Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 110: Bão nguyệt miên hương




Tác giả: Nam Âm Âm

Edit: Phi Phi

———————-

Cô đứng ở trong bóng đêm, đưa mắt nhìn anh ta, con ngươi bình tĩnh nhè nhẹ nổi lên từng đợt từng đợt lo lắng, rất ngắn ngủi nhưng lại không có bỏ qua.

Bước chân Dư Trạch Nghêu nhanh hơn, đi xuống bậc thang, vừa cởi áo khoác trên người ra, như nhớ tới cái gì, lại đem áo khoác ném ra phía sau cho Dư Trạch Nam rồi nói: “Đem áo em cởi ra, lấy áo anh mặc.”

Ở bên trong một đêm, trên người anh ta bây giờ cũng có mùi hôi kha khá, Cảnh Dự tất nhiên chịu không nổi. Dư Trạch Nam cởi áo ra đưa cho anh mình, Dư Trạch Nghêu đi đến trước mặt Cảnh Dự, cầm lấy áo trực tiếp khoác vào trên vai cô.

“Lên xe, bên ngoài trời lạnh lắm.”

“Còn tốt, chỉ có chút lạnh.” Âm thanh của cô gái trước sau thanh thanh đạm đạm, rất êm tai.

“Ở trên xe ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Uhm.”

Trấn nhỏ bên kia.

Suốt một buổi tối, Hạ Đại Bạch ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Hạ Thiên Tinh nằm trên chiếu tatami, tay đè nặng ngực, chỗ đó, mơ hồ bị đau.

“Đại Bảo.” Không biết bao lâu, rốt cuộc Hạ Đại Bạch cũng mở miệng, ở trong đêm, âm thanh còn hàm chứa rất nhỏ nghẹn ngào. Hạ Thiên Tinh cũng không có ngủ, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Mẹ cũng đang khổ sở, đúng hay không?”

Âm thanh non nớt của con trai làm chóp mũi cô đau xót, cô nghiêng người đem nhóc con ôm vào trong ngực. Cô gắt gao nhắm hai mắt, không cho hơi nước từ hốc mắt tràn ra. Tuy rằng không nói gì, nhưng hô hấp trở nên nặng nề hơn đã thay cô trả lời con trai.

“…… Tiểu Bạch vẫn luôn không có gọi điện thoại tới đây sao?” Rõ ràng nói không bao giờ được nghĩ tới ba, không bao giờ được nhớ tới ba nữa, nhưng Hạ Đại Bạch lại nhịn không được chậm chạp hỏi.

“…… Không có.” Âm thanh Hạ Thiên Tinh trả lời cũng rất buồn.

Từ buổi sáng sau khi bị vật nhỏ cắt đứt điện thoại, di động cũng không còn bất cứ động tĩnh gì. Không có điện thoại, cũng không có tin tức. Nhưng thật ra cũng không kỳ quái, cô tận mắt nhìn thấy cảnh anh nắm tay cô dâu của mình ở dưới mục sư nói lời thề hứa hẹn, thời khắc quan trọng này làm sao anh còn có thể rảnh mà gọi điện thoại cho bọn họ? Mặc dù nếu có gọi lại đây, lại có thể nói cái gì? Giống như, đã không có lời nào để nói……

Buổi tối lúc ăn cơm chiều, Trì Vị Ương gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có biết việc tổng thống tổ chức hôn lễ hay không, cô nói biết, Vị Ương bên kia còn muốn nói gì nữa, nhưng điện thoại của cô bên này liền tắt máy, di động bị tắt nguồn. Hạ Thiên Tinh cũng không đi sạc pin, cô sợ chính mình một khi khởi động máy sẽ nhịn không được mà lên mạng tìm hiểu tin tức về anh.

Không cần thiết…… Đêm nay, là đêm tân hôn của anh. Anh cùng Tống Duy Nhất……

Tưởng tượng đến hiện tại anh đang cùng một người phụ nữ khác nằm ở trên giường, trước đó không lâu đã cùng cô làm những việc thân mật, bất giác tim Hạ Thiên Tinh như bị đao cắt.

Lúc trước cảm thấy mình hẳn là sẽ không quá để ý, chí ít từ sớm trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, huống chi chính mình đối với anh nhiều hơn cũng chỉ là động lòng, cho nên không đến mức khó chịu lắm.

Cô muốn làm một người cầm được thì cũng buông được, động lòng nhanh thì cũng có thể rất mau chết tâm. Nhưng mà, hiện tại lại nhớ đến hình ảnh đêm hôm đó cùng anh ở khách sạn triền miên, khuôn mặt chính mình kia ở trong đầu anh dần dần bị Tống Duy Nhất thay thế, trong lòng cô đau như bị xé rách đến nỗi có bao nhiêu kịch liệt thì chỉ có mình là rõ ràng nhất.

…………………………

Ngày hôm sau.

Khi Hạ Thiên Tinh tỉnh lại, bên cạnh cô đã không có người. Cô sợ Hạ Đại Bạch thương tâm làm ra cái gì ngoài ý muốn, lập tức liền từ trên giường hoảng hốt ngồi dựng dậy. Nhìn quanh một vòng bốn phía, mới phát hiện lúc này Hạ Đại Bạch đang ngồi xổm trong một góc, chọc chọc di động của cô.

