Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài)

Chương 1658: Người hùng thầm lặng




Trò cũ soạn lại, ngay khi đàn trâu sắp chạm vào người, Hàn Hạo hai chân mạnh mẽ dậm xuống đất, cả người búng cao lên không trung.

Hai tay giữ chặt thương, bốn phía đâm chém, đem từng cành cây khổng lồ rơi xuống đàn trâu.

Những tưởng mọi thứ sẽ tốt đẹp, đàn trâu sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn. Ai ngờ, trước mắt Hàn Hạo đột nhiên xuất hiện một con trâu.

Con trâu này dùng đầu gạt bay hết những cành cây cản đường, mạnh mẽ quất thẳng cặp sừng kia vào người đối thủ.

Hàn Hạo cùng Đại Thiên đều trố mắt nhìn nó, đây chỉ là một con Tứ Giai Yêu Thú, không có khả năng bay được, cảnh tượng một con trâu như thế này nhảy lơ lửng giữa không trung cũng không phải là dễ gặp.

Kinh ngạc quy kinh ngạc, Hàn Hạo phản ứng vẫn không chậm. Chân đạp vào một cành cây đang rơi xuống để mượn lực bay cao hơn nữa, sau đó, Hàn Hạo một thương chếch xuống đâm thẳng về phía kẻ địch. 

Một thương bao trùm Đấu Khí mạnh mẽ, ngưng thực thành một mũi nhọn ngay đầu thương. Dùng một tốc độ cực kỳ khủng khiếp, ngay khi con trâu còn chưa phản ứng kịp, một thương này đã đâm vào người nó.

Ở trên không, độ linh hoạt của con trâu này gần như là bằng không.

Nhưng đã là Tứ Giai Yêu Thú, tuyệt đối không phải là dạng dễ đối phó. Thương của Hàn Hạo đâm vào người nó, nó ngược lại chuyển người, đè lên Hàn Hạo, ép đối phương rơi theo.

Trọng lượng của nó quá nặng, tốc độ rơi quá nhanh, Hàn Hạo không thể phản kháng đươc gì cả. Cuối cùng, trước khi rơi xuống mặt đất, Hàn Hạo dùng toàn bộ khả năng, đánh mạnh vào người con trâu nọ, mượn lực nhảy bật sang chỗ khác né tránh.

Hàn Hạo vừa đặt chân chạm đất, con trâu kia cũng đã rơi xuống. Một tiếng chấn động lớn vang lên, sức nặng của nó làm nơi này chấn động, mặt đất rung rung, một số con trâu yếu ớt suýt chút nữa đứng không vững ngã xuống.

Còn chưa kịp định thần, Hàn Hạo đột nhiên cảm nhận ngực đau nhói, sau đó thân thể bay vút đi. Hai mắt hằn lên tơ máu nhìn lại vị trí vừa nãy, thì ra, ngay khi Hàn Hạo còn đang thất thần, một con trâu đã hướng về phía hắn húc tới.

Nhìn xung quanh, chỉ có những con Tứ Giai Yêu Thú bao vây lấy Hàn Hạo, còn thấp hơn cảnh giới đó, toàn bộ đứng bao vây ở ngoài, cản đường lui.

Lộn vài vòng giữa không trung, mượn lực đứng khựng thân người lại.

Hai chân vừa chạm đất, Hàn Hạo lập tức chuyển thương quét ngang sang một bên.

“Oong!!!”

Một tiếng kim loại phát ra từ thương của Hàn Hạo, lại một con trâu nữa thừa lúc bất ngờ tấn công.

Một thương thành công chống đỡ, Hàn Hạo nhanh chóng nhảy bật về phía sau lùi lại. Lùi được một nửa, hắn lại phải chuyển thương cắm xuống đất, sau đó mượn lực lùi còn tồn tại, bẻ cong thương, cả người né tránh sang một bên.

Hàn Hạo vừa làm xong, một con trâu liền húc ngang qua đó, nếu chậm một chút, hậu quả thật sự rất khó đoán.

