Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 50: Tâm vô thượng




Lúc Nhâm Thiên Tường về đến nhà, trong phòng tối như mực. Hắn hồ nghi một chút, Văn Dục còn chưa về a, sớm biết vậy đi qua đón hắn. Mở đèn lên, hắn đi lên lâu, muốn đi lấy bộ quần áo tắm rửa, vừa mở đèn phòng ngủ lên đã bị hoảng sợ. Văn Dục cả người ngồi ở trên giường ôm lấy đầu gối. Đèn sáng ngời, hắn khép hờ hai mắt, lại mở ra, sắc mặt rất là tái nhợt, trong ánh mắt tựa hồ trống trơn.

-“Dục nhi! Dục nhi! Ngươi làm sao vậy?” Nhâm Thiên Tường trong lòng hoảng hốt xông lên ôm lấy Văn Dục “Dục nhi, nói chuyện với ta đi, xảy ra chuyện gì sao?”

-“…Thiên Tường…” Văn Dục gian nan phát ra tiếng “Ta mơ thấy ác mộng!”

-“Ngươi hôm nay ở nhà ngủ sao?” Thiên Tường xoay người, đem cả người Văn Dục ôm vào trong ngực “Đứa ngốc, không có việc gì… Chỉ là ác mộng mà thôi, tỉnh lại là tốt rồi!”

-“Trong mộng…ngươi kết hôn…tân nương rất được a…” Văn Dục nói xong như là đang nỉ non, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy bọt nước “Ta muốn tiến lên ngăn lại các ngươi…sau đó, muốn kéo lại tay ngươi…nhưng là bắt không được…”

-“Ngu ngốc…Tiểu Ngư Nhi…ngươi suy nghĩ nhiều quá!” Trong lòng Nhâm Thiên Tường sợ run một chút, tùy theo càng ôm chặt hắn “Ta không phải đang ở trong này sao?”

-“Thiên Tường…ngươi có thể hay không…kết hôn?” Văn Dục nhìn Thiên Tường, nước mắt đã muốn chảy xuống dưới.

-“Tât nhiên…sao lại không a?” Thiên Tường khẽ hôn môi Văn Dục “Nhưng mà tân nương là ngươi a!”

-“…Ngươi nói gì…” Văn Dục giật mình ngây ngốc nhìn Thiên Tường, sau đó tươi cười chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt tiểu tụy kia “Ngươi nói thật sao?”

-“Ân, chúng ta sẽ có một gia đình…Trong nhà sẽ có một bà nội trợ, đương nhiên sẽ là ngươi không phải ta…Sau đó lúc nghỉ chúng ta sẽ về chơi…Rồi nếu ngươi thích, trong nhà liền nuôi một con chó hay mèo gì đó, hoặc là nuôi cả hai. Nếu ngươi thích, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa nhỏ…đứa nhỏ gọi ngươi là mẹ, gọi ta là ba ba…Ha ha, nếu chưa đủ lại nhận nuôi thêm một đứa, ngươi nghĩ muốn nuôi bao nhiêu?” Thiên Tường ôn nhu tựa vào đầu giường, ôm Văn Dục, nhìn ngắm cặp mắt xinh đẹp kia của Văn Dục.

-“Nhiều như vậy, ngươi nuôi được hết sao?” Văn Dục nở nụ cười, ánh mắt lượng lượng.

-“Ta đây liền cố gắng kiếm tiền nuôi cả gia đình chúng ta!” Thiên Tường gẩy gẩy cái mũi của Văn Dục “Nhất định sẽ đem ngươi dưỡng mập mạp!”

-“Ngươi cho ta là heo a!” Văn Dục đánh nhẹ ngực Thiên Tường một chút, nở nụ cười.

Thiên Tường thản nhiên nở nụ cười, hắn hơi hơi nhắm mắt lại, đầu tựa vào trên đầu Văn Dục, nhẹ giọng nói: “Dục nhi, nếu một ngày nào đó ta biến thành kẻ xấu, hoặc là làm một số việc khiến ngươi thực tức giận…ngươi có thể rời đi…Ta không thể tha thứ nhất là chính mình xúc phạm tới ngươi…Tiểu Ngư Nhi của ta!”

-“Không, chết cũng không rời đi!” Văn Dục đột nhiên có chút hoảng hốt, hắn ôm chặt Thiên Tường. Hắn biết Thiên Tường đang phải chịu đả kích… Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không rời đi!

Tại nhà Viên Ngang.

Viên Ngang có chút đau đầu nhìn hai người ngồi ở trên sô pha đối diện, gian nan mở miệng nói: “Này…Bá phụ, ngài muốn uống chút gì không?”

-“Còn mời hắn uống cái gì a. Đây là nhà ngươi, ngươi sao không đuổi lão nhân này về a!” Lang Trạch Thiên giận trừng mắt Viên Ngang.

-“Ngươi cái tên hỗn đản này. Ngươi có thái độ gì, đây là ngươi báo đáp ta nuôi ngươi hai mươi năm vất vả sao? Tiểu tử thối, ngươi…” Lang phụ tức giận đến không nhẹ, xông lên túm lấy áo Lang Trạch Thiên “Hỗn đản, cút về cho ta!”

-“Ta chết cũng không về!” Lang Trạch Thiên gắt gao cắn môi “Tử lão nhân, người thừa kế của ngươi nhiều như vậy, thiếu ta sẽ chết sao!”

-“Đúng vậy, thiếu ngươi sẽ chết!”

-“Gì cơ?!” Lang Trạch Thiên buồn bực một chút “Lão nhân, loại thủ đoạn này đối với ta không có hiệu quả a!”

-“Tin hay không ta sẽ từ ngươi! Tiểu tử thối, ai kêu lúc trước ngươi nghịch ấn cái gì dấu tay, kết quả cái quy định gia tộc chết tiệt kia liền nhận định ngươi là người thừa kế tiếp theo!” Lang phụ buông ra Lang Trạch Thiên, ngồi về chỗ cũ, đen mặt.

-“Lão tử mới mặc kệ cái gì quy củ, gia pháp. Dù sao ai kêu các ngươi lấy cái quỷ này nọ kia ra!”

-“Là ngươi tên hỗn đản này trộm lẻn vào phòng họp bí mật của chúng ta a!”

-“Ai kêu các ngươi không đóng cửa cẩn thận!”

-“Hỗn đản, bây giờ còn cãi láo. Đệ đệ ngươi so với ngươi lợi hại mấy trăm lần. Ngươi cho là lão tử thích chơi đùa a!”

-“Ta nghĩ thế đấy!”

….

Viên Ngang quyết định lảng tránh khỏi cuộc chiến tranh giữa cha con Lang gia. Trở lại thư phòng, hắn đóng cửa lại…Oa…thật sự là thanh tĩnh hơn a.

Viên Ngang đứng ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nở nụ cười. Có thể sống thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.