Di động cắm ở trên ổ điện đang sạc pin, mắt nhóc trông mong nhìn chằm chằm di động, dường như không có chờ được điều nhóc muốn, ánh mắt tối sầm lại.

Hạ Thiên Tinh trong lòng chua xót.

“Đại Bạch, lại đây mặc quần áo!” Cô tận lực thu lại cảm xúc của mình, gọi nhóc một tiếng. Không muốn bị cảm xúc của nhóc ảnh hưởng, cũng không muốn cảm xúc của cô lại làm cho nhóc con giậu đổ bìm leo. (*ý nói đã thương tâm nay còn thương tâm hơn.)

Hạ Đại Bạch ngồi xổm ở chỗ đó không nhúc nhích. Hạ Thiên Tinh cảm thấy như vậy mà bỏ qua thì không phải biện pháp, cô mang giày, đi đến trực tiếp rút sạc điện thoại, cầm điện thoại di động tắt máy.

Nhóc con ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn cô, tựa hồ rất bất mãn.

“Con không phải là không cần ba sao, bây giờ còn chờ điện thoại? Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, ba con nhất định rất bận, làm sao có thời giờ gọi điện thoại cho con.”

Lời cô nói lập tức tựa như đâm vào người nhóc con, Hạ Đại Bạch buồn buồn cúi đầu phủi tay đứng lên, tiện đà đem cả người đều vùi vào trong chăn, mặc kệ cô gọi nhóc như thế nào nhóc cũng không chui ra.

…………………….

Thẩm Mẫn thấy hai người bọn họ tâm tình vẫn luôn không tốt, liền muốn mang bọn họ đi ra ngoài giải sầu. Giữa trưa mới vừa ăn xong cơm trưa, bà gọi Hạ Thiên Tinh cùng Đại Bạch đi dạo chợ cùng với bà.

Chợ ở trấn nhỏ rất náo nhiệt, có thể so sánh với chợ đêm trong thành phố, hơn mười người trong ngoài đều tụ tập ở chỗ này.

Các cửa hàng bán đồ đều là đồ cho trẻ con, ăn mặc chơi đều có, rất thú vị. Tinh thần của Hạ Đại Bạch vốn dĩ là không tốt lắm, nhưng vừa tới chợ lập tức đã bị đồ chơi làm bằng đường hấp dẫn lực chú ý của mình.

Nhóc con ồn ào muốn ăn, ăn một cái thì không nói, lúc sau trên tay còn cầm rất nhiều đồ chơi.

Ba người cùng nhau đi dạo đến hơn 6 giờ chiều, trời đã tối rồi, ở trên chợ ăn cơm chiều mới trở về. Lúc ba người về đến đầu hẻm, đã thấy cuối hẻm bên kia tụ tập không ít người.

Vừa thấy bọn họ, liền có người chạy nhanh tới.

“Chị Thẩm, nhà chị có khách tới, đã ở bên ngoài đợi hơn nửa buổi chiều.”

“Khách?” Thẩm Mẫn cảm thấy rất kỳ quái. Bà ở chỗ này là nhà mẹ đẻ, người đã sớm không còn ai, trước kia những người lui tới đều là bạn bè và đồng nghiệp ở trong thành phố, không có khả năng một cuộc điện thoại cũng không gọi tới mà đi đến trấn này tìm bà.

“Còn không phải sao? Ngõ nhỏ dừng rất nhiều xe, đã đem con đường lấp kín hết rồi. Tôi nghe Cường Tử nói, những chiếc xe đó đều là siêu xe, mỗi một chiếc đều phải trên trăm vạn!”

Hạ Thiên Tinh chấn động, trong đầu xẹt qua thân ảnh một người, theo bản năng liền đem Hạ Đại Bạch trong lòng ngực ôm chặt.

Sẽ là anh sao? Anh mới vừa tân hôn, sao có thể chạy tới nơi này? Tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng không phải tự mình anh đến, cũng không đại biểu là anh sẽ không phái người lại đây. Con trai là điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tới mục đích của anh vào lúc này.

Thẩm Mẫn cũng chú ý tới vẻ mặt khẽ biến của cô, trong lòng một hơi nghiền ngẫm liền hiểu rõ vài phần, chỉ nói: “Đi vào trước đi, nếu người khác tới, dù sao cũng phải nói rõ ràng. Không thể dây dây dưa dưa không dứt như vậy mãi được.”

Hạ Thiên Tinh ôm Hạ Đại Bạch tâm sự nặng nề đi vào. Hạ Đại Bạch mệt mỏi một ngày, đã sớm dựa vào trên vai cô ngủ rồi. Cô đến gần mới nhìn đến xe, cũng đã xác nhận nhất định là người của anh.

“Hạ tiểu thư.” Lãnh Phi đã từ trên xe bước xuống đón cô.

Mắt Hạ Thiên Tinh nhìn trong chiếc xe, loáng thoáng có thể thấy được hình bóng quen thuộc bên trong xe. Mặt của anh ẩn nấp trong bóng tối lờ mờ, nhìn thấy không được rõ ràng. Người khác không rõ nguyên do nhận không ra, nhưng mà cô liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.

Anh thế nhưng thật sự tới đây! Giống như là ngoài ý muốn, thậm chí là khiếp sợ, trong lòng cô lại không cách nào tự kiềm chế được, dâng lên một mảnh chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.