Hàn Hạo lại tiếp tục chạy, từng đợt từng đợt nguy hiểm kéo đến, không chỉ Hàn Hạo căng thẳng, mà Đại Thiên cũng sợ muốn điên rồi.

Tay chân không thể cử động, nguy hiểm thì cứ gần kề bên cạnh, Đại Thiên phải chịu từng cơn thót tim.

Lại lui một bước nữa, Hàn Hạo đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng cực mạnh đánh thẳng vào phía sau, một chiêu này, Đại Thiên phải chịu đựng trực diện nhất.

Hai mắt trợn trắng lên vì đau đớn, Lôi Điện trong cơ thể tự động vận hành phóng ra ngoài, hướng về phía con trâu nọ đánh tới. Một đòn bất ngờ này đem con trâu kia thoáng tê dại khựng đi, cũng may là Đại Thiên cùng Hàn Hạo còn cách một lớp vải dày, nếu không thì lần này đem Hàn Hạo liên lụy vào rồi.

Mà Hàn Hạo cũng tận dụng một thời gian ngắn ngủi khựng lại của đối phương, cả người cuộn tròn dưới đất lăn qua một bên né tránh.

Cảm nhận được hành động khác thường của Đại Thiên ở phía sau, nghĩ đến đối phương chịu trực diện một chiêu vừa rồi, tuy là hắn đã chủ động hấp thụ phần lớn lực lượng, nhưng Đại Thiên cũng chưa chắc có thể chịu nổi. Trong lòng lo lắng, Hàn Hạo vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa hỏi

“Ngươi không sao chứ?”

“Ah… Ưh…”

Nhưng đổi lại, chỉ là tiếng rên rỉ của Đại Thiên. Thật sự thì Đại Thiên cũng rất muốn trả lời, nhưng một con Tứ Giai Yêu Thú tấn công không dễ chịu chút nào. Lại nói đến, từ sau cái lần mà Đại Thiên chết, được Viêm Hổ cứu thì cái mạng của hắn rất dai, chịu không ít lần đánh gần chết mà vẫn không chết được,

Cũng không biết, như vậy là dày vò thống khổ, hay là một loại may mắn nữa.

Liên tục hỏi vài lần, vẫn chỉ là tiếng kêu đau, Hàn Hạo bất đắc dĩ, trong lòng quýnh lên trách

“Đã bảo lúc trước ở lại mà không nghe.”

Vừa dứt lời, một con trâu khác đã đến sát người. Hàn Hạo bất chấp tất cả rồi, cả người búng lên cao, sau đó đạp thẳng vào đầu con trâu lao tới, mượn lực lao vút đi, ý định chạy trốn.

Ở đây có không ít hơn hai mươi con Tứ Giai Yêu Thú, Hàn Hạo không dám ở lại lâu nữa.

Một con trâu khác lại nhảy vút lên, húc thẳng vào người Hàn Hạo. Không tránh không né, Hàn Hạo trực tiếp hưởng trọn một chiêu này, đồng thời, lợi dụng lực lượng khổng lồ truyền đến, nhanh chóng bay vút ra xa.

Lại liên tục trúng công kích hai lần nữa, Hàn Hạo chịu thương khá nặng mới tiếp cận được đàn trâu “yếu ớt” ở bên ngoài.

Đến đây, Hàn Hạo cũng không chịu nhịn nữa, cả người vội vàng lao thẳng vào bên trong đàn kia, thương ảnh bay tán loạn, từng thương xuất ra, kéo theo một hồi máu tanh trở về.

Những con trâu Tứ Giai kia lúc đầu còn do tấn công đắc thủ mà vui mừng, ai ngờ dị biến lại xảy ra nhanh chóng như vậy, vội vàng chuyển hướng, hơn hai mươi con trâu dùng tốc độ nhanh nhất xung kích đến.

Cảm nhận được chấn động đang đến gần, Hàn Hạo cũng không dám miễn cưỡng ở lại lâu nữa. Thương đâm ra tứ phía, Hàn Hạo lại phóng vút lên, đạp lên đầu những con trâu mà chạy, ở đây có khoảng hai trăm con trâu tạo thành vòng vây, nhưng vòng vây khá lớn, nên cũng rất mỏng, Hàn Hạo chỉ cố chút sức đã thoát được.

