Tổng Tài Nghiện Hôn Vợ Nhỏ Xinh

Chương 294: Chương cuối (Hạ)




CHƯƠNG 59

Qua một đêm tự hỏi, Tiền Tiểu Phi quyết định tin tưởng Viên Tịch một lần.

“Uy, ta lại tới nữa.” Tiền Tiểu Phi cúi xuống giếng thấp giọng nói. Tuy rằng là ban ngày, nhưng trong giếng vẫn tối đen. Xem ra giếng này quả thật rất sâu.

Đợi một hồi lâu, lão hòa thượng mới trầm trầm đáp: “Lão nạp biết thí chủ sẽ lại tới.”

Nói chuyện với một cái giếng cạn sâu không thấy đáy cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, bởi vậy Tiền Tiểu Phi cũng không dài dòng, nhanh chóng nói: “Đầu tiên ngươi phải nói cho ta biết, vì sao lại giúp ta?”

“Thí chủ nghĩ sao?” Giọng nói của lão hòa thượng có pha chút tiếu ý.

Tiền Tiểu Phi không nghĩ liền trả lời:” Ngươi hẳn cũng được lợi đi.” Không phải một câu hỏi, là câu khẳng định.

“Sao lại cho rằng như vậy?”

“Ta ở giang hồ cũng được một đoạn thời gian, nào giờ chưa thấy người giang hồ nào làm việc không vì chính mình đâu. Cho dù là hòa thượng giang hồ cũng vậy thôi.”

Tiền Tiểu Phi dứt lời, dưới giếng vọng lên tiếng cười lớn. Ở dưới đáy giếng nhiều năm như vậy, vẫn có thể giữ được trung khí mười phần, Tiền Tiểu Phi không thể không bội phục lão hòa thượng này.

Tiếng cười dứt, lão hòa thượng lại mở miệng: “Lão nạp tại dưới này ở mười mấy năm, đương nhiên cũng muốn ra ngoài, chỉ tiếc là thời cơ chưa tới. Nay gặp thí chủ, quả thật là ngã phật từ bi, thiên hữu tích thiện.”

“Ý ngươi là…”

“Sư tổ Tích Thiện dốc hết tâm huyết cho ngôi chùa này, không thể để nó bị hủy trong tay nghiệt đồ. Nay thí chủ xuất hiện giống như thần trợ, thiên ý, thiên ý, đây chính là lúc Tích Thiện ta thanh lý môn hộ.”

Nghe tới đây, Tiền Tiểu Phi mới mơ hồ hiểu ra mọi việc, nhưng hắn vẫn có phần bất khả tư nghị: “Ngươi ở dưới đây ngây ngốc mười năm, chẳng lẽ là chờ ta xuất hiện? Nếu ta không tới, ngươi sẽ chết già dưới giếng sao?”

“Lời của thí chủ sai rồi, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, nếu ta thật sự chết tại dưới giếng cạn này thì chỉ có thể trách lão nạp không có duyên phận. Huống chi có nhân tự sẽ có quả, kiếp này Pháp Giới tạo nghiệt, tự nhiên kiếp này cũng sẽ phải nhận quả đắng. Phật, là phổ độ chúng sinh.”

Một đám lời sáo rỗng làm Tiền Tiểu Phi nhíu mày, hắn bắt đầu tin rằng mấy kẻ xuất gia vì muốn trốn tránh thế tục phiền nhiễu chắc chắn rồi cũng sẽ hối hận, vì thứ mà bọn họ tưởng là không môn cũng ngụy biện tà thuyết chẳng kém chốn thế tục phàm trần, với loại Phật lý vô dụng kiểu mọi thứ giống nhau mà không hẳn giống nhau.

Tiền Tiểu Phi quyết định không hao tâm tổn trí với đống ngôn luận của lão hòa thượng, mà rút gọn lại nội dung chính liên quan tới mình: “Tóm lại là ngươi có thể giúp ta đào tẩu, mà ta có thể giúp ngươi thanh lý môn hộ.” – đây là kết luận của Tiền Tiểu Phi.

“Đúng vậy.” Lão hòa thượng trả lời ngắn gọn, mà Tiền Tiểu Phi thì lại rất muốn giết người – sớm như vậy không phải xong lâu rồi!

“Vậy ngươi có biện pháp gì?” Thứ mà Tiền Tiểu Phi quan tâm nhất chính là cái này.

Không ngờ hòa thượng lại nói: “Biện pháp… Ở chính trên người ngươi.”

“Ta?” Tiền Tiểu Phi không hiểu.

“Chính là bí tịch trong đầu thí chủ a.” Hòa thượng phun ra một câu.

“Cả chuyện bí tịch ngươi cũng biết?” Tiền Tiểu Phi kinh ngạc.

Hòa thượng cười: “Ta nếu có thể biết ngươi là Bang chủ Kim Tiền Bang, vậy sao không thể biết chuyện ngươi có bí tịch.”

Lời hòa thượng nói làm cho Tiền Tiểu Phi không khỏi khâm phục kỹ thuật truyền tin thời Minh. Chẳng lẽ thời này đã có điện thoại di động?

