Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 4: Giang ba tĩnh




Sắc mặt Diệp Mộ Phàm trở nên tuyệt vọng, “Làm sao có thể… Bọn họ có màn hình giám sát làm chứng…”

Diệp Oản Oản vừa hận vừa tức nhìn người đàn ông trước mắt một cái, đưa một một cái khăn giấy tới, “Bớt nói nhảm, em nói có thể liền có thể!”

Diệp Mộ Phàm nhận lấy khăn giấy, đứng lên, sắc mặt sợ sệt, lại thấy một ánh mắt tự tin sáng chói của cô gái trước mắt.

Bắt đầu từ khi nào, em gái của hắn, người luôn sống dưới cánh chim bảo hộ của gia đình, đã trưởng thành đến như vậy, hắn lại không chút nào phát hiện…

Đêm khuya, Diệp Oản Oản đem Diệp Mộ Phàm đưa về nhà trọ, sau đó rất nhiều lần nhắc nhở hắn phải làm như thế nào, sau đó mới rời khỏi.

Trở lại Cẩm Viên.

“Xong việc rồi?” Trên ghế sa lon, Tư Dạ Hàn ánh mắt hướng về cô gái nhỏ.

Diệp Oản Oản lấy ly nước trái cây ở trên bàn, uống một hơi cạn, ngay sau đó mở miệng nói, “Giải quyết! Nhìn một trận xuân cung đồ, ánh mắt em cũng sắp mù! Ai, anh trai ngốc của em a, đỉnh đầu đều xanh thêm hai cái sừng khi nào cũng không biết…”

Tư Dạ Hàn dường như muốn nói lại thôi, cân nhắc nửa ngày trời mới mở miệng, “Chuyện lấy trộm bí mật thương nghiệp, em chuẩn bị giải quyết như thế nào?”

Một bên Hứa Dịch thấy vậy than thở, haizzz, ông chủ, người muốn giúp Oản Oản tiểu thư liền nói thẳng ra, sao còn vòng vo?

Là ai ban đầu định ra quy tắc, không cho Oản Oản tiểu thư chủ động tới tìm người hỗ trợ, hiện tại thì hay rồi, muốn giúp người ta cũng không được.

Bất quá, hắn phát hiện, lấy năng lực của Oản Oản tiểu thư, dường như cũng không cần…

Chẳng qua là, lần này tựa hồ có hơi khó giải quyết chứ?

Chứng cớ đều đã được xác thực rồi, cô muốn làm sao cho Diệp Mộ Phàm thoát khỏi tội danh này?

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, “Anh đoán nha?”

Tư Dạ Hàn suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng: “Làm Diệp thị phá sản.”

Đối với Tư Dạ Hàn mà nói, Diệp thị không còn, vậy thì căn bản có thể giải quyết được vấn đề.

Nhìn Tư Dạ Hàn không giống như đang nói đùa, sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời đen như đáy nồi, “Cũng không phải là không được!”

Đại ca! Nào có người bình thường nào động một chút là để cho công ty người ta phá sản như anh sao? Nếu để cho người này tức lên thì anh còn sẽ náo tới như thế nào nữa.

Hơn nữa đây cũng là công ty nhà cô đấy! Cô còn muốn đoạt lại a!

Tính toán một chút, vẫn là không nên hỏi anh…

Diệp Oản Oản cũng không đùa anh, con ngươi chuyển động một vòng, ngay sau đó nâng cằm lên, mở miệng nói, “Em không cần tốn một đồng tiền nào cũng như không làm hại mọi người, liền có thể giả̉i quyết chuyện này, hơn nữa còn làm cho tất cả mọi người ở Diệp gia xin lỗi anh em, anh có tin không?”

Tư Dạ Hàn nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn sắc mặt kia, rõ ràng là không tin.

Một bên Hứa Dịch lau mồ hôi, mặc dù hắn tin tưởng năng lực của Oản Oản tiểu thư, nhưng là lời nói này… Có chút chơi lớn quá rồi đó?

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, hưng phấn mở miệng nói, “Hừ hừ, liền biết anh không tin, không bằng chúng ta tới đánh cược đi!”

Tư Dạ Hàn nhìn con ngươi linh động giảo hoạt của tiểu hồ ly này, liền nói “Đánh cược gì?”

Diệp Oản Oản mở miệng nói, “Anh không phải là không tin tưởng em có thể làm được không phải sao? Nếu như anh thắng rồi, anh có thể làm bất cứ cái gì với em, nếu như anh thua, liền vô điều kiện đáp ứng em mọi chuyện!”

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái một cái, ngay sau đó mở miệng: “Tiền đặt cược như vậy không có ý nghĩa!”

Diệp Oản Oản bất mãn, “Hả? Tại sao không có ý nghĩa chứ?”

Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm trà: “Tự mình nghĩ!”

Đầu óc của Diệp Oản Oản vòng vo thật lâu, cuối cùng, rốt cuộc hiểu rõ…

“A, ý của anh là… Coi như không đánh cược… Anh cũng sẽ vô điều kiện đáp ứng em bất cứ chuyện gì… Đúng không?”

Tư Dạ Hàn ho nhẹ một tiếng, không nói gì, coi như là thầm chấp nhận.

Diệp Oản Oản không nói gì che mặt, “Em nói bảo bối a, anh nói thương yêu em, thì liền trực tiếp hơn có được không nha?

Nói chuyện yêu đương, cô thực sự phải tốn rất nhiều chất xám đấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.