Tiến vào rừng rồi, Hàn Hạo như cá gặp nước, một lần nữa tiến nhập vào bên trong. Những con Tứ Giai Yêu Thú kia tức lắm, một lần nữa nổi điên tăng mạnh tốc độ đuổi theo, cây cối vật cản đều bị chúng san bằng.

Chỉ có điều, đuổi kịp Hàn Hạo hay không thì chưa biết, nhưng những con trâu Tam Giai trở xuống kia thì lại bị bỏ xa ở phía sau rồi.

Những con trâu này vội vàng tăng tốc đuổi theo, được một đoạn, chúng dần mất dấu những con thủ lĩnh. Đang hoang mang, đột nhiên, khắp bầu trời xuất hiện từng đợt mưa tên xả xuống bọn chúng.

Từng tiếng rít vang lên, đàn trâu tức giận nhìn bốn phía xem kẻ nào dám cả gan chọc giận chúng. Nhưng đáp lại chúng, vẫn chỉ là những làn mưa tên lạnh lùng.

Lại qua vài đợt mưa tên nữa, từ trên cây lao xuống rất nhiều Cương Nhân, từng người lăm lăm vũ khí trên tay, không một chút thương xót mạnh mẽ chém xuống, từng con từng con trâu dưới đợt tấn công này chết thảm rất nhiều.

Lần này đàn trâu số lượng quá nhiều, tuy tập kích đem bọn chúng đánh chết không ít, nhưng vẫn không cách nào tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

Những con may mắn thoát nạn vội vàng chạy tán loạn tứ phía vào trong rừng.

“Không cần đuổi theo.” Phục Ân lớn tiếng quát, ngăn cản lại những người còn định truy kích.

Thở dài một hơi, Phục Ân hai mắt lo lắng nhìn về hướng Hàn Hạo chạy đi.

Bọn họ lúc đầu ở nơi phục kích kia đợi lâu mà không thấy tung tích của Hàn Hạo, trong lòng lo lắng, cũng không nghĩ nhiều nữa, theo ý kiến của số đông, bọn họ chủ động đi tìm kiếm.

Mà chấn động từ cuộc chiến của Hàn Hạo thật sự là quá lớn, chỉ một chốc họ đã tìm được. Nhưng khổ nỗi là không có cách nào giúp được gì, chỉ có thể bất lực ấn nấp trên một tán cây rậm rạp quan sát.

Cũng may, Hàn Hạo bỏ trốn được, bọn họ cũng được một cơ hội tiêu diệt đàn trâu trở tay không kịp.

Nhìn bầu trời nắng đã dần gắt lên, nãy giờ Hàn Hạo loay hoay trong rừng đã ba tiếng mà đã kiệt sức, chịu đến ngày mai, Phục Ân đột nhiên cảm thấy hi vọng quá xa vời.

Không nghĩ nhiều nữa, Phục Ân hướng về phía toàn bộ Cương Nhân quát lớn

“Nhanh thu dọn, tiến lên đón đầu Hàn tướng quân, chúng ta không thể để Hàn tướng quân chiến đấu một mình được.”

“Tiến lên!”

“Tiến lên!”

Toàn bộ Cương Nhân điên cuồng gầm lên, bất chấp bị phát hiện nữa.

Tình cảnh Hàn Hạo bất khuất khắc sâu vào thâm tâm bọn họ rồi. Người khác có thể bất chấp mạng sống vì mình như vậy, nếu bọn họ còn có thể dửng dưng ngồi nhìn, thì thà rút kiếm tự sát còn hơn.

Hai trận chiến vừa qua, bọn họ thắng rất dễ dàng, tuy có số ít bị thương, nhưng may mắn là không có ai chết cả. Điều này là do đàn trâu không phản ứng kịp, thứ hai là do đàn trâu bị Hàn Hạo dẫn chạy vòng vòng trong rừng, mệt lả cả người rồi.