Dừng chuỗi suy nghĩ vớ vẩn hâm dơ dở hơi của mình lại, Tiền Tiểu Phi lại nhớ tới chính đề: “Ý ngươi là, [bí sát phương] trong đầu ra có thể giúp ta chạy đi?” Tiền Tiểu Phi vừa nói vừa khẩn cầu ác mộng không thành sự thật, bởi vì…

“Đúng vậy.”

Hòa thượng khẳng định, mà Tiền Tiểu Phi thì khóc không ra nước mắt – trong đầu hắn làm gì có bí tịch gì! Hôm ấy hắn cùng Kim Hàn đào bí tịch lên rồi lại chôn bí tịch xuống, trong đầu chỉ nhớ mỗi một loại hóa công tán.

Từ đã! Tiền Tiểu Phi bỗng hiểu được ý của hòa thượng, vội vàng nói vọng xuống giếng: “Ngươi muốn ta hạ dược hắn, đợi tới khi hắn ngã xuống thì ta có thể thoải mái đi mà ngươi cũng có thể thanh lý môn hộ, phải không?”

Tiền Tiểu Phi vừa nói xong, Viên Tịch cũng nhanh chóng đáp lại: “Hư – nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”

Ngất, phong cách trưởng lão ở đâu a! Tiền Tiểu Phi mặt đầy hắc tuyến: “Ta bây giờ lại bắt đầu hoài nghi thân phận của ngươi nha…”

“Ha ha…” Hòa thượng cười nói, “Thí chủ đã nghĩ tới loại dược thích hợp chưa?”

“Trong các loại dược của bí tịch, quả thật có một thứ rất thích hợp để đối phó với Pháp Giới,” Tiền Tiểu Phi hít sâu, trịnh trọng nói: “Dược đó tên là hóa…”

“Hóa thi phấn?” Không đợi Tiền Tiểu Phi nói xong, Viên Tịch đã tiếp lời, “Ta cũng đã từng nghe nói…”

“Ngươi nghe nói rồi mà ta thì chưa nha!” Tiền Tiểu Phi lập tức ngắt lời – tên hòa thượng này cũng đủ độc đi.

“Vậy ý thí chủ là…”

“Là hóa công tán!” Tuy biết hòa thượng không nhìn thấy, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn nháy mắt một cái, “Đây là loại dược đơn giản nhất trong bí tịch, rất thích hợp với điều kiện của chúng ta.”

“Điều kiện của chúng ta?” Hòa thượng nghi hoặc hỏi lại.

“Đừng giả vờ,” Tiền Tiểu Phi nói, “Ta không tin bao nhiêu năm nay đồ ăn nước uống đều do ngươi tự kiếm! Ngươi chắc chắn có cách liên lạc với bên ngoài đi.”

Viên Tịch yên lặng, coi như đồng ý, một lúc sau mới nói: “Vậy hóa công tán này cần những phối dược nào?”

Tiền Tiểu Phi cũng không dài dòng, lập tức trả lời: “Dược này chỉ cần hai loại nguyên liệu…”

.

Lại là một đêm mất ngủ, Tiền Tiểu Phi nằm trên đống cỏ khô, nghĩ về khả năng thoát khỏi đây. Mấy ngày nay Pháp Giới vẫn xuất hiện như bình thường, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của hắn. Lão gia hỏa này chẳng lẽ đã biết gì rồi? Tiền Tiểu Phi quả thật không yên tâm nổi.

Vết thương trên cổ tay mặc dù không có chuyển biến xấu gì, nhưng cũng không tốt lên, Không Vô mỗi ngày chỉ dùng nước trong rửa giúp hắn, giữ vệ sinh thôi. Lại nói tới tiểu hòa thượng kia, thái độ gần đây cũng không có gì khác thường, nhưng Tiền Tiểu Phi cứ có cảm giác y biết gì đó. Tuy rằng nghĩ vậy có chút buồn cười, nhưng Tiền Tiểu Phi đôi khi lại chợt có những ý nghĩ kỳ quái kiểu như “có khi y đã sớm biết Viên Tịch ở dưới giếng.”

Rồi Tiền Tiểu Phi lại nghĩ tới Kim Hàn. Hắn đang làm gì? Đã nhận được tin mình ở đây chưa? Có khi nào đang trên đường tới Tích Thiện Tự không… Tiền Tiểu Phi kinh ngạc phát hiện, không biết từ bao giờ mình đã có thói quen ỷ lại vào Kim Hàn, đã quen với việc vừa quay đầu lại là thấy giương mặt không tính là tuấn lãng nhưng rất thuận mắt, còn cả đôi mày luôn nhíu lại của nam nhân.

Bên này Tiền Tiểu Phi trắng đêm không ngủ, bên kia cạnh giếng cũng không yên lặng.

“Sư phụ, ta đưa cơm tới đây, hôm nay là rau muống với đậu hũ người thích nhất nha.”

“Pháp Từ, có thể lấy giùm vi sư hai thứ không?”

“Đương nhiên có thể, sư phụ cần gì cứ việc phân phó.”

“Quả hồng cùng nước trà.”

“Ân?”

“Ân cái gì! Nhớ kỹ là nước trà qua đêm cùng với hồng thối nha.”

“Gì?!”

Lâu này không tiếp xúc với bên ngoài sẽ làm thay đổi thói quen ăn uống của một người – đây là kết luận của Pháp Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.