Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 13: Thất nguyệt ban




Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, Lang Trạch Thiên đã bị Nhâm Thiên Tường ôm cổ, sau đó ở bên tai đối phương thổi khí “Làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi?”

-“Không có!” Lang Trạch Thiên rầu rĩ nhìn xa xa, hắn cũng không có tức giận ai, chỉ là thái độ của người kia làm cho hắn thực khó chịu. Rõ ràng cũng rất để ý đi, vì sao…

-“U, giận dỗi Viên thiếu gia?” Âu Dương Vũ cùng Âu Dương Trụ nhảy đến bên người Nhâm Thiên Tường.

-“Các ngươi thực phiền toái!” Lang Trạch Thiên liếc mắt bọn họ một cái “Đi thôi, trở về chơi trò chơi!”

-“Hảo! Chơi ba người!” Âu Dương Vũ vui vẻ ầm ĩ lên kéo Lang Trạch Thiên “Tiểu tử ngươi thua cũng đừng trách ta nga!”

-“Ngươi thôi đi!” Lang Trạch Thiên kéo kéo khóe miệng “Nếu bại bởi các ngươi, tên của ta liền đảo lại!”

Ồn ào, cặp sinh đôi lôi kéo Lang Trạch Thiên rời đi. Nhâm Thiên Tường nhẹ nhàng nở nụ cười. Đối với hắn mà nói, bọn họ là những người bạn rất quan trọng, trông thấy đối phương không vui hắn cũng sẽ rất khó chịu, là những người bạn này kéo hắn thoát khỏi những năm tuổi nhỏ với những kí ức ác liệt!

Trong cửa hàng, Viên Ngang uống một ly trà xong liền đứng lên, cầm lấy giấy tờ đi đến quầy, Văn Dục ngẩng đầu “Còn lại cũng không ăn sao?”

-“Không, nhà ngươi mở cửa hàng này?”

-“Đúng vậy!”

-“Rất được!” Viên Ngang nhẹ nhàng cười cười “Ngươi chính là Văn Dục!”

-“Ngươi quen biết ta?” Văn Dục nhìn trước mắt nam tử nhã nhặn này, cùng những tên kia không giống nhau.

-“Lịch sử hệ y học kể ra tới nay cơ hồ toàn bộ là hội trưởng hội học sinh thông qua nga!”

-“Làm gì, ngươi cứ khoa trương.” Văn Dục cũng không phải không biết xấu hổ.

-“Cái này là Thiên Tường theo ta công tác tìm hiểu!”

-“Gì?” Văn Dục ngây ra một lúc mới thử hỏi “Chuyện này, Thiên Tường thật sự tìm hiểu qua?”

-“…” Viên Ngang nâng lên lông mi, nhìn khuôn mặt thanh tú kia, đột nhiên nở nụ cười “Ngươi thật sự thực thích hợp diễn Ngu Cơ!”

-“Cái gì?” Không kịp phản ứng, Văn Dục sửng sốt thật lâu.

Viên Ngang đưa tiền, đi được hai bước hơi quay đầu lại “Hạng Võ âu yếm nữ nhân, Thiên Tường luôn luôn tại tìm người thích hợp!”

Viên Ngang đi xa, Văn Dục mới phản ứng lại đây, mở to hai mắt nhìn. Tên hỗn đản kia, ai nói không phải giống nhau, quả thực là sói đội lốt cừu!

Viên Ngang đi ra cửa hàng, nghiêng đầu nhìn. Nhâm Thiên Tường tựa trên một chiếc xe hơi màu đen, trang phục hưu nhàn, hình dáng tuấn mỹ, biểu tình đạm mạc, làm cho người qua đường đều ghé mắt nhìn. Viên Ngang bất giác nở nụ cười đi đến.

-“Chờ thật lâu sao?”

-“Mới một hồi, ngươi ở bên trong làm gì?”

-“Hàn huyên vài câu với Ngu Cơ của ngươi! Hắn thật đúng là hảo ngoạn!”

-“Gì…” Nhâm Thiên Tường nhướn mày “Ta nói thế lúc nào?”

-“Ừ, ừ. Ngươi chưa từng nói, ta nghe lầm!” Viên Ngang mở cửa xe “Ngươi lái hay ta lái?”

-“Ngươi lái, ta muốn ngủ một chút!”

Viên Ngang nhìn người trước mắt, nhẹ nhàng thở dài một chút. Người này ai cũng không thương. Người yêu hắn sẽ thực vất vả. Cho nên, chỉ có thể canh trừng hắn đi!

Trong cửa hàng, Văn Dục buồn bực thật lâu thật lâu, thế cho nên mẫu thân lại đây gọi vài tiếng mới nghe thấy.

-“Dục nhi, sao vậy, không thoải mái sao?”

-“Không có gì đâu mẹ, có chuyện gì sao?”. Bạn đang �

-“Vừa rồi đám tiểu tử đẹp trai kia để lại một địa chỉ, nói đêm nay mười giờ ba mươi đưa cháo qua đó cho bọn họ. Đặc biệt muốn một cháo cá phiến, ngươi nhớ rõ a!”

-“A, hảo……” Văn Dục nhận lấy tờ giấy, tay có chút cứng ngắc.

—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.