Hai trăm người nhanh chóng lao vút lên những tán cây, sau đó chuyền từ cành cây này sang cành cây khác đuổi theo Hàn Hạo, bản năng tác chiến giữa rừng của bọn họ dần được kích phát triệt để.

……………

Bóng người lao nhanh xuyên qua những bụi cây, Hàn Hạo bất chấp tất cả tìm cách cắt đuôi kẻ thù, chỉ có điều có vẻ quá vô ích.

Số lượng của bọn chúng quá đông, mọi vật cản dường như không có một chút tác dụng nào, dù hình thể to lớn thì tốc độ cũng không kém hơn Hàn Hạo.

Thậm chí có mấy lần, Hàn Hạo còn suýt bị bọn chúng vây bắt được. Nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy thì cũng chưa hẳn là xấu, dù sao, Cương Nhân được huấn luyện từ nhỏ, toàn lực chạy cả ngày cũng chẳng có vấn đề gì, huống hồ thực lực của Hàn Hạo đâu phải là yếu, chạy đến lúc cứu viện tới vẫn còn chạy được bình thường.

Vừa chạy, Hàn Hạo vừa lo lắng cho những thuộc hạ của mình, sợ bọn họ bị tập kích. Quay đầu nhìn kẻ địch truy đuổi gắt gao không bỏ, Hàn Hạo có chút chán nản.

“Hàn đại ca.” Đại Thiên đột nhiên bất ngờ kêu lên.

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Hàn Hạo lo lắng hỏi thăm, chân vẫn không ngừng chạy.

Đại Thiên trong lòng cảm động, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng nhắc nhở

“Vâng, nhưng chuyện đó để sau đi. Ngươi mau chặt những cây xung quanh. Đã những thứ này không thể ngăn cản được bước tiến của chúng, thì dùng nó để tấn công cũng được, bằng trọng lượng của những cái cây này, ta nghĩ so với một công kích toàn lực của Chiến Sư cũng không kém, thậm chí còn hơn vậy nữa.”

Nghe xong, Hàn Hạo kinh ngạc nhìn lại phía sau, lại nhìn những thân cây xung quanh, trong lòng âm thầm tự trách, vừa rồi trong đầu suy nghĩ quá nhiều thứ, lại không nghĩ ra chuyện này.

“Được!”

Quát lớn một tiếng, sau đó, Hàn Hạo huy thương quét ngang xung quanh, Đấu Khí toàn bộ vận chuyển mới đủ sức chặt đứt những thân cây này.

Cương Tộc nằm giữa một khu rừng nguyên sinh, từng gốc cây này có khi cả vạn năm rồi, độ cứng chắc cùng khối lượng vô cùng khủng khiếp, nếu chỉ là cảnh giới Chiến Sư, cũng chỉ có thể ôm hận chặt những cành cây nhỏ thôi.

Hiệu quả lộ ra rất nhanh, những con trâu kia chỉ dám húc ngã cây, sau đó chạy trốn. Nhưng những thân cây này lại ngã thẳng về chúng, buộc chúng phải thả chậm lại tốc độ né tránh một chút, sau đó mới tiếp tục truy đuổi.

Hàn Hạo dần dần kéo dài khoảng cách với bọn chúng. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, xui xẻo lại kéo đến rồi, một đàn trâu lại lao đến tiếp viện, hướng thẳng về phía Hàn Hạo đánh tới.

“Bên phải, bên phải.”

Đột nhiên vang lên âm thanh liên tục, Hàn Hạo kinh ngạc nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, thì ra, là Phục Ân đã dẫn những Cương Nhân đến một tán cây gần đó ẩn nấp.

Thấy bọn họ lộ ra, Hàn Hạo vừa mừng vừa sợ, lo lắng bọn họ bị vạ lây.

Thấy Hàn Hạo do dự, Phục Ân mới giành trước lớn giọng quát

“Nhanh qua đây, bên này đã có sự chuẩn bị.”

Hàn Hạo không nghe theo, trong lòng vô cùng do dự. Đột nhiên, Đại Thiên ở phía sau lại nói

“Nghe theo bọn họ đi, dù sao đàn trâu cũng chú ý đến họ rồi.”

