Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 37: Hồn vô vọng




Văn Dục tựa hồ đã muốn quen với nhịp sống này. Buổi sáng tỉnh lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt im lặng mà ấm áp đang ngủ của nam nhân kia. Sau đó nấu cháo xong liền nhẹ giọng đánh thức nam nhân kia. Nam nhân sẽ làm nũng mà hướng trong lòng mình cọ cọ, vuốt ve Văn Dục xong liền rời giường. Sau đó hai người ăn xong bữa sáng, Nhâm Thiên Tường liền đưa Văn Dục đến trường. Sau đó lúc chạng vạng lại đi đón Văn Dục về nhà. Khi đó Trân tẩu đã mua xong đồ ăn, Văn Dục mỗi lần đều phải tự mình xuống bếp. Nhìn bộ dáng nam nhân kia ăn cơm, Văn Dục thật sự cảm thấy như vậy là đủ rồi, Sau đó buổi tối Nhâm Thiên Tường sẽ ôm Văn Dục ngủ yên. Khi đó, Văn Dục sẽ cảm thấy…chính mình như là đang ôm toàn bộ thế giới vậy.

…Có đôi khi, Văn Dục thật sự cảm thấy…như vậy là đủ rồi…

Nhâm Thiên Tường nửa đêm thì tỉnh lại. Xuyên thấu qua thản nhiên ánh trăng, hắn thấy được người trong lòng. Trên khuôn mặt tú lệ bọt nước thản nhiên lăn, hai cánh tay ôm eo chính mình thật chặt, trong lòng bàn tay thực lạnh…

Là cái gì khiến ngươi bất an như vậy? Nhâm Thiên Tường nhẹ nhàng khẽ hôn cặp mắt Văn Dục, ôm chặt trong lòng con người ngay cả nằm mơ cũng không có thể an ổn này.

Trường học.

Hiện tại bí thư của Đoàn công ủy đã đổi thành người khác, cũng trực tiếp thay đổi những người dưới cấp. Văn Dục cũng rút khỏi vị trí chủ tịch hệ y học. Tuy rằng có nhiều người phản đối, nhưng là vẫn quyết định.

Thư viện rất là im lặng, Văn Dục ngồi dựa vào cửa sổ, im lặng nhìn sách thuốc trong tay, sau đó ngẫu nhiên dở đến một cái chuyên đề. Hắn ngây ngẩn cả người, từng có người thử qua ghép tử cung cho nam nhân. Là một công tử của Lí gia, nhưng là sau đó lại thất bại. Nguyên nhân có rất nhiều, có áp lực của xã hội, có lí do trong cơ thể người bệnh bài xích.

-“Văn Dục…” Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên,Văn Dục phản xạ có điều kiện lập tức đóng sách lại, ngẩng đầu lên. Viên Ngang ở trước mặt ngồi xuống.

-“A?! Viên Ngang a, gần đây có bận không?” Văn Dục cười cười.

-“Rời vị trí công tác rồi tựa hồ liền thoải mái. Muốn nói chuyện quan trọng, thì phải là Thiên Tường bên kia!”

-“Ta không hiểu lắm chuyện trên thương trường gì đó, nếu có thể giúp đỡ được, nhất định phải bảo ta a!”

-“Ta muốn…nhưng Thiên Tường làm sao muốn a!” Viên Ngang nở nụ cười, cười đến khuôn mặt trắng nõn của Văn Dục lập tức đỏ lên.

-“Đừng nói lung tung, ngươi giống hệt Thiên Tường!”

-“Ha ha, Văn Dục thật là càng ngày càng đáng yêu a…” Viên Ngang sờ sờ đầu của hắn, thản nhiên nở nụ cười “Nếu là ngươi, hẳn là không thành vấn đề đi!”

-“Ý tứ của ngươi…”

-“Văn Dục, ở bên Thiên Tường sẽ thực vất vả…Ngươi…ngươi phải chuẩn bị tốt…”

-“Cứ như vậy là đủ rồi, thật sự!” Văn Dục thản nhiên nở nụ cười, cười đến thực tái nhợt.

-“Ta hy vọng ngươi không cần bị thương mới tốt!” Viên Ngang khẽ thở dài “Văn Dục, ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi không…Thiên Tường vẫn đều khát vọng có thể có một gia đình. Ngươi…ngươi không cho hắn được…”

-“Ta muốn thửi một lần!” Lúc này đây, Văn Dục tựa hồ hạ quyết tâm, buông quyển sách đứng lên “Ta cá là ta thắng, ta đây là có thể cho Thiên Tường một gia đình đầy đủ!”

-“Cái gì? Văn Dục…” Viên Ngang có chút kinh ngạc nhìn hắn.

-“Viên Ngang, chúng ta là bằng hữu đi!”.

Viên Ngang gật gật đầu.

-“Vậy vô luận tương lai ta muốn làm cái gì, ngươi cũng không thể ngăn cản ta!”

Nhìn cặp mắt xinh đẹp kia của Văn Dục tràn đầy kiên định, Viên Ngang kìm lòng không đậu gật gật đầu.

Văn Dục nở nụ cười:“Ta đây có việc phải đi trước!”

Rời đi thư viện sau, Văn Dục trực tiếp hướng phòng nghiên cứu đi đến. Lúc này đây, hắn thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, hắn vẫn sẽ yêu Nhâm Thiên Tường. Hắn muốn cho nam nhân yếu ớt kia một nơi an toàn để nương tựa, muốn cho nam nhân kia có quyền lợi làm ba ba, muốn cho nam nhân kia một gia đình đầy đủ…

Hắn yêu Thiên Tường. Vì hắn, Văn Dục có thể làm việc mạo hiểm này. Hắn muốn có đứa nhỏ của nam nhân kia, muốn cùng nam nhân kia đời đời kiếp kiếp bên nhau…Hắn muốn…chấp tử tay, cùng tử giai lão…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.