có lỗi nên kiếp này cô định nuôi con sữa mẹ lâu một chút, đến bao giờ Tiểu Ái muốn bỏ mới ngừng.

Chiều đến, Tô Tô đang cho Tiểu Ái ăn bữa phụ lại nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm. Cô nhíu mày đặt bán thìa xuống rồi ra mở cửa sổ nhìn xuống. Có mấy người đàn ông nhìn hung ác, tay cầm vũ khí đứng trước cửa nhà cô.

“Đang làm gì đấy? Làm người ta giật mình!”

Tô Tô cúi xuống hô lên. Người dưới kia hung dữ ngẩn lên, còn có vẻ gian tà. Có lẽ chúng đã tìm hiểu kỹ, chỉ có một người phụ nữ là Tô Tô nên chúng làm gì cũng được.

Tên đứng đầu ngẩng lên trỏ côn sắt vào mặt Tô Tô, quát:

“Con ranh kia, mau xuống đây. Sáng nay mấy người anh em của ta mất tích mà ngươi lại ở đây? Ngươi xuống mau, ta muốn lục soát.”

“À… lục soát?” Tô Tô cúi đầu cười, coi đám đàn ông như mấy đứa trẻ con. Bảo cô mở cửa? “Mấy người muốn giở trò thì đàng nào chả phá cửa, bắt tôi xuống mở cửa làm gì?”

Phá cửa mà vào? Cứ trắng trợn như thế? Đám đàn ông nhìn nhau. Đúng là chúng có ý đồ xấu xa, nhưng muốn vờ vịt mốt chút. Có điều người ta đã nhìn thấu tâm tư của chúng thì cần gì phải che giấu nữa?

Tên dâm đãng ngẩng đầu nhìn Tô Tô cười, “Xem ra em cũng hiểu đời đấy nhỉ? Em cho bọn anh chơi chút, em hợp tác thì bọn anh nhẹ nhàng thôi, không làm con em sợ đâu.”

“Con gái phải không? Haha, được đấy. Ông đây thích. Mang con bé xuống đây, để hai mẹ con cùng nhau hầu hạ…”

Hắn chưa dứt lời đã bị Tô Tô tức giận cho máu dồn lên não, đầu nổ tung. Máu thịt bay tung tóe, mảnh vụn xương khớp rơi đầy lên những kẻ xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.