Hàn Hạo ngơ ngác nhìn đàn trâu đang lao tới, quả là có không ít con nghiêng đầu nhìn về phía bọn Phục Ân, dù hiện tại hắn quyết định thế nào, thì lần này Cương Nhân cũng không có đường chạy rồi.

Chuyển ngoặt chạy thẳng về phía họ, Hàn Hạo dốc toàn bộ sức lực tăng tốc chạy đi, trong một thời gian ngắn, tốc độ của hắn bứt phá, bỏ xa đàn trâu, đồng thời, Hàn Hạo cũng không quên chặt những cây bên cạnh, cản đường đi của chúng.

Rất nhanh, Hàn Hạo đã kịp hội hợp với nhóm người của Phục Ân. Nhưng nhìn thấy họ, Hàn Hạo sắc mặt nhanh chóng biến đổi rồi, bởi vì số lượng của Cương Nhân giảm thiểu rất nhiều, chỉ còn khoảng hai mươi người mà thôi.

Ngây ngốc đứng đó, Hàn Hạo lắp bắp không nói nên lời

“Đây là…………”

Chỉ có điều, chưa đợi hắn nói xong, Phục Ân đã trước tiên ngắt lời

“Có gì thì để lúc sau rồi hãy nói, hiện tại chạy trước đã.”

Gật gật đầu, nén tâm tình tiêu cực, Hàn Hạo theo Phục Ân dẫn đường chạy đi. Vừa chạy được khoảng chục bước, hắn đột nhiên nghe phía sau vang lên từng tiếng chấn động cùng âm thanh cành cây gãy vang lên. Đây tuyệt đối không phải là do đàn trâu gây ra.

Tò mò nhìn về phía sau, Hàn Hạo kinh hoảng nhìn từng gốc cây khổng lồ đổ sập xuống, đè thẳng vào người đàn trâu, một thảm họa này, chắc chắn sẽ khiến bọn chúng không dễ chịu một chút nào.

Phục Ân thấy Hàn Hạo giật mình, vội vàng kéo hắn chạy đi, đồng thời cười cợt nói

“Thế nào, ta làm tốt chứ.”

Hàn Hạo nghẹn lời, không biết nên nói như thế nào, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cứng ngắc gật gật đầu.

Phục Ân lại cười cợt, từ lúc bọn họ tiêu diệt đàn trâu thứ hai tới giờ, đã qua gần hai tiếng, trời cũng đã dần về trưa rồi, bọn họ còn phải kiên trì thêm nửa ngày nữa.

“Được rồi, mau chạy đi, những thứ này cũng không thể ngăn cản những con Tứ Giai Yêu Thú kia được bao lâu đâu.”

Gật gật đầu, nén mọi nghi hoặc trong lòng, Hàn Hạo lại tiếp tục chạy đi.

Lần này Phục Ân chạy rất có quy trình, tựa hồ là con đường đã vạch ra trước đó rồi. Chạy một hồi, bọn họ dừng trước một gốc cây vô cùng khổng lồ, độ lớn của cái cây này, quả thật rất hiếm thấy ở Cương Tộc.

Hàn Hạo đang không hiểu vì sao dừng lại thì Phục Ân đã giành trước một bước quát lên

“Hàn tướng quân về rồi.”

Ngay sau đó, từ trên cây trồi ra rất nhiều người, tính sơ sơ cũng trên một trăm người. Bọn họ nhìn thấy rõ đúng là Hàn Hạo, lập tức tiếng hoan hô vang dội cất lên.

Cũng không kìm chế được nữa, hàng trăm người vội vàng trườn từ thân cây cao gần trăm mét xuống.

Thấy những người này, Hàn Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, Cương Nhân vẫn còn sống rất nhiều.

“Mọi người bình tĩnh lại, chúng ta mau lên trên rồi nói chuyện.” Phục Ân mỉm cười vui mừng, sau đó vội vàng ổn định lại dòng người.

Cứ như vậy, Hàn Hạo lại đi theo dòng người quay ngược trở lên trên.

........................................................................................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.