Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 47: Mệnh tương phùng




Làm Lương y sư rời đi rồi, Thiên Tường lập tức vọt vào. Người trên giường đã thay một bộ áo ngủ màu trắng sạch sẽ, càng làm hiện nước da tái nhợt của Văn Dục. Trên cái cổ trắng nõn còn có rõ ràng dấu hôn.

-“Dục nhi…” Thiên Tường ngồi xổm ở bên giường, hai tay nâng lên bàn tay lạnh lẽo của Văn Dục, ánh mắt đều ươn ướt “Thực xin lỗi…”

-“…Thiên Tường…đứa ngốc…Ta…không có việc gì…” Văn Dục suy yếu cười, cố hết sức vươn tay vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Thiên Tường vẻ mặt đau lòng “Đứa ngốc, đừng khóc…ta thật sự không có việc gì a…”

Nhâm Thiên Tường nhìn Văn Dục, trong lòng quặn đau, mạnh cúi người xuống ôm lấy Văn Dục, đem mặt thật sâu vùi vào hõm vai Văn Dục, lên tiếng khóc. Áp lực lớn như vậy, đau khổ nhiều như vậy…tất cả lập tức đều tuôn trào.

Văn Dục cũng khóc, hắn ôm chặt lấy nam nhân kia, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ…Thiên Tường…ta ở đây…ta sẽ luôn luôn ở tại nơi này cùng ngươi…không có việc gì…không có việc gì…”

Viên Ngang đứng ở cửa quay mặt đi, bọt nước làm nhòe mắt kính của hắn. Hắn tập tễnh vài bước tựa vào trên tường.

Lang Trạch Thiên đi tới, vội ôm lấy hắn, đem đầu Viên Ngang nhẹ nhàng đặt tại trên vai mình. Viên Ngang liền thuận theo tiến lại gần.

Âu Dương Vũ nắm chặt tay Âu Dương Trụ, ưu thương nhìn hai người trên giường…

Một tuần này, Nhâm Thiên Tường cũng chưa đi qua công ty. Ngẫu nhiên Viên Ngang bọn họ đến một chuyến thì hoặc là thương lượng một vài sự tình, hoặc là tụ tập nói chuyện. Dù sao hắn chính là không ra khỏi cửa, từng bước một dõi theo Văn Dục đang chậm rãi khỏi hẳn. Hắn còn riêng vì Văn Dục mà xin nghỉ dài hạn.

Văn Dục ở trong phòng thật sự rất buồn chán. Thiên Tường tựa hồ giống như muốn đền bù lại cái gì, không chỉ có không cho Văn Dục ra khỏi phòng, ngay cả nấu cơm, tắm rửa, mấy việc linh tinh hắn đều bao hết.

-“Dục nhi, đây là canh ta vừa mới nấu tốt, nghe nói có tác dụng bổ huyết a!” Thiên Tường mỉm cười bưng tới một chén canh, ngồi ở bên giường. Văn Dục mỉm cười nhìn hắn.

-“Nào, uống một chút thử xem…” Thiên Tường múc một thìa đưa tới bên môi Văn Dục, vẻ mặt mong đợi.

Văn Dục nhìn nam nhân cao hứng liền uống một ngụm, rồi nở nụ cười, cặp mắt xinh đẹp lượng lượng. Nhâm Thiên Tường ngây ra một lúc, kìm lòng không đậu hôn hôn Văn Dục, cũng nở nụ cười, ôm lấy Văn Dục: “Dục nhi, cuộc đời này, điều hạnh phúc nhất của ta chính là gặp gỡ được ngươi, hơn nữa còn được ở bên ngươi!”

-“Ta cũng vậy!” Văn Dục tựa vào trong lòng Thiên Tường, nhìn lá cây bay bay phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nở nụ cười. Cả đời đều nói được như vậy…thật tốt a!

Di động trên mặt bàn ngoài phòng khách đột nhiên vang lên. Thiên Tường buông bát canh, khẽ hôn Văn Dục liền đứng lên: “Ngoan ngoãn uống hết canh a, ta đi nghe điện thoại!”

-“Hảo!” Văn Dục vẫn như cũ an tường cười, một bàn tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng. Tuy rằng nói giải phẫu xong phải chờ một đoạn thời gian mới có thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng mà thế nhưng lại…hy vọng không cần xảy ra chuyện gì.

Thiên Tường đi đến đại sảnh, cầm lấy điện thoại:

-“Thiên Tường, ta là a Thiên!”

-“Công ty vẫn như vậy sao? May mà có các ngươi a.”

-“Có chuyện không biết có nên nói với ngươi hay không…Mọi người đều nói chưa đến lúc, cho nên sẽ không nói. Nhưng là ta nghĩ thế nhưng có liên quan tới ngươi. Ngươi có quyền biết a.”

-“Chuyện gì?”

-“Còn nhớ rõ tình trạng của chúng ta sau khi thảm bại không? Thực không ngờ lại có người ở phía sau luôn luôn tại giúp chúng ta. Thị trường cung ứng bên kia, còn có bên ngân hàng đều do hắn hỗ trợ. Khi đó chúng ta nghĩ hẳn là phụ thân ngươi đang giúp ngươi, cho nên thấy thực đương nhiên. Cũng chưa nói với ngươi là vì sợ ngươi sẽ tức giận!”

-“Rồi sao? Không phải hắn chứ!”

-“Ân! Là một nữ nhân giúp chúng ta! Ta nghĩ ngươi quen nàng!”

-“Nữ nhân? Ta làm gì quen nữ nhân nào lợi hại như vậy!”

-“Trước kia nàng sống ở Nhật Bản. Nàng nói hồi đó nàng bị lạc đường trong rừng anh đào, là ngươi đã dẫn nàng về…”

-“Gì? Không nhớ rõ…chuyện xảy ra từ bao giờ?”

-“Lúc ngươi sáu tuổi không phải đã từng đi một chuyến đến Nhật Bản sao?”

-“Nghe ngươi nói như vậy, ta nhưng thật ra nhớ tới một người…Nàng có phải kêu Hạnh Tử không?”

-“Đúng vậy! Thiên Tường, nàng là con gái một của thủ tướng Nhật Bản-Thương Biên Hạnh Tử, trước mắt đã là người kế thừa kế chính thức!”

-“Nàng muốn trả ơn?”

-“Cứ coi như vậy…Nàng luôn luôn đi tìm ngươi! Thiên Tường, ngươi nghĩ một người sẽ vì một người ân nhân đưa nàng về mà làm nhiều chuyện vô điều kiện như vậy sao?”

-“Có ý tứ gì?”

-“Nàng nói, ngươi vẫn là người trong mộng của nàng. Có thể trở thành thê tử của ngươi là ước mơ duy nhất đời này của nàng!”

-“..Ta từ chối!” Thiên Tường lạnh mặt xuống.

-“Nếu từ chối, số tiền bị mất đều không thể lấy lại, lại có thể rơi vào nguy cơ phá sản…Hay nói cách khác, nữ nhân này…chính là lợi thế duy nhất để chúng ta xoay chuyển tình thế a! Ngươi nghe hiểu sao?”

-“Đùa cái gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ giống nam nhân kia vì sự nghiệp mà vứt bỏ thê tử sao?”

-“Ngày mai nàng hẹn gặp ngươi, nếu ngươi không đến công ty…”

-“Ngươi…đồng ý rồi?”

-“Thiên Tường, dù sao cũng phải có hy sinh!” Điện thoại ngắt xong, sắc mặt Thiên Tường đã muốn băng đến cực điểm. Hắn tuyệt đối sẽ không lặp lại con đường mà nam nhân kia